Tiểu Thư Phế Vật Thật Yêu Nghiệt
Chương 41
Độc Cô Thiên Diệp trở lại phòng của mình nghỉ ngơi một lát. Trước giờ cơm trưa, Đan Kinh Thiên và mấy người Mạc Tử Khanh tới thăm nàng. Nhìn thấy Độc Cô Thiên Diệp, Đan Kinh Thiên đi đến, hung hăng vỗ lên bờ vai của ‘hắn’ hai cái, ai oán nói: "Huynh đệ, ngươi thật quá vô tình! Đến Bồ Thành rồi cũng không tới tìm ta, định không nhận người đại ca này sao ?"
"Hắc hắc, ta đâu có dám!" Độc Cô Thiên Diệp cười làm lành , "Ta tính đến Học viện rồi mới tìm các ngươi ."
"Hừ hừ, dù sao ngươi cũng là không nhớ ta. Vì an ủi tấm lòng của ta luôn nhớ ngươi, ngươi phải mời ta ăn 10 cân thịt nướng." Nhìn thấy Độc Cô Thiên Diệp còn muốn nói gì đó, Đan Kinh Thiên nhanh chóng nói: "Không thương lượng!"
"Mặt khác chúng ta mỗi người 2 cân, cộng lại cũng là 10 cân." Dạ Thương Lan cũng vô giúp vui. Nàng nghe Long Tường quay về kể chuyện lúc báo danh, nói tới chỗ Độc Cô Thiên Diệp muốn mời hắn ăn 2 cân thịt nướng, sắc mặt vô cùng vui vẻ. Sau đó còn kể về việc lần trước ở sơn mạch Miễn Miễn ăn cân thịt nướng đó làm cho mấy người bọn họ nhớ mãi không quên, bắt Độc Cô Thiên Diệp phải mời hắn ăn 2 cân thịt nướng, xác thực nên cao hứng.
"Đồng ý." Hạ Nham mặt than cũng nói.
Độc Cô Thiên Diệp bất đắc dĩ nhìn về phía Mạc Tử Khanh, muốn nói chuyện, lại bị chận miệng.
"Tuy rằng ta là biểu ca của ngươi, nhưng đôi khi ta cũng đi theo đa số." Nhìn thấy ánh mắt xin giúp đỡ của Độc Cô Thiên Diệp, Mạc Tử Khanh tươi cười vô cùng sáng lạn.
Độc Cô Thiên Diệp muốn nói gì đó, mọi người trăm miệng một lời nói: "Kháng nghị không hiệu quả."
Nàng nhìn mọi người, có cảm giác dở khóc dở cười, nói: "Kỳ thật ta nghĩ nói là, thịt nướng không thành vấn đề, nhưng mà ta đói bụng, chúng ta có thể đi ăn cơm hay không ?"
Có được câu trả lời của Độc Cô Thiên Diệp, mọi người thở phào nhẹ nhõm. Tuy Đan Kinh Thiên cũng dùng tư nhiên để nướng thịt, nhưng lại không giống hương vị năm ngoái của Độc Cô Thiên Diệp. Điều này khiến cho họ có chút khát vọng với thịt nướng do Độc Cô Thiên Diệp làm.
Mạc Tử Khanh đi qua, lấy tay của Đan Kinh Thiên đang đặt trên vai Độc Cô Thiên Diệp, nói: "Chúng ta đến gọi ngươi đi ăn cơm . Chỉ còn chờ Long Tường một chút, hắn đi gọi Long Khi và Long Lôi ."
Vài phút sau, ba người Long Tường đã tới. Long Lôi nhìn thấy người đứng đầy cả phòng, nói: "Bách Lý ca ca, thì ra ngươi biết bọn Tử Khanh ca ca! Ta còn định giới thiệu cho ngươi thập đại thiên tài của Học viện Đế Quốc nữa!"
Các nàng đi phía trước, Độc Cô Thiên Diệp đã nói với Đan Kinh Thiên về sau gọi hắn là Bách Lý Tà, huống hồ bọn họ cũng nghe Long Tường kể chuyện buổi sáng, nghe thấy Long Lôi kêu nàng Bách Lý ca ca, mọi người đều không có biểu hiện gì khác thường.
