Tiểu Thư Phế Vật Thật Yêu Nghiệt
Chương 57
Thuần hóa thần thú mất một ngày, hơn nữa theo thời gian dần trôi, Độc Cô Thiên Diệp đến ngày thứ năm thì về tới đế đô Bồ Thành. Không ngờ ở trong rừng cây vùng ngoại thành gặp một đám người vây quanh.
Có tổng cộng là 12 người, toàn bộ là hắc y, mặt mang khăn đen. Trong đó có 7 huyễn vương, 5 huyễn tông. 12 người tiến đến vây quanh Độc Cô Thiên Diệp.
Một thanh âm khàn khàn hỏi: " Ngươi chính là Độc Cô Thiên Diệp?"
Độc Cô Thiên Diệp nhìn nhìn chung quanh, chậc chậc, hoang tàn vắng vẻ, thật sự là một nơi tốt để giết người cướp của. Nàng lại nhìn người vừa mới mở miệng, nói: "Thấy các ngươi ăn mặc như vậy, cũng biết là đang làm gì. Tất cả các ngươi đều đem ta vây lại trong này, còn hỏi có phải hay không là ta ?"
"Nếu đã biết chúng ta muốn làm cái gì, vậy ngoan ngoãn dâng lên đầu của ngươi!" Một hắc y nhân trong đó nói, vung vung đại đao trong tay.
"Ngươi cho là ngươi cầm cây đại đao thì ngươi chính là Quan Công* à!" Độc Cô Thiên Diệp nói, sau đó hai tay ngưng ra huyễn lực, dẫn đầu phát động công kích.
[i]* Quan Vũ (關羽), còn gọi là Quan Công (關公), tự là Vân Trường (雲長), Trường Sinh (長生) là một vị tướng thời kỳ cuối nhà Đông Hán và thời Tam Quốc ở Trung Quốc.[/i]
Không cần nghĩ cũng biết những sát thủ này là ai mời đến. Xem ra Phong gia là không nghĩ muốn nàng tồn tại.
Tiểu Ngân và Liệt Hỏa được kêu ra cùng chiến đấu với huyễn thú của đối phương, dưới chân nàng vận dụng Phiêu Miểu bộ pháp, rất nhanh xuyên qua đám người sát thủ, thừa dịp lúc tránh né đem công kích phóng tới trên người đối phương. Chỉ chốc lát sau, bọn họ đã bị đồng bọn mình công kích biến thành rất chật vật.
Đột nhiên, một đạo thanh âm mang theo từ tính truyền tới: "Nhiều người như vậy khi dễ một người! Thứ Hồn, chúng ta cần hay không tới hỗ trợ a?"
Mọi người dừng lại công kích, đều thối lui vài bước, thành một nhóm nhìn qua, nhìn người đến là nam tử trẻ tuổi mặc trường bào màu tím cùng một người mặc trường bào màu lam.
"Là ngươi!" Độc Cô Thiên Diệp liếc mắt một cái liền nhận ra Tử Tiêu.
"Ô, ngươi còn nhớ rõ ta nha!"
Tử Tiêu cười chạy đến bên người Độc Cô Thiên Diệp, khóe miệng nhếch lên, mắt hoa đào đưa tình nhìn chằm chằm nàng. Hắn cười, nụ cười khiến cho ngay cả hoa cỏ trong rừng cây đều trở nên ảm đạm.
Ách, ngươi có cần phải cười đến dụ hoặc như vậy hay không? !
"Ngươi nhận thức ta?" Độc Cô Thiên Diệp kinh ngạc. Lần trước gặp mặt chính mình là hình dáng nữ nhi, hiện tại nàng nhưng là đang trong bộ dạng nam tử.
"Ta đương nhiên…. không biết nha, nhưng mà ta nhận thức bọn họ nha!" Tử Tiêu chỉ chỉ tiểu Ngân cùng Liệt Hỏa đang chiến đấu đằng kia. Bất quá ta sớm chỉ biết ngươi chính là nàng! Những lời này nuốt trở lại trong bụng. Hắc hắc.
Thứ Hồn nhìn sát thủ đang chật vật, liếm liếm môi, nói: " Đùa hay như vậy như thế nào có thể thiếu chúng ta được?"
"Các ngươi là loại người nào?" Đầu lĩnh hỏi.
"Chúng ta là người giết các ngươi nha!" Thứ Hồn cười ha ha, đi lên chiến đấu cùng huyễn thú của đối phương. Tử Tiêu và Độc Cô Thiên Diệp chiến đấu cùng nhau. Tuy rằng hắn mới đến 20 tuổi, nhưng hắn đã là cao thủ huyễn tông!
Hai người dựa lưng vào nhau, công kích vào địch nhân đối diện mình.
Bởi vì có Tử Tiêu cùng Thứ Hồn gia nhập, cuộc chiến đang giằng co rất nhanh nghiêng về một phía.
