Độc Cô Thiên Diệp trở lại, tất cả Cửu Thiên Huyền Giới đều sôi trào. Nhất là những người vừa mới đến Cửu Thiên Huyền Giới đó. “Tử Tiêu, chàng thật to gan, lại dám can đảm tìm Tiểu Tam sau lưng ta? !” Độc Cô Thiên Diệp nhớ tới bộ dáng thần thần bí bí của Tử Tiêu gần đây, còn có lần trước hắn nói mập mờ không rõ, túm lấy y phục trước ngực Tử Tiêu, rống lên với hắn. Tử Tiêu nhìn bộ dáng xù lông của Độc Cô Thiên Diệp, hắn vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy nàng như vậy, xì một tiếng bật cười. Một tay hắn ôm Độc Cô Thiên Diệp, một tay đặt lên cái ót của nàng, cười mị hoặc, nói: “Lúc hôn môi không chuyên tâm, nên phạt…!” Nói xong, hắn đưa tay kéo đầu của nàng lại hôn tiếp. “Ưm - -” Độc Cô Thiên Diệp đang rất tức giận, đâu nào đồng ý ngoan ngoãn để cho hắn chiếm lấy, nghĩ muốn dời đầu của mình đi, nhưng bị Tử Tiêu giam giữ lại rồi. Tử Tiêu dùng đầu lưỡi linh hoạt của mình cạy mở hàm răng của nàng, hấp thu hương vị của nàng trong khắp miệng nàng, thâm tình mà triền miên. Độc Cô Thiên Diệp vốn đặt hai tay trên ngực của hắn, nàng còn đang rất tức giận đó, hắn làm sao có thể không nói gì hết liền hôn mình! Nhưng theo sự xâm nhập của hắn, nàng cũng dần dần mềm nhũn, hai tay không biết lúc nào thì đã đặt trên cổ của hắn, bắt đầu đáp lại nụ hôn của hắn. Không biết triền miên bao lâu, rốt cục Tử Tiêu cũng buông cái lưỡi thơm tho của nàng ra, đặt trán lên trán nàng, tay phải sờ sờ gương mặt nàng, cảm giác được sự tồn tại chân chân thực thực của nàng, hắn cười hết sức ngọt ngào. “Hiện tại nàng muốn làm gì nhất?” Hắn hỏi. “Muốn ở cùng với chàng.” Nàng đáp. “Vậy về sau chúng ta luôn luôn ở cùng nhau, mỗi ngày cùng nhau đi ngủ, cùng nhau tỉnh lại, cùng nhau đi xem phong cảnh thế giới, có được không?” Hắn phác họa cuộc sống sau này của bọn họ. “Được.” Nàng và hắn cùng nhau khát khao. Sau đó nàng ngẩng đầu lên, nói: “Nhưng ta phải về thăm phụ mẫu ta, một ngàn năm trăm năm, không biết hiện tại bọn họ ra sao nữa.” Tử Tiêu ôm nàng vào trong ngực, cằm để trên đầu nàng, nói: “Nàng muốn làm cái gì, ta đều bồi nàng. Nhưng, trước đó nàng phải đáp ứng ta một chuyện.” “Chuyện gì?” Đừng nói là một chuyện, mười chuyện trăm chuyện nàng cũng sẽ đáp ứng. Tử Tiêu không nói cho nàng chuyện gì, chỉ là vô cùng nghiêm túc nói câu, nàng phải chuẩn bị tâm lý thật tốt, sau đó mang nàng bay về phía cung điện. Độc Cô Thiên Diệp không biết chuyện hắn nói là chuyện gì, lúc này, nàng không muốn suy nghĩ cái gì hết, chỉ muốn hưởng thụ thời gian được ở cùng với hắn thật tốt mà thôi. “Trở lại, trở lại!” Trên nóc cung điện Niên Tri Tâm nhìn thấy hai người bay tới từ đằng xa, kích động hô to xuống dưới. Sau đó từ phía trên bay xuống, nói: “Ta phải về nhà chuẩn bị, ha ha, không biết đến