"Ha ha, chúng ta đi ăn cơm đi, ta thật sự đói bụng lắm rồi!" Độc Cô Thiên Diệp nói. Ta còn chưa ăn điểm tâm đâu, thật sự rất đói.
Một hàng tám người tới nhà ăn của Học viện, lúc ở cửa vừa vặn đụng phải tỷ muội Phong gia cùng mấy người khác đến ăn cơm. Hai người tỷ muội Phong gia trước sau như một nâng cằm nhìn người, mắt lạnh thoáng nhìn mấy người Độc Cô Thiên Diệp, cao ngạo đi vào một gian phòng.
Chờ người của Phong gia tiến vào phòng hết, mấy người Mạc Tử Khanh kỳ quái nhìn Long Lôi. Trước kia mỗi lần gặp tỷ muội Phong gia, nàng đều tức giận giơ chân, sao hôm nay lại im lặng như vậy ?
"Sao mọi người lại nhìn ta ?" Long Lôi khó hiểu hỏi.
"Ngươi hôm nay không kêu các nàng là khổng tước, không tranh cãi với các nàng. Thật không bình thường!" Dạ Thương Lan nói.
"Bách Lý ca ca nói, chó cắn ngươi một cái, chẳng lẽ ngươi cũng muốn cắn lại nó một cái sao?" Long Lôi nói: " Ta cũng không phải chó, sao lại chấp nhặt với các nàng chứ !"
" Đúng vậy đó Tiểu Lôi." Dạ Thương Lan khích lệ nói.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Long Lôi ngẩn cao, đắc ý nói:" Tất nhiên rồi!" Biểu tình vô cùng đáng yêu chọc mọi người cười haha.
Vào phòng, tám người vừa vặn đủ một bàn. Độc Cô Thiên Diệp không nghĩ tới lần đầu tiên ăn cơm ở học viện lại náo nhiệt như vậy . Càng không nghĩ tới mọi người , chính là cùng trải qua một đêm mà thôi, một năm qua đi, bọn họ hoàn toàn không có cảm giác xa lạ với mình. Chẳng lẽ đây gọi là hợp khẩu vị sao?
Có lẽ vì Độc Cô Thiên Diệp vào học viện cùng Long Lôi,có lẽ vì lâu lắm mới gặp lại, bữa cơm này mọi người ăn đặc biệt vui vẻ, cũng ăn đặc biệt lâu,mãi cho đến hai giờ chiều mới ăn xong.
Trên đường trở về, Mạc Tử Khanh và Độc Cô Thiên Diệp đi ở sau cùng.
" Mạc Phong cũng vào học viện. Hắn báo hệ đan dược, hiện tại ở ký túc xá của hệ đan dược." Mạc Tử Khanh nói," Lát nữa ta mang hắn lại đây."
" Ha ha,được. Cũng hơn hai tháng không gặp, có chút nhớ hắn."Độc Cô Thiên Diệp nói. Nàng thuận tay ngắt xuống lá cây ven đường, vân vê trong tay thưởng thức.
" Mạc Phong đến có thể nói giải quyết vấn đề khẩn cấp của chúng ta. Ngươi vì gia tộc bồi dưỡng ra một Luyện Đan Sư, công lao to lớn. Ngũ thúc thúc cũng đã trở lại, khi nào thì ngươi trở về? Vài vị thúc thúc đều trông ngóng ngươi."
" Ta để cho Mạc Phong học tập luyện đan chỉ vì hắn yêu thích, hơn nữa có thiên phú, không nghĩ làm cái gì vì gia tộc. Ta nghĩ ở trong học viện học tập thật tốt một ít tri thức, không để cho người khác biết ta là người của Mạc gia. Ngươi chuyển lời của ta cho bọn hắn, nói ta tạm thời không quay về." Độc Cô Thiên Diệp nói.
