Tiểu Thư Phế Vật Thật Yêu Nghiệt
Chương 171
Địa phận Lam hải hải vực, mấy ngư dân đang bắt cá, đột nhiên cảm thấy có cái gì rơi xuống từ trên trời, tiếp theo ầm một tiếng rơi vào trong nước. Sau đó một tiếng mắng truyền đến.
"Ta lau!" Một giọng nữ thanh thúy, "Nhất định là ta và nó có cừu oán, chắc chắn là có thù!"
Ngư dân Chu Hải cách đó gần nhất, lúc ấy cuộn sóng nhấc lên trong nước thiếu chút nữa làm lật thuyền đánh cá của hắn. Hắn qua nhìn, vừa vặn nhìn thấy gương mặt tuyệt mỹ toát ra từ trong nước. Sau đó lại có hai nam tử xông ra.
"Khụ khụ, chắc chắn kiếp trước muội mượn kim tệ của Sáng Thế Thần không có trả cho nàng, cho nên mỗi lần muội đều thảm như vậy, không phải bị bỏ giữa không trung, thì là bị thông đạo đá vào trong nước. Ta đi tới tới lui lui nhiều lần như vậy, đây là lần đầu tiên bị đá vào trong nước." Hác Bằng Du lau nước biển trên mặt, nói.
"Muội cũng hiểu được. Nếu không chính là muội để thú thú béo phệ ở trên người nàng." Độc Cô Thiên Diệp gật đầu.
Tử Tiêu nhìn vẻ mặt tức giận của Độc Cô Thiên Diệp, nói: "Chúng ta đi lên đi."
"Cái kia, các ngươi muốn lên thuyền của ta trước hay không?" Chu Hải nghe lời nói của bọn họ, biết bọn họ đến từ không gian khác, nghĩ đến nơi này cách bờ còn khá xa, mới mở miệng mời.
Ba người Độc Cô Thiên Diệp mới phát hiện Chu Hải trên thuyền nhỏ cách đó không xa. Nhìn gương mặt chữ điền của hắn, bộ dáng thành thật thuần phác, nàng cười nói: "Cảm ơn đại ca." Sau đó bơi qua thuyền nhỏ.
May mà 3 người bọn họ biết bơi, nếu không biết bơi, phỏng chừng vừa tới nơi này, lập tức chết đuối !
Bọn họ lên thuyền của Chu Hải rất nhanh. Thuyền của Chu Hải bên ngoài nhìn thì nhỏ, sau khi lên mới phát hiện không gian bên trong thật ra rất lớn. Bên trong có một cái lưới đánh cá, còn có mấy xâu cá.
"Đến phủ thêm quần áo đi."
Bởi vì quần áo bị ướt dán trên người, dáng người nóng bỏng của Độc Cô Thiên Diệp nhìn một cái không xót gì. Tử Tiêu lấy từ nhẫn không gian ra một chiếc áo khoác của mình, phủ thêm cho Độc Cô Thiên Diệp.
Độc Cô Thiên Diệp mặc vào quần áo của Tử Tiêu, nhìn Chu Hải nói: "Đại ca xưng hô thế nào?"
"Ha ha, các ngươi gọi ta Chu Hải là được." Chu Hải nói, "Các ngươi đợi chút, ta thu lưới này rồi đưa các ngươi lên bờ."
Chu Hải nói xong bắt đầu thu lưới bên ngoài. Độc Cô Thiên Diệp ngồi ở mạn thuyền vừa xem vừa nói chuyện phiếm với Chu Hải.
"Các ngươi là đến từ không gian khác đúng không? Ha ha, ta đánh cá trên biển vài thập niên, người bị thông đạo quăng vào trong biển ta là lần đầu tiên thấy." Chu Hải nói.
"Ta và nó có thù oán, mỗi lần đều không tốt." Độc Cô Thiên Diệp nói, "Đại ca, nơi này là chỗ nào vậy ?"
"Đây là Lam hải hải vực. Giờ chúng ta đang ở bờ biển Lam hải." Chu Hải chậm rãi kéo lưới về, miệng trả lời Độc Cô Thiên Diệp.
"Các ngươi đánh cá ở đây, không sợ gặp phải linh thú sao?" Độc Cô Thiên Diệp tiếp tục hỏi.
"Ha ha, Lam hải hải vực này có phân chia địa vực. Nơi chúng ta đang ở là khu vực phía ngoài, là khu vực mấy chục hải lý gần đường bờ biển. Ở đây chỉ là mấy loại cá biển bình thường. Đi ra ngoài khu vực này là nơi có linh thú. Nếu ai không cẩn thận đi ra nơi đó, sẽ có nguy hiểm. Nơi này của chúng ta là an toàn ." Chu Hải nói, một phen kéo lưới đánh cá lên, phát hiện thu hoạch cũng không tệ lắm.