lúc đó tiểu cô cô sẽ có phản ứng gì.” Niên Tri Tâm nói xong bỏ chạy ra ngoài, Niên Hoa và Niên Tuế cũng đi về theo, bọn họ cũng cực kỳ chờ mong đó! Độc Cô Thiên Diệp dừng lại ở chỗ cách cung điện không xa, Tử Tiêu quay đầu lại nhìn nàng, hỏi: “Làm sao vậy?” Vẻ mặt Độc Cô Thiên Diệp kỳ quái nhìn Tử Tiêu, nói: “Ta cảm thấy bầu không khí trong thành là lạ. Có phải chàng giấu diếm ta chuyện gì không?” “Ta nói ra nàng cũng đừng tức giận.” Tử Tiêu nói. Tâm của Độc Cô Thiên Diệp lập tức liền chìm đến đáy cốc, gật đầu nói: “Được, ta không tức giận.” Tử Tiêu nhìn nhìn thành trì có thể thấy được màu đỏ mờ mờ ảo ảo, nói: “Ta muốn mời nàng tham dự hôn lễ của ta.” Oanh - - Đầu óc Độc Cô Thiên Diệp giống như bị nổ, hắn nói chính là “Hôn lễ của ta”, chứ không phải là “Hôn lễ của chúng ta”! “Chàng, chàng muốn thành hôn?” Rất lâu sau, nàng mới phản ứng lại, có chút không xác định hỏi. Với hiểu biết về hắn, nếu hắn thành thân với mình, chắc chắn sẽ không thể không thương lượng với mình, càng thêm sẽ không thể không cho phụ mẫu nàng biết. Nàng nói cảm giác hoang mang rối loạn trong lòng là thế nào đây, hóa ra là cảm giác được việc này sao? Tử Tiêu gật gật đầu, nói: “Đúng, đây là ngày tốt ta đã bàn bạc với phụ mẫu nàng.” Sớm đã thỏa thuận được ngày tốt! Độc Cô Thiên Diệp nhìn địa phương phía trước được trang trí thành hải dương màu đỏ, những thứ này cũng sớm đã trang trí tốt rồi sao? Chỉ là mình vừa vặn tỉnh lại vào lúc này mà thôi. “Trước đó chàng thần thần bí bí, có phải chính là chuẩn bị hôn lễ không?” Độc Cô Thiên Diệp hỏi. “Phải. Đi thôi, Thất Nguyệt bọn họ biết nàng trở lại, bọn họ đang chờ chúng ta.” Tử Tiêu kéo tay nàng, nói. Độc Cô Thiên Diệp cho rằng hiện tại mình nên hất tay hắn ra rồi rời khỏi, hoặc là cho hắn một cái tát lại đi, liền đi tiêu sái, đi dứt khoát. Nhưng hiện tại nàng lại giống bị ma pháp cố định để mặc hắn lôi kéo mình đi, nhìn cung điện của hắn phía trước càng ngày càng gần, nàng đã có thể nhìn thấy rõ ràng tơ lụa đỏ hồng treo ở phía trên. Hai người vừa mới đến trên không cung điện, Hắc Tử lập tức vọt lên, kéo hắn qua nói: “Tân lang, ngươi rốt cuộc đã trở lại. Nhanh lên nhanh lên, thời gian sắp không còn kịp nữa rồi.” Nhìn Độc Cô Thiên Diệp, hắn cười cười xin lỗi, nói: “Thiên Diệp ngươi đã về rồi, vừa lúc tham dự hôn lễ của Tiêu. Chúng ta không kịp thời gian nữa, trước không tiếp đãi ngươi được!” Hắc Tử lôi kéo Tử Tiêu bỏ chạy, còn lại một mình Độc Cô Thiên Diệp đứng trên không trung. Lúc này Niên Hoa đi tới bên cạnh Độc Cô Thiên Diệp, nhìn vẻ mặt nàng có chút buồn bã, nói: “Thiên Diệp, ngươi đi tới nhà ta trước đi. Hiện tại Thất Nguyệt bọn họ bề bộn nhiều việc.” Nhìn thấy Niên Hoa, Độc Cô Thiên Diệp vẫn rất cao hứng, đi theo nàng tới nhà. Chuyện