" Ôi chao,hai người các ngươi ở phía sau tán gẫu cái gì, đi nhanh lên." Đan Kinh Thiên đi phía trước hô to, dẫn tới người qua đường ghé mắt. Độc Cô Thiên Diệp và Mạc Tử Khanh đành phải chấm dứt đối thoại, đuổi theo họ.
Lúc đến ký túc xá, mọi người đều tự trở về. Lúc Độc Cô Thiên Diệp trở lại ký túc xá, trong viện tới thêm hai người nữa, tính cả nàng và Tôn Khuê,hiện tại chỉ còn một người chưa tới. Đến lúc chạng vạng, người bạn cùng phòng cuối cùng mới tới. Khiến người ta kinh ngạc là nàng cư nhiên là một nữ sinh,hơn nữa là một mỹ nữ. Mặt trái xoan, mắt hoa đào, miệng nhỏ nhắn, làn da trắng nõn, trang phục màu xanh, tóc dài ngang thắt lưng, tùy ý xõa tung phía sau.
" Chỉ còn một phòng ở." Nàng kia nhìn ánh mắt kinh ngạc của mọi người, giải thích," Dù sao phòng ở đều tách riêng,chẳng lẽ nửa đêm các ngươi sẽ rình coi ta sao?"
" Hắc hắc, làm sao có thể !" Tôn Khuê sờ sờ ót,nói: " Ngươi tới trễ như vậy, chúng ta giúp ngươi quét tước nhé ?"
" Đúng,đúng, chúng ta giúp ngươi quét tước, bằng không ngươi một người sẽ dọn tới khuya mất." Hai người khác cũng ân cần nói.
Nhiều người lực lượng lớn, năm người cùng nhau quét dọn, rất nhanh đã quét tước xong hai tầng lầu. Lúc ngồi xuống nghỉ ngơi, Tôn Khuê nói: "Chúng ta về sau chính là bạn cùng viện. Mọi người giới thiệu về mình cho nên người khác biết một chút đi.Ta là Tôn Khuê ở phòng số 2, 16 tuổi, huyễn sư cấp 8, đến từ Vân thành."
" Ta là Cao Lương, phòng số 3, 15 tuổi huyễn sư cấp 6 đến từ Đồng thành ." Người bên cạnh Tôn Khuê nói.
Quả thực giống cao lương(tên một giống lúa), vừa cao vừa gầy, Độc Cô Thiên nhìn người nọ,nghĩ thầm trong lòng.
" Ta là Lôi Tiểu Hổ,phòng số 4,15 tuổi, kiếm sư cấp 5. Ta là người của Sư thành." Lôi Tiểu Hổ cười ngây ngốc,lộ ra hai cái răng năng tiểu hổ.
" Ta là Tang Vũ, 16 tuổi, kiếm sư cấp 7,người Diệp thành." Nữ sinh kia sang sảng cười.
Mọi người nói xong đều nhìn Độc Cô Thiên Diệp
" Ta là Bách Lý Tà,phòng số 1, 16 tuổi, huyễn sư cấp 9. Từ nhỏ sống ở Kỳ Phong thành." Độc Cô Thiên Diệp nói.
" Ngươi chính là Bách Lý Tà sao? Hôm nay mọi người đều nói về ngươi đó, không nghĩ tới ngươi và ta ở cùng một viện." Cao Lương có chút kinh ngạc nói.
Độc Cô Thiên Diệp cười, không có đáp lời.
" Oa tắc, 16 tuổi, huyễn sư cấp 9,vượt qua đệ nhất thiên tài của Đại lục rồi!" Tôn Khuê khoa trương nói," Ta cư nhiên ở cùng một chỗ với vị thiên tài như vậy, chuyện này thật thần kỳ! Ta tin tưởng tương lai ba năm,không, nhiều nhất hai năm, ngươi nhất định có thể tiến vào hàng ngũ thập đại thiên tài của học viện ".
" Ta luôn nghe nói đệ nhất thiên tài Đại lục, hắn là ai vậy ? Học viện 10 đại thiên tài có những ai ?" Độc Cô Thiên Diệp hỏi.
Truyện khác cùng thể loại
170 chương
26 chương
15 chương
7 chương
11 chương
64 chương