"Lão đại, như vậy đi xuống không được a!"
Người Đầu lĩnh nhìn nhìn, thật nhiều huynh đệ huyễn lực đều muốn hao hết, mà Độc Cô Thiên Diệp cùng Tử Tiêu hai người huyễn lực vẫn như cũ không có khô kiệt, hơn nữa biết phần lớn huynh đệ đều đã bị thương. Hắn hữu vung tay lên, nói: "Lui!"
12 hắc y nhân nhanh chóng rời khỏi rừng cây, Độc Cô Thiên Diệp cũng không có muốn đuổi tận giết tuyệt. Giống loại này sát thủ, cho dù giết, tổ chức cũng sẽ phái sát thủ khác lại đây.
Thu hồi Tiểu Ngân và Liệt Hỏa vào Luyện Yêu Hồ, Độc Cô Thiên Diệp đối với Tử Tiêu cùng Thứ Hồn ôm quyền hành lễ, nói: "Cảm tạ hai vị ra tay cứu giúp."
"Vậy ngươi chuẩn bị như thế nào cảm tạ chúng ta đây?" Thứ Hồn cười hì hì vây quanh Độc Cô Thiên Diệp vòng vo vài vòng.
"Ngày khác sẽ báo đáp …. "
"Không cần nói ngày khác. Nếu chúng ta cứu ngươi, vậy ngươi liền lấy thân báo đáp đi!" Tử Tiêu đánh gãy lời nói của Độc Cô Thiên Diệp.
"Ách." Độc Cô Thiên Diệp bị lời nói của Tử Tiêu làm giật mình . Tuy rằng đối với bọn họ ra tay giúp trợ nàng rất là cảm kích, nhưng còn không đến nỗi lấy thân báo đáp. Huống chi, không có bọn họ, nàng cũng không có việc gì.
"Tử Tiêu công tử nói đùa." Độc Cô Thiên Diệp cười khan nói.
"Ngươi không muốn a? Vậy ta đây lấy thân báo đáp đi, thế nào?" Tử Tiêu một chút cũng không bị thái độ của Độc Cô Thiên Diệp đả kích đến.
"Tử Tiêu công tử, về sau có cái gì cần, nói cho ta biết một tiếng là được. Ta còn có việc, đi trước." Độc Cô Thiên Diệp nói xong liền xoay người rời đi.
"Chúng ta đều cùng nhau chiến đấu qua, ngươi cứ như vậy đi rồi a?" Tử Tiêu gọi Độc Cô Thiên Diệp lại.
Độc Cô Thiên Diệp dừng lại, xoay người, hỏi: "Bằng không như thế nào?"
"Ít nhất phải mang chúng ta đến nhà ngươi uống một ngụm trà ăn bữa cơm nha!" Tử Tiêu nói.
"Hiện tại cách giờ ăn cơm còn sớm. Không có cơm ăn." Độc Cô Thiên Diệp nói.
"Chúng ta có thể chính mình làm nha, ngươi làm cho chúng ta, càng biểu hiện của thành ý của ngươi a." Tử Tiêu nói.
"Ta không biết nấu ăn." Độc Cô Thiên Diệp nói.
"Không quan hệ, ta sẽ làm, ta làm cho ngươi ăn nha!" Tử Tiêu nói.
Ách, vậy rốt cuộc là ai muốn cảm tạ ai a?
Một bên Thứ Hồn nghe được lời nói của Tử Tiêu, cúi đầu đếm kiến, miệng nói thầm: ta không biết hắn, ta không biết hắn ••••••
Ai có thể nói cho hắn, người đang đùa giỡn này có thật là khế chủ của hắn không vậy? !
"Ai nha, ta nghĩ chắc mấy mỹ nữ ngực lớn mông cong còn đang chờ ta, ta đi trước đây." Thứ Hồn thật sự chịu không nổi, bỏ chạy lấy người.
Cuối cùng, Độc Cô Thiên Diệp vẫn là không để Tử Tiêu nói lung tung nữa, liền đem hắn mang về Mạc gia.
Độc Cô Thiên Diệp mang theo Tử Tiêu cùng nhau đi vào viện của Mạc Phong, quả nhiên ở nơi này tìm thấy được Mạc Tử Khanh. Nhìn Mạc Tử Khanh, Độc Cô Thiên Diệp cười nói: "Ta đoán ngay được ngươi ở trong này."
"Thiên Diệp, ngươi đã trở lại?" Mạc Tử Khanh nhìn đến Độc Cô Thiên Diệp, vui sướng nói.
"Ân. Đây là, ách, bằng hữu của ta, ta trở về mới nhớ tới hình như ta chưa có nơi để ở. Cho nên mới tới tìm ngươi ." Độc Cô Thiên Diệp nói.