xảy ra quá đột ngột, nàng cần phải tiêu hóa tiêu hóa chuyện này thật tốt. Rõ ràng lúc hai người đang ở trong sơn động còn tốt, thế nào mới vừa về thì biến thành cái dạng này rồi hả? Niên Hoa dẫn Độc Cô Thiên Diệp đi tới trước một căn nhà, mặc dù có chút không tập trung, nhưng nàng vẫn phát hiện ra chỗ này không phải là căn nhà của Niên Hoa. “Niên Hoa, ngươi chuyển nhà rồi hả?” Độc Cô Thiên Diệp nhìn căn nhà xa lạ, hỏi. “Ta. . .” Niên Hoa còn chưa nói xong, Niên Tri Tâm liền từ trong viện đi ra, nhìn thấy Độc Cô Thiên Diệp, vội vàng chạy tới, nói: “Tiểu Cô Cô, sao bây giờ người mới trở về, sắp không kịp rồi!” “Hả?” Độc Cô Thiên Diệp nhìn Niên Tri Tâm, hỏi: “Cái gì sắp không kịp rồi?” “Thời gian đó! Lát nữa đội ngũ đón dâu đến đây! Chúng ta phải nhanh lên!” Niên Tri Tâm vừa nói vừa lôi kéo Độc Cô Thiên Diệp đi vào trong nhà, lúc nàng còn chưa phản ứng kịp thì ấn nàng ngồi xuống ghế ở trước bàn trang điểm, sau đó lấy ra một bộ y phục màu đỏ thẫm đưa cho nàng, để cho nàng nhanh chóng thay. Độc Cô Thiên Diệp nhìn y phục trong tay, rốt cuộc mới hiểu được, ngăn lại Niên Tri Tâm đang kích động, hỏi: “Đây là hôn lễ của ta?” “Đúng vậy!” Niên Tri Tâm trả lời. “Ta và Tiêu?” “Đúng vậy! Ai nha, Tiểu Cô Cô, người cũng đừng lề mề nữa, thời gian của chúng ta rất gấp, người cũng đừng lãng phí nữa!” Niên Tri Tâm vội vàng nói. “Làm sao có thể là hôn lễ của ta? Phụ mẫu ta đều không ở đây, sao ta có thể thành thân?” Độc Cô Thiên Diệp nói. “Ai nói không có ở đây?” Niên Tri Tâm nói. Theo tiếng nói của nàng vừa ngừng, sân viện đang yên tĩnh đột nhiên náo nhiệt lên, trước đó một người cũng không có, đột nhiên trong viện có người đến người đi, một đám người lại là đi thẳng tới gian phòng của nàng. “Tôn nữ ta kết hôn, ta thân là nãi nãi sao có thể không tới chứ?” Giọng nói của Phượng Tam Muội truyền đến từ bên ngoài, Độc Cô Thiên Diệp kinh ngạc lập tức nhìn về phía cửa vào. “Nãi Nãi!” Độc Cô Thiên Diệp nhìn bóng dáng khỏe mạnh dẫn đầu đi tới, kích động đi lên nghênh đón. Phượng Tam Muội đi đến, một đám nữ nhân đi theo phía sau. Theo sát phía sau nàng chính là mẫu thân của Độc Cô Thiên Diệp, nhìn thấy Độc Cô Thiên Diệp, hốc mắt nàng trong nháy mắt đỏ lên. “Mẫu thân!” Độc Cô Thiên Diệp nhìn Mạc Thu Thủy và người phía sau, vẻ mặt kích động, tình cảm mà không lời nào có thể miêu tả nói được, đang muốn ôn chuyện với các nàng, bị Niên Tri Tâm một phen kéo qua, trực tiếp động thủ cởi bỏ y phục của nàng, nói: “Hiện tại đã là lúc nào rồi, các ngươi muốn ôn chuyện thì chờ qua ngày hôm nay rồi nói sau!” “Đúng đúng đúng, lát nữa tân lang sẽ qua đây, không thể để tân lang đã tới cửa rồi mà tân nương tử của chúng ta lại còn chưa thu thập tốt!” Nói chuyện chính là Dạ Thương Lan. Không nghĩ tới