Tiểu Thư Phế Vật Thật Yêu Nghiệt
Chương 9
Nghe thấy người trước mặt chính là phế vật A Cửu ma khắp Kỳ Phong thành không ai không biết, mấy người Dạ Thương Lan vô cùng bất ngờ. Nhất là Mạc Tử Khanh, nụ cười trên mặt có chút cứng đờ, ánh mắt chợt lóe.
“Đúng vậy, ta chính là phế vật A Cửu. Ngạc nhiên lắm sao?” Nhìn thấy phản ứng của bọn họ, Độc Cô Thiên Diệp có chút khinh thường nói.
“Ách, có chút kinh ngạc. Nhưng mà, cho dù ngươi không thể tu luyện huyễn lực cùng kiếm khí, ngươi vẫn là bằng hữu của Đan Kinh Thiên ta!” Đan Kinh Thiên bắt lấy bả vai Độc Cô Thiên Diệp, vỗ ngực nói: “Hơn nữa, ngươi nướng thịt ngon như vậy, về sau, ai dám nói ngươi là phế vật, ta liền đánh hắn.”
Nhìn bộ dáng Đan Kinh Thiên vỗ ngực hùng hồn, trên trán Độc Cô Thiên Diệp đổ mồ hôi lạnh, tình cảm của tên nhóc này lại gắn liền với thịt nướng a.
“Ngươi thực sự không thể tu luyện huyễn lực và kiếm khí sao? Vậy ngươi đến sơn mạch Miễn Miễn rất nguy hiểm đó.” Dạ Thương Lan nhìn Độc Cô Thiên Diệp, trong mắt toát lên vẻ không đồng ý.
Bình thường, Huyễn sư và Kiếm sư cũng không dám đến sơn mạch Miễn Miễn một mình, huống chi là người không thể tu luyện như nàng?
“Ha ha, ta đến sơn mạch Miễn Miễn đương nhiên là để đi săn, bằng không thịt nướng các ngươi đang ăn là từ đâu ra? Không thể tu luyện thì sao, con đường nay không đi được, thì vẫn còn con đường khác. Cường giả chân chính, cho dù là thể chất phế vật, cũng không thể ngăn hắn tiến về phía trước. Nếu không, gặp thần sát thần, gặp phật sát phật !” Nghĩ đến cha mẹ đang bị mất tích, trong mắt Độc Cô Thiên Diệp nảy lên một tia lãnh ý.
“Ha ha… không hổ là huynh đệ của ta! Đủ bá đạo !” Đan Kinh Thiên cười lớn.
“Ân, Thiên Diệp, ngươi thật không tệ !” Dạ Thương Lan cũng nói.
“Ngươi có một trái tim mạnh mẽ, không tệ.” Ngay cả Hạ Nham cũng không nhịn được nói một câu, bất quá mặt than thì vẫn là mặt than.
Mạc Tử Khanh cùng Long Tường đều cười tươi, vẻ mặt vẫn còn nét tự hỏi.
Đột nhiên, Độc Cô Thiên Diệp đứng lên, cảnh giác nhìn bốn phía. Tiếp theo, mấy người Hạ Nham cùng Mạc Tử Khanh cũng đứng lên.
Một con phong lang từ trong rừng phóng ra, tiếp theo là con thứ hai, thứ ba,… Rất nhanh, mấy người bọn họ liền bị mười mấy con linh thú cấp ba vây quanh.
“Nhiều linh thú như vậy !” Đan Kinh Thiên bước từng bước, đứng chắn trước mặt Độc Cô Thiên Diệp, nói: “Huynh đệ, lất nữa ngươi nhớ theo sát ta. Bằng không, nhiều linh thú như vậy, ta cũng khó bảo vệ cô an toàn.”
Mấy người khác cũng đứng bên cạnh Độc Cô Thiên Diệp, cố ý vây nàng bên trong.
Nhìn mấy người chắn phía trước mình, Độc Cô Thiên Diệp nhếch khóe miệng, nói: “Đây còn không làm khó được ta. Ta hiện tại không cần bằng hữu. Ta cần là đồng đội có thể khiến ta yên tâm phó thác phía sau lưng của mình, cùng nhau song vai đối chiến với kẻ địch.” Nói xong, cầm lấy chủy thủ, vận hành bộ pháp Phiêu Miểu tấn công vào bầy sói.
Đá, chém, đâm, động tác sạch sẽ lưu loát, chỉ chốc lát đã giải quyết xong mấy con phong lang.
Nhìn Độc Cô Thiên Diệp lao ra khỏi vòng bảo hộ, mọi người đều sững sốt. Sau đó, họ đều ngưng tụ huyễn lực, đánh về phía mấy con phong lang khác. Dạ Thương Lan, Đan Kinh Thiên cùng Long Tường, Mạc Tử Khanh đều là huyễn lực màu vàng. Dạ Thương Lan cùng Long Tường có 7 ngôi sao nhỏ, Đan Kinh Thiên cùng Mạc Tử Khanh có 8 ngôi sao nhỏ. Mà Hạ Nham lại có một thanh kiếm 7 ngôi sao nhỏ. Trình độ như vậy, 20 năm tu luyện, không ai không phải thiên tài.
Sau một khắc (15 phút), hai mươi mấy con phong lang té ngã xuống đất. Nhìn thi thể phong lang dưới chân Độc Cô Thiên Diệp, mọi người đều ngạc nhiên không khếp được miệng.