Mạc Tử Khanh nhìn thoáng qua Tử Tiêu, trường bào màu tím, một đôi mắt hoa đào, có thể so sánh với ngũ quan nữ nhân. Nếu hắn là nữ tử, kia nhất định là mỹ nhân họa thủy, Mạc Tử Khanh ở trong lòng vụng trộm phỉ báng. (Chắc anh GATO đó mà ) (rin: Ta cũng nghĩ thế )
"Viện của ngươi đã sớm chuẩn bị tốt . Thời điểm mấy người tiểu thúc trở về thì đã chuẩn bị cho ngươi, chỉ là ngươi vẫn chưa trở về, cho nên không biết. Bây giờ ta mang ngươi đi xem sao?"
"Ta trước đi xem Mạc Phong. Phiền toái ngươi dẫn hắn đi khách phòng một lát được không?"
"Tốt. Mạc Phong ở trong phòng, ngươi vào trong đi." Mạc Tử Khanh nói.
Nghe Độc Cô Thiên Diệp đem chính mình an bài ở khách phòng, Tử Tiêu ý không vui : "Không cần, ta muốn cùng ngươi ở chung một viện."
Mạc Tử Khanh không đồng ý, nói: "Chuyện này không ổn đâu."
Hắn mới không đồng ý làm cho nam tử khác ở chung sân với muội muội mình!
"Ta mặc kệ, ta sẽ cùng ngươi ở. Ta ở trong này cũng chỉ nhận thức một người là ngươi a!" Tử Tiêu giữ chặt quần áo Độc Cô Thiên Diệp nói.
Độc Cô Thiên Diệp đã thấy qua hắn lí luận, có chút bất đắc dĩ nhìn Mạc Tử Khanh nói: "Vậy để cho hắn ở cùng viện với ta đi."
Nhìn vẻ mặt Mạc Tử Khanh không vui, Tử Tiêu lộ ra tươi cười thắng lợi.
"Yêu nghiệt." Mạc Tử Khanh ở trong lòng nói thầm.
Độc Cô Thiên Diệp vào nhà, nhìn khí sắc của Mạc Phong trên giường đã tốt lên rất nhiều. Mạc Tử Khanh cùng Tử Tiêu cũng vào phòng.
Mạc Phong rất quay đầu một chút, nhìn Độc Cô Thiên Diệp nói: "Tỷ, ngươi đã về rồi! Tỷ ở bên ngoài đệ đã nghe được thanh âm của tỷ ."
Độc Cô Thiên Diệp đi qua, theo thường lệ kiểm tra thương thế của hắn.
"Tử Khanh, ngươi chiếu cố hắn rất tốt! Thương thế của hắn khôi phục so với trước đây ta đoán tiến triển rất nhanh.
Như vậy không đến một tháng nữa hắn có thể hoàn toàn bình phục!" Độc Cô Thiên Diệp đối Tử Khanh cười nói.
"Ta bất quá là nghe ngươi nói mà làm thôi." Mạc Tử Khanh cười cười, hắn còn chưa quen được tiểu muội muội của mình khích lệ.
Sau khi Độc Cô Thiên Diệp xem qua Mạc Phong, đi theo Mạc Tử Khanh ra sân viện Mạc phủ đã an bài cho nàng. Phòng cách những nơi khác khá xa, chỉ có một mặt ba gian nhỏ. Trong viện có một cây đại thụ trăm năm, một bồn hoa rất lớn, còn có một hồ nước, phía sau có một mảnh thúy trúc.
Mạc Tử Khanh đem Độc Cô Thiên Diệp cùng Tử Tiêu đến nơi, đối với Độc Cô Thiên Diệp nói: "Phụ thân cùng các thúc thúc chuẩn bị an bài viện phía trước cho ngươi, Mạc Phong nói ngươi thích thanh tĩnh, cho nên vì ngươi chuẩn bị chỗ này. Nơi này từng là nơi ở của mẫu thân ngươi."
Độc Cô Thiên Diệp đi vào đi, sờ sờ đại thụ, chạm vào bàn đá dưới tàng cây. Nơi này thế nhưng là nơi mẫu thân nàng từng sống?
Nàng vào nhà, nhìn đến đều là vật dụng hoàn toàn mới.
"Phụ thân bọn họ đều thu thập những thứ trước kia lại, đặt ở gian phòng bên cạnh. Cái khác đều là cho người đổi mới ." Mạc Tử Khanh nói.
Độc Cô Thiên Diệp gật gật đầu, đi vào gian phòng kia, nhìn đến một phòng đều là một ít đồ dùng của nữ nhi. Phảng phất quanh nàng, cảm nhận hơi thở của mẫu thân.
Xem qua sân sau, Độc Cô Thiên Diệp an bài một phòng cho Tử Tiêu. Sau đó liền cùng Mạc Tử Khanh cùng đi tìm Mạc Trì bọn họ.
Truyện khác cùng thể loại
170 chương
26 chương
15 chương
7 chương
11 chương
64 chương