Dạ Thương Lan cũng đến đây, vậy có phải Đan Kinh Thiên bọn họ cũng đến đây đúng không? Phượng Tam Muội cũng nói: “Đúng đúng, chúng ta nên nắm chặt thời gian, Thu Thủy, nhanh chóng trang điểm cho Thiên Diệp.” Thấy Độc Cô Thiên Diệp vẫn đứng bất động ở chỗ này, nói: “Thiên Diệp, cháu nhanh chóng thay hỉ phục đi, đừng đứng thất thần ở chỗ đó nữa.” Lúc này Độc Cô Thiên Diệp mới tin, đây là hôn lễ chuẩn bị cho mình, Niên Tri Tâm thay hỉ phục cho nàng xong, nàng bị ấn ngồi xuống ghế trước bàn trang điểm, thừa dịp lúc trang điểm cho nàng mới có thời gian rảnh rỗi nói chuyện, nhìn Mạc Thu Thủy đứng rơi lệ bên cạnh nàng hỏi: “Nương, nãi nãi, sao các người lại tới nơi này?” “Là Tử Tiêu đón chúng ta lên. Hắn thấy cháu sắp ngưng thể thành công, liền đi Vũ Linh đại lục, xin cưới với chúng ta. Đứa nhỏ này cũng đủ khổ, hơn một ngàn năm này chuyện chúng ta ít nhiều gì cũng biết một vài chuyện của hắn, thấy hắn cầu hôn, chúng ta liền đồng ý.” Phượng Tam Muội đáp. Dạ Thương Lan đang bới tóc cho Độc Cô Thiên Diệp, vừa làm vừa nói: “Chúng ta cũng là Chí Tôn đại nhân tự mình tìm tới. Từ lúc ngươi đi, mọi người lại càng thêm cố gắng tu luyện, về sau Thất Nguyệt đại nhân lại cho chúng ta rất nhiều tài nguyên tu luyện, thực lực chúng ta đều được đề thăng rất nhiều. Bởi vì tỷ thí Tứ Đại Đế Quốc kết thành đoàn đội lúc trước, về sau lúc mọi người khuếch trương cũng không kém lắm, đều là một chọi một. Biết Lão Đại ngươi muốn kết hôn, tất cả mọi người đều chạy tới rồi.” Mặc dù người trang điểm cho Độc Cô Thiên Diệp động tác cực kì lưu loát nhanh nhẹn, nhưng trước sau vẫn là gần hai tiếng đồng hồ mới trang điểm cho nàng xong. Mũ phượng khăn choàng, đồ nữ trang tân nương lăn tăn, lúc Độc Cô Thiên Diệp đứng lên làm mọi người có mặt tại đó sợ ngây người. “Wow, Tiểu Cô Cô, người thật sự là xinh đẹp đến bất ngờ!” Niên Tri Tâm nhìn thấy bộ dáng của Độc Cô Thiên Diệp, nhịn không được kêu lên. Vẻ mặt Phượng Tam Muội và Mạc Thu Thủy vui mừng nhìn Độc Cô Thiên Diệp, nha đầu nhà các nàng, hiện tại cuối cùng cũng sắp xuất giá rồi! Nhớ lại trước kia Độc Cô Thiên Diệp vì gia tộc và thân nhân đã trả giá quá nhiều, cuối cùng lại dùng thân thể của mình để chống đỡ thế giới này. Hiện tại nàng thật vất vả mới trở lại, cuộc sống sau này của nàng đều thuộc về nàng rồi! Độc Cô Thiên Diệp nhìn biểu tình mọi người trong phòng đều là kinh diễm, có chút không được tự nhiên. Nói đến, đây là lần đầu tiên nàng trang điểm, từ trước đến nay chưa từng làm những thứ này, hiện tại cảm giác có chút là lạ. Niên Tri Tâm đi vòng quanh Độc Cô Thiên Diệp nhìn nhìn, nói: “Ta đi ra ngoài xem chủ thượng tới chưa.” Nói xong nàng bỏ chạy ra ngoài, chỉ chốc lát sau liền nghe thấy giọng nói của nàng truyền đến từ ngoài viện. “Chủ thượng tới, chủ thượng tới!” Độc Cô Thiên Diệp vừa nghe nói Tử Tiêu đến đây, lập tức liền khẩn trương hẳn lên. lúc nàng trang điểm xong Phượng Tam Muội liền đi ra đằng trước, đi cùng với Tằng Tổ Phụ của Độc Cô Thiên Diệp. Chỉ chốc lát sau, đội ngũ Tử Tiêu đã chạy đến trước đại môn, có thể là vì mọi người đau lòng hắn chịu khổ hơn một ngàn năm này, cho nên đều không làm khó hắn, trực tiếp để cho hắn vào cửa. Nếu không thì có lẽ hắn cũng sẽ giống như phụ thân của Độc Cô Thiên Diệp chạy tới một mình cướp cô dâu rồi. Tử Tiêu đi tới chính sảnh, hành đại lễ với từng thân nhân của Độc Cô Thiên Diệp, Độc Cô Dật Hiên nhìn Tử Tiêu, hừ một tiếng, cứ như vậy đã gả nữ nhi của mình cho gia hỏa trước mắt kia, hắn thật không nỡ không nỡ mà! Hành lễ xong, Tử Tiêu nhận được trưởng bối ra hiệu liền đi về phía phòng Độc Cô Thiên Diệp, nhìn thấy giai nhân hồng y đang ngồi, hắn nở nụ cười. Dạ Thương Lan đã phủ khăn voan đỏ thẫm lên cho Độc Cô Thiên Diệp, Độc Cô Thiên Diệp ngồi ở trên giường cảm giác được có một bóng dáng xuất hiện ngay cửa, bóng dáng đó từ từ bước tới trước mặt mình, mùi tùng hương ẩn ẩn truyền đến. Hắn nắm lấy tay Độc Cô Thiên Diệp, nhẹ nhàng hôn một cái, sau đó đột nhiên bồng nàng lên, thiếu chút nữa làm khăn voan vén lên rồi. May mà Mạc Thu Thủy đứng bên cạnh nhanh tay nhanh mắt, đưa tay đè lại rồi. “Cẩn thận chút, việc khăn voan rớt này cũng không phải là điềm tốt gì.” Mạc Thu Thủy nói. “Vâng, mẫu thân đại nhân! Tiểu tế thụ giáo.” Tử Tiêu nói xong, ôm Độc Cô Thiên Diệp đi ra ngoài. Tử Tiêu ôm Độc Cô Thiên Diệp lại đi tới đại sảnh, đặt nàng xuống, sau đó hai người quỳ xuống song song, dập đầu ba cái với trưởng bối trong phòng. “Lễ này của Chí Tôn đại nhân, ta nhận, sẽ không giảm thọ chứ?” Tằng Tổ Phụ của Độc Cô Thiên Diệp đột nhiên liều lĩnh nói một câu. Tử Tiêu cười cười, nói: “Từ khoảnh khắc ta bắt đầu vào cửa kia, Tiểu Diệp Nhi liền là thê tử của ta, trưởng bối của nàng đương nhiên cũng là trưởng bối của Tiêu, nếu là trưởng bối, đây là tự nhiên nhận được.” Bái biệt trưởng bối xong, Tử Tiêu lại bồng Độc Cô Thiên Diệp, rời khỏi căn nhà tạm thời của nàng. “Hỉ kiệu đâu?” Độc Cô Thiên Diệp cảm giác được ngoài cửa không có kiệu, nghi hoặc hỏi. “Không có hỉ kiệu.” Tử Tiêu nói, sau đó ôm Độc Cô Thiên Diệp bước đi trong thành, hơn nữa đường đi cũng không phải là đường đi thẳng tới cung điện, mà là đi qua tất cả đường phố phồn hoa trong thành một lần. 99 hoa đồng tung hoa ở phía trước, Tử Tiêu ôm Độc Cô Thiên Diệp đi trong mưa hoa, phía sau là 99 đồng tử tung tiền, tung tiền với người hai bên đường phố đến đây chúc mừng. Trong lúc này tiếng chúc mừng cùng tiếng cảm tạ hoàn toàn tràn ngập toàn bộ trên không tòa thành thị. Độc Cô Thiên Diệp không nghĩ tới hắn sẽ dùng phương thức này tới rước mình, cảm giác được cánh tay hữu lực của hắn, ngửi hương vị quen thuộc của hắn, nàng tựa đầu vào bờ vai của hắn. “Tiêu.” “Ta ở đây.” “Chàng lại có thể giấu diếm ta.” “Ta muốn cho nàng kinh hỉ.” “Chàng có thể nói cho ta biết trước.” “Ta sợ nàng sẽ không đồng ý, cho nên vẫn là như thế này có vẻ nhanh hơn.” Độc Cô Thiên Diệp có thể nhìn thấy cái cằm nhọn của Tử Tiêu xuyên qua khăn voan, nàng sẽ không đồng ý sao? Đáp án đương nhiên là không, nàng cũng muốn gả cho hắn làm thê tử, bằng không, trong khoảnh khắc phát hiện ra sự thật kia, ai có thể ngăn cản nàng rời khỏi chứ? Tử Tiêu ôm Độc Cô Thiên Diệp một đường đi tới cung điện, người trong cung điện sớm đã chờ ở nơi đó. Nhìn thấy bọn họ đến, đều hét ầm lên. Bởi vì Tử Tiêu không có cha mẹ, cũng không có thân nhân, cho nên cũng không có truyền thống bái đường quan trọng. Sau khi hắn ôm Độc Cô Thiên Diệp trở về cung điện, tuyên bố với những người trông mong ngóng chờ: “Ta đã ôm nữ chủ tử của các ngươi trở về!” “Oa hu - - “ “Rống rống, chủ thượng lợi hại!” “Ha ha ha, chúng ta có nữ chủ nhân rồi!” Mọi người trong cung điện đều đã sôi trào, những người tới đây tham gia hôn lễ đều bị lây nhiễm niềm vui sướng của bọn họ, đều nở nụ cười. Tử Tiêu và Độc Cô Thiên Diệp bay đến trên không cung điện, đưa tay vén khăn voan đỏ của nàng lên, sau đó hai người tiếp nhận sự chúc phúc đến từ tất cả con dân Cửu Thiên Huyền Giới. Sau đó hoàn toàn là chè chén say sưa, Độc Cô Thiên Diệp và Tử Tiêu cũng bị chuốc không ít rượu, nhất là Tử Tiêu, hôm nay cuối cùng cũng ôm được mỹ nhân về, trong lòng cao hứng không thôi, đối với những người đến mời rượu, không cự tuyệt ai hết. Đêm khuya. Thất Nguyệt và Hắc Tử nhìn cửa phòng đóng chặt, cứ như vậy để bọn hắn ở bên ngoài sao? Thất Nguyệt chọc chọc Hắc Tử, nói: “Rất muốn nháo động phòng thì làm sao bây giờ?” Hắc Tử uống cũng hơi nhiều, đầu óc choáng váng, nghe được lời nói của Thất Nguyệt, nói: “Ta cũng muốn.” “Phỏng chừng là không có khả năng nháo động phòng, nhưng chúng ta có thể nghe lén. Sao hả, các ngươi có đi không?” Thứ Hồn không biết từ lúc nào đã đứng ở phía sau hai người, cười nham điểm nói. “Chủ ý này không tệ.” Hai người Thất Nguyệt và Hắc Tử phụ họa nói. Vì thế, trong đêm tối, bóng dáng ba người lén lút đi tới gần phòng tân hôn, đến lúc bọn hắn cách phòng không tới hai thước, đột nhiên cảm giác được một tầng kết giới ngăn cản bọn họ, Thất Nguyệt lấy tay chọc một cái, nói: “Không phải là uống say rồi sao? Thế nào còn biết bố trí kết giới chứ?” “Ngươi đừng chọc - -” Thứ Hồn đột nhiên kêu lên. Nhưng tốc độ của hắn quá chậm, tại chỗ ngón tay Thất Nguyệt phát ra bạch quang, một đạo lực lượng lập tức bắn ba người bay ra ngoài. “Ngọa tào, Tử Tiêu, ngươi khốn nạn!” Khi bọn hắn bay đi giống như sao băng, một tiếng chửi bậy vang vọng bầu trời. (ngọa: kiểu nằm của động vật, tào: máng ăn của gia súc -> ngọa tào ~ kiểu như một câu chửi) Khách khứa ở dưới nhìn ba bóng người thoáng qua nhanh chóng, lại nghe được Thất Nguyệt chửi bậy, nhất thời hiểu rõ, trong lòng yên lặng mặc niệm cho bọn họ ba phút. Góc nhà Chí Tôn đại nhân các ngươi cũng dám đi nghe, đây không phải tự tìm đau khổ sao? ! Trong phòng tân hôn, Tử Tiêu vốn đang say như chết sau khi nghe được động tĩnh bên ngoài, hai mắt mở ra, sáng tỏ như nước, chỗ nào giống người uống say chứ. Độc Cô Thiên Diệp đang cởi áo, cho hắn chuẩn bị lau người cho hắn, thấy hắn tỉnh lại, cười nói: “Không giả vờ nữa à?” “Không giả vờ nữa.” Tử Tiêu nói. “Không giả vờ nữa thì tự mình ngồi dậy rửa mặt đi.” Độc Cô Thiên Diệp lui trở lại bên giường, nói. Thấy y phục của mình bị tụt xuống một nửa, cười mị hoặc, trở mình lật người, tay phải chống đầu mình, y phục thuận thế trượt xuống, lộ ra xương quai xanh mê người và bả vai trắng nõn, đôi mắt đào hoa chứa đầy ý cười, nói: “Nàng không tiếp tục thoát áo tháo dây giúp ta sao?” Độc Cô Thiên Diệp đỏ mặt, nói: “Vừa nãy chỉ là nghĩ đến chàng say rượu, mới định giúp chàng lau một chút, hiện tại chàng đã tỉnh táo, đương nhiên là tự mình làm rồi.” “Ta cho rằng Tiểu Diệp Nhi rất nóng vội, chuẩn bị chính mình. . .” Tử Tiêu còn chưa dứt lời, nhưng hai người đều đã hiểu rồi, không khí ái muội liền dập dờn ở trong phòng. “Ta đi tắm rửa trước, chẳng muốn quản chàng, tự chàng ngủ đi.” Độc Cô Thiên Diệp tuy nghĩ tới đã thành thân với Tử Tiêu, cũng từng nghĩ tới hai người sẽ da thịt thân cận, nhưng giờ khắc này thật sự tới rồi, nàng vẫn là có chút xấu hổ. Nàng lắc mình vào phòng tắm phía sau, không biết Tử Tiêu dẫn Ôn Tuyền vào từ chỗ nào, làm một cái bể tắm thật lớn. Nàng cởi hỉ phục của mình ra, mặc quần lót rồi xuống bể tắm, lúc ngâm cả người vào trong nước, lỗ chân lông toàn thân đều dãn ra, để cho nàng nhịn không được nhắm mắt lại ngồi hưởng thụ. Nàng khẽ dựa vào bờ bể tắm, để cho thân thể của mình ở trong nước nhận được sự thoải mái, với nàng mà nói hôm nay cũng đủ mệt, vừa mới khôi phục nhục thể, sau đó là hôn lễ cả một ngày. Hình như đến bây giờ nàng còn chưa thích ứng kịp, bản thân mình đã làm thê tử của người ta rồi. Có lẽ là Ôn Tuyền dịu nhẹ quá thoải mái, có lẽ là hôm nay uống rượu cồn nổi lên tác dụng, vậy mà nàng ngủ ở trong nước. Trong mơ màng cảm giác có người chạm vào thân thể của chính mình, nàng lập tức tỉnh lại, nhìn thấy thân thể trần truồng giống mình của Tử Tiêu đang ở bên cạnh, một bàn tay đang không an phận dạo chơi trên thân mình. “Sao chàng lại tới đây?” Độc Cô Thiên Diệp chống lại ánh mắt ngậm cười của Tử Tiêu, nghĩ đến