Hác Bằng Du cảm thấy chơi vui, chạy tới cùng kéo với Chu Hải, Chu Hải để Độc Cô Thiên Diệp và Tử Tiêu đi đến đuôi thuyền, sau đó cùng Hác Bằng Du túm lưới đánh cá lên. Khi lên khỏi mặt nước cá nhảy vài cái.
Chu Hải bỏ cá vào một cái rổ, sau đó rửa tay trong nước biển, rồi đi về thuyền nhỏ.
"Vợ ta làm cá rất ngon, lát nữa về ta bảo nàng cho các ngươi ăn." Hôm nay thu hoạch không tệ, tâm tình Chu Hải cũng có vẻ sung sướng.
Nghe lời nói Chu Hải, Độc Cô Thiên Diệp còn tưởng hắn là người không thể tu luyện, nhìn thấy hắn dùng linh lực sử dụng thuyền nhỏ mới biết thì ra hắn cũng là linh sư. Cấp bậc không cao, sống cuộc sống đơn giản ở làng chài nhỏ, đây cũng là một loại hạnh phúc.
Thuyền nhỏ có linh lực sử dụng tốc độ rất nhanh, không quá lâu đã đến bờ biển. Chu Hải vác khuông cá trên vai, mang theo mọi người đi đến nhà của hắn.
Bọn Độc Cô Thiên Diệp theo phía sau, nàng hỏi Hác Bằng Du: "Phong gia cách nơi này xa không ? Gần đây có truyền tống trận linh tinh hay không?"
Hác Bằng Du lắc đầu nói: "Ta không biết."
"Không phải huynh là người của đại lục Vũ Linh sao? Sao huynh lại không biết?" Độc Cô Thiên Diệp hỏi.
"Đại lục Vũ Linh lớn như vậy, huynh cũng không quen thuộc vùng duyên hải này. Hơn nữa tuyệt đại bộ phân thời gian của huynh đều sống trên đại lục Không Linh, cho nên huynh cũng không rõ ràng lắm chuyện nơi này. Chỉ là biết mấy đại thế lực thôi." Hác Bằng Du nói.
Độc Cô Thiên Diệp không nói gì nhìn Hác Bằng Du, giờ nàng càng ngày càng cảm thấy hắn là một cái hố hóa ! Lúc ấy nhìn dáng vẻ của hắn còn tưởng rằng hắn hiểu biết nơi này lắm, kết quả cũng chỉ có 1 ưu thế hơn nàng là sinh tại đây thôi.
Một tiểu viện tử xuất hiện ở mọi người trước mặt rất nhanh, khi Chu Hải còn ở thật xa đã kêu: "Nàng dâu ơi, trong nhà có khách, mau ra đây."
Nghe thấy thanh âm Chu Hải, bên trong đi ra một phụ nhân búi tóc thoạt nhìn hơn hai mươi tuổi, rất được, dáng người cũng tốt, cho dù xiêm y vải thô cũng dấu không được khí chất trên người nàng. Nàng mở cửa ra, nói: "Mau mời vào đi. Lão chu, chàng mang cá đến phòng bếp đi, lát nữa ta làm cho bọn họ ăn. Nhà chúng ta có vẻ nhỏ, các vị chấp nhận một chút, các ngươi ngồi đi, ta đi pha trà."
Độc Cô Thiên Diệp nhìn một chút, trong nhà có vẻ đơn giản, nhưng dọn dẹp vô cùng sạch sẽ. Rất nhanh, nàng dâu Chu gia bưng bốn ly trà lên, 3 chén cho bọn họ, một ly đặt một bên. Nói câu các ngươi tùy ý rồi chui vào phòng bếp .
Độc Cô Thiên Diệp thấy cuộc sống bọn họ, cảm thấy loại cách sống bình thường này đã cách nàng thật xa xôi. Sau khi nàng đến thế giới này thì cứ tu luyện, tỷ thí, đánh nhau gì đó, giống như sắp quên đi cuộc sống thường thường phàm phàm rồi.
"Nếu nàng nguyện ý, sau này chúng ta cũng có thể." Tử Tiêu nhìn trong mắt Độc Cô Thiên Diệp là hoài niệm và kỳ vọng, nói.
Độc Cô Thiên Diệp liếc mắt nhìn Tử Tiêu một cái, không nói chuyện, chỉ cúi đầu uống trà.
Chu Hải bỏ cá vào phòng bếp, lại vào phòng đổi xiêm y, lúc này mới đi ra tiếp bọn Độc Cô Thiên Diệp. Nhìn thấy nàng dâu để trà cho hắn, bưng lên uống một ngụm.
"Chu lão ca, huynh xem chúng ta mới đến, cũng không biết tình huống nơi này. Còn tưởng sư huynh ta biết một chút, kết quả hắn cũng là người học đòi. Huynh có thể nói cho chúng tôi tình huống nơi này một chút không?" Độc Cô Thiên Diệp nói.
Chu Hải sang sảng cười, nói: "Đương nhiên có thể. Đại lục Vũ Linh chủ yếu có Đông đại lục và Tây đại lục, lấy sơn mạch Hà Trạch và Bắc Vọng hà làm ranh giới. Chúng ta đang là Đông đại lục, chủ yếu là lấy quận phân chia, mà Tây đại lục thì phân chia thành quốc gia. Ta chưa từng đi Tây đại lục, cho nên không biết tình huống bên kia."
"Vậy huynh có biết Phong gia không?" Độc Cô Thiên Diệp hỏi.
"Phong gia đương nhiên biết! Phong gia là gia tộc nhị lưu của Đông đại lục chúng ta, có phân gia ở rất nhiều quận. Vì quản lý, cứ cách năm năm họ lại có một lần đại hội gia tộc. Gia tộc khác cũng là như thế."
"Gia tộc nhị lưu?" Độc Cô Thiên Diệp không hiểu.
"Cùng ha ha, thế lực nơi này của chúng ta có gia tộc, có công hội, có quận chúa, có môn phái. Ừ, thần điện cũng coi như môn phái. Muốn nói thế lực mạnh nhất, địa vị cao nhất, là Thần điện và công hội. Thần điện, Công hội Luyện đan sư, Công hội Luyện khí sư, Công hội Thuần thú sư, Công hội Linh sư, mấy cái này là lợi hại nhất. Cũng là chúng ta không dám đắc tội." Chu Hải giải thích nói.
"Thần điện ?" Độc Cô Thiên Diệp kinh ngạc kêu lên, "Nơi này cũng có thần điện sao ?"
"Có chứ. Tổng điện Thần điện ở Tây đại lục. Đông đại lục cũng có rất nhiều phân điện, nơi này chúng ta giò là do người của thần điện quản lý. Ai, " Chu Hải thở dài, tiếp tục nói, "Thần điện quảng cáo rùm beng là quang minh, thật ra đều là làm mấy chuyện ám muội. Nhất là gần đây..."
Lúc này nàng dâu Chu gia đi vào, nghe thấy Chu Hải đang nói về thần điện, mặt lập tức trầm xuống, trừng mắt nhìn hắn một cái, nói: "Ngươi lại nói chuyện của thần điện, coi chừng người của Thần điện nghe thấy, giống người bên thôn Lân vậy, bắt đi thì không về được nữa!"
Chu Hải thấy nàng dâu nhà mình tức giận, nghĩ chuyện này nói cũng không tốt, thì không nói về Thần điện nữa.
Độc Cô Thiên Diệp cười cười, nói: "Chu lão ca, huynh có thể nói cho ta về chuyện của Phong gia không ?"
Chu Hải thấy Độc Cô Thiên Diệp nói sang chuyện khác, tự nhiên hắn cũng không nhắc lại Thần điện, nói: "Phong gia này cũng không phải là dễ chọc. Gia tộc nhất lưu ở Đông đại lục chỉ có hai cái, là Mạc gia và Nam Cung gia, gia tộc nhị lưu có bốn, phân biệt là Phong gia, Ngụy gia, Thi gia và Chúc gia. Gia tộc nhất lưu làm việc đều có vẻ điệu thấp, Phong gia xem như lợi hại nhất trong gia tộc nhị lưu, người của Phong gia ỷ vào gia nghiệp lớn, thường xuyên làm mấy chuyện khi nam phách nữ, thiêu sát đánh cướp."
Nghe thấy Mạc gia, trong lòng Độc Cô Thiên Diệp nhảy dựng. Mạc gia này sẽ không là gia tộc trục xuất lão tổ tông lúc trước chứ ?
"Người Phong gia làm việc như vậy cũng không có người quản sao ?" Độc Cô Thiên Diệp hỏi.
"Phong gia gia tộc này và tổng phân điện điện chủ Thần điện Đông đại lục quan hệ tốt lắm." Chu Hải chỉ nói một câu, giải thích mọi chuyện.
Độc Cô Thiên Diệp biết lão phù thủy kia của Thần điện, nghĩ đến Phong gia, từ ngữ rắn chuột một ổ lập tức chui vào trong đầu của nàng.
"Vậy gần đây có thành thị không ? Có truyền tống trận hay không?" Độc Cô Thiên Diệp hỏi lại.
"Có, đi nửa ngày về hướng tây còn có một thành thị, là thành Tùng Cổ. Nhưng thành thị này có vẻ nhỏ, truyền tống trận cũng chỉ có thành phố lớn mới có. Nếu các ngươi muốn đi bổn gia Phong gia, cần chuyển vài lần. Đúng rồi, thành Tùng Cổ cũng có phân gia Phong gia."
Lúc này nàng dâu Chu gia đã làm xong toàn ngư yến, đi vào gọi mọi người ra ngoài ăn cơm trưa, mọi người kết thúc đề tài.
Nhìn thấy cơm trưa phong phú, Độc Cô Thiên Diệp nghĩ hai vợ chồng này thật đúng là rất nhiệt tình .
Trù nghệ của nàng dâu Chu gia tốt lắm, một bàn toàn ngư yến mọi người ăn rất là sung sướng. Nhưng khi ăn được một nửa, có vài người khách không mời mà đến.
"Chu Hải, mang vợ ngươi ra!" Bên ngoài có người hô.
Chu Hải đang ăn cơm và vợ hắn nghe tiếng người đó, sắc mặt lập tức thay đổi. Chu Hải trấn an vỗ nàng dâu Chu gia, nói: "Nàng ở trong này đừng đi ra ngoài." Nói xong thì đứng dậy đi ra ngoài.
Độc Cô Thiên Diệp nhìn ra bên ngoài một chút, hỏi: "Bọn họ là ai?"
"Thôn trưởng và Thần điện Thần Vệ Trường." Nàng dâu Chu gia trả lời, thỉnh thoảng lại nhìn ra ngoài.
Chu Hải đi ra bên ngoài, cười nói: "Thần Vệ Trường và thôn trưởng sao lại đến đây? Ăn cơm trưa không, muốn đi vào dùng một chút hay không?"
Thôn trưởng và Thần Vệ Trường kia khinh thường nhìn thoáng qua, nói: "Đừng có giả ngu, ngươi biết hôm nay chúng ta tới làm gì. Nhanh mang vợ ngươi ra, Thần Vệ đại nhân tự mình tới đón nàng , nàng còn muốn cái gì nữa ? !"
Nàng dâu Chu gia vẫn luôn chú ý bên ngoài nghe thấy thế, đột nhiên toàn thân cứng lại.
Chu Hải nhìn Thần Vệ Trường và thôn trưởng, nói: "Thôn trưởng, ta nói, ta sẽ không đưa vợ ta ra! Vợ ta sẽ không đi cùng các ngươi !"
"Thần vệ đại nhân không ngại thân thể của nàng, tự mình tới đón nàng, nàng còn muốn thân phận gì?" Nói xong, linh lực của thôn trưởng một phen đánh vào trước ngực Chu Hải, đánh Chu Hải không có phòng bị vào trong viện.
Nàng dâu Chu gia nghe thấy tiếng Chu Hải bị đánh, lập tức chạy ra ngoài, nâng Chu Hải dậy, lo lắng hỏi : "Chàng thế nào?"
"Nàng dâu Chu gia, cuối cùng ngươi cũng đi ra rồi? Ngươi xem Thần Vệ Trường đã tự mình tới đón ngươi, ngươi nhanh chóng dọn dẹp đồ đạc, đi thôi!" Thôn trưởng nhìn thấy nàng dâu Chu gia, nói.
Bọn Độc Cô Thiên Diệp ở trong phòng xem như nghe hiểu được, thì ra Thần Vệ Trường này nhìn trúng nàng dâu Chu gia, muốn cường thưởng !
Nghĩ đến hai vợ chồng này không tệ, giờ có việc bọn họ sẽ không đứng ở một bên nhìn. 3 người đi ra, nhìn thấy nàng dâu Chu gia đỡ Chu Hải ở trong sân, thôn trưởng và Thần Vệ Trường ở bên ngoài. Trong đó có một nam tử quần áo hoa lệ nhìn nàng dâu Chu gia, ánh mắt xích lõa.
"Phi! Muốn ta ra ngoài, trừ phi ta chết." Nàng dâu Chu gia hung tợn trừng mắt nhìn thôn trưởng và Thần Vệ Trường.
Thần Vệ Trường này là đội trưởng thần điện thần vệ thành Tùng Cổ, có quyền lợi không nhỏ, là đối tượng không ít người nịnh bợ. Mà Thần Vệ Trường này thích nhất là mỹ nhân, lần trước khi nàng vào thành người bán hàng không cẩn thận bị hắn thấy được, sau đó hắn nổi lên tà tâm với nàng, phái người hỏi thăm nàng người nào.
Sau chuyện này bị thôn trưởng biết, chạy tới nói cho Thần Vệ Trường. Thần Vệ Trường bảo hắn mang người qua, nếu là những người khác đã sớm đưa tới, nhưng Chu Hải thì không, dù làm thế nào hắn cũng không đồng ý. Hôm nay Thần Vệ