Thật lâu sau đó, Đan Kinh Thiên mới phun ra một câu: “Mẹ nó, ngươi thật sự là phế vật A Cửu?”
Thuần thục lấy ma tinh, đem thi thể cất vào nhẫn không gian, Độc Cô Thiên Diệp quay đầu, nhìn thấy biểu tình kinh ngạc của mọi người. Nhún nhún vai, nàng cung không định giải thích.
Thu thập xong chiến lợi phẩm, mọi người nhanh chóng rời khỏi đây, tìm một nơi cách xa nơi này mà hạ trại một lần nữa.
Mùi máu tươi, có đôi khi rất phiền phức.
- - - o0o - - -
Sáng sớm hôm sau, tia nắng mặt trời len lỏi vào từng kẽ lá.
“Huynh đệ Thiên Diệp, chúng ta đều là đệ tử của Học viện Đế quốc, lần này đi đến đây là làm nhiệm vụ. Hiện tại, thời gian làm nhiệm vụ không còn nhiều lắm, cho nên chúng ta phải trở về. Ngươi có muốn đi chung với chúng ta không?” Đan Kinh Thiên nhìn Độc Cô Thiên Diệp, ánh mắt chớp chớp không ngừng.
Nhìn nhìn con đường đi vào nội vi, Độc Cô Thiên Diệp lắc đầu: “Các ngươi đi về trước đi, ta còn muốn ở đây một thời gian.”
Mấy ngày nay, nàng luôn có cảm giác như có gì đó gọi mình. cảm giác này càng ngày càng mãnh liệt, cho nên nàng quyết định vào trong xem thử. Nhưng nàng cũng không định nói cho mấy người trước mắt biết, bằng không kế hoạch của nàng phải ngâm nước nóng rồi.
“Vậy được rồi ! Về sau, ngươi nhất định phải đến Đế Đô tìm bọn ta đó ! Ta sẽ nhớ thịt nướng của ngươi. Ân, cũng sẽ nhớ ngươi.” Nói xong, Đan Kinh Thiên còn trịnh trọng gật đầu.
Mọi người giăng hắc tuyến tập thể… (_ _|||)
"Tháng 9 năm sau, Học viện Đế quốc chiêu sinh, nếu có cơ hội, cô có thể thử xem.” Long Tường mỉm cười.
“Học viện Đế quốc chiêu sinh? Ta sẽ lo lắng.” Độc Cô Thiên Diệp gật gật đầu, tỏ vẻ tự mình biết nói.
“A, đúng rồi. Ngươi là huynh đệ của ta, ta phải cho ngươi tin vật mới được.” Nói xong, Đan Kinh Thiên liền tìm gì đó trong nhẫn không gian. Một hồi lâu, hắn lấy ra một cái lệnh bài, bên trên điêu khắc văn tự phức tap, mặt trái có khắc bốn chữ ‘Thiếu chủ đánh thuê’.
“Thiếu chủ đánh thuê?” Độc Cô Thiên Diệp nhìn lệnh bài, mờ mịt một lúc.
“Đúng vậy. ta là thiểu chủ Tổng Công hội Lính đán thuê, có lệnh bài của ta, về sau, có ai khi dễ ngươi, ngươi có thể cầm lệnh bài đến Công hội Lính đánh thuê nào đó điều động một nửa lực lượng. Thế nào, lệnh bài của ta không tệ nhỉ !” Hai mắt Đan Kinh Thiên tinh thuần trừng lớn, chờ khích lệ.
Đột nhiên, nàng nhớ đến lúc trước nghe nói, Công hội Lính đánh thuê có một Hội trưởng chuyên bao che khuyết điểm, một Thiếu chủ hay làm bậy. Hiện tại mới biết, Thiếu chủ hay làm bậy kia vẫn là một tiểu hài tử tham ăn, vì thịt nướng mà bán mình.
Độc Cô Thiên Diệp thu lệnh bài vào nhẫn không gian, cứ nhận trước, có dung hay không thì để sau.
Trước khi đi, Độc Cô Thiên Diệp trò chuyện cùng Mạc Tử Khanh.
“Ta biết ngươi là người Mạc gia tại Đế Đô. Cám ơn ngươi đã giữ bí mật giúp ta, chưa nói ta là nữ.” Độc Cô Thiên Diệp mở miệng đầu tiên.
“Có một số việc không cần dùng mắt nhìn.” Nhìn Độc Cô Thiên Diệp rõ ràng đã 15 tuổi, vọc dáng lại nhỏ bé như mới 12, 13 tuổi, không cần tưởng tượng cũng biết mấy năm nay nàng sống như thế nào.
Tuy rằng cảm thấy lời nói của Mạc Tử Khanh có chút khó hiểu, Độc Cô Thiên Diệp vẫn gật gật đầu.
Sau đó, bọn họ liền cáo từ. Đan Kinh Thiên đi được mấy chục thước, đột nhiên quay lại, hét: “Sang năm ngươi nhất định phải đến nha, đến lúc đó ta liền tiếp ứng ngươi.”
Mọi người lại đầy hắc tuyến ! Độc Cô Thiên Diệp thực không còn gì để nói. Kỳ thực nàng rất muốn nói, chúng ta không phải làm chuyện gì xấu, ngươi không nên dung từ tiếp ứng này chứ?!
Truyện khác cùng thể loại
170 chương
26 chương
15 chương
7 chương
11 chương
64 chương