bộ dáng hiện tại của hai người, mặt trắng thoáng cái đỏ bừng. “Đêm tân hôn, Tiểu Diệp Nhi bỏ một mình ta ở trong phòng, chính là vì tới nơi này ngủ sao?” Tử Tiêu cười hỏi. Thấy nàng tỉnh lại, không dùng tay nâng thân thể của nàng lên nữa, ngược lại thăm dò trên lưng nàng. “Ta cũng không biết thế nào liền ngủ thiếp đi. Chàng đến sao không đánh thức ta chứ?” Độc Cô Thiên Diệp oán trách nhìn Tử Tiêu. Tử Tiêu vòng tay còn lại ra sau lưng nàng, lôi kéo nàng về phía mình, hai thân thể dán sát chặt chẽ ở một chỗ. Hai tay Độc Cô Thiên Diệp theo bản năng đặt lên bờ vai của hắn, mang theo thủy phát ra tiếng rào rào, giọt nước bắn tung tóe vào mặt hắn, sau đó từ từ chảy xuống, bộ dáng mê hoặc kia, để cho Độc Cô Thiên Diệp nhịn không được nuốt một ngụm nước bọt. “Mỹ nhân tắm rửa, cảnh xuân vô hạn, nhìn nàng hưởng thụ như vậy, sao ta có thể nỡ lòng nào mà đánh thức nàng đây.” Tử Tiêu giải thích nói. Thân thể kề sát, cảm giác mềm mại để cho thân thể hắn buộc chặt. Thấy hai mắt nàng còn có chút sương mù, hắn nhịn không được hôn xuống, dễ dàng tiến vào trong lãnh địa của nàng, bản thân mình bắt đầu công thành đoạt đất, một tay theo sống lưng nàng đi xuống, nhẹ nhàng lướt qua mỗi một tấc da thịt của nàng, tay kia thì leo lên phía trước của nàng. Độc Cô Thiên Diệp cảm thấy toàn thân mình đều đã mềm nhũn, hơi thở của hắn vẫn quay chung quanh mình, để cho đầu óc của nàng đình chỉ suy nghĩ, không thể điều khiển thân thể nữa, chỉ có thể theo bản năng đáp lại hắn, lưỡi nhỏ khẽ động, quấn quanh với đầu lưỡi của hắn cùng một chỗ, giống như thân thể của hai người vậy. Mà chỗ da thịt từng bị hắn vuốt ve qua đều nóng giống như lửa đốt, lửa nóng bùng cháy lên, lộ ra thân thể mê người đỏ hồng. Cảm giác được Độc Cô Thiên Diệp đáp lại, Tử Tiêu rút đầu lưỡi của mình ra khỏi miệng nàng, sau đó môi dọc theo đường cong mê người của nàng, lại một đường quay về, chiếm lấy vành tai đáng yêu của nàng, nhẹ nhàng liếm cắn. “Ưm - -” Hơi nóng bên tai để cho ý thức của nàng có chút hỗn loạn, vành tai truyền đến cảm giác tê dại để cho nàng nhịn không được hừ nhẹ một cái, nàng cảm giác dường như đang rong chơi ở trong nước biển ấm áp, người trước mắt là chỗ dựa duy nhất của nàng, nàng chỉ có ôm chặt lấy hắn mới có thể nhận được cứu giúp. Hai tay của nàng vô ý thức dạo chơi trên lưng hắn, thân thể mềm mại kề sát lồng ngực to lớn, đó là một phần quyến luyến và khát vọng, để cho hắn không muốn kiềm chế dục vọng hừng hực của mình lại nữa, cảm giác được nàng hoàn toàn thả lỏng, hắn di chuyển về phía trước, tiến quân thần tốc hoàn toàn giữ lấy nàng. Một hồ nước xuân bắt đầu tạo nên tầng tầng gợn sóng, uốn lượn đầy phòng để cho ánh trăng bên ngoài cũng xấu hổ đỏ mặt. Tối nay, ta gả cho chàng làm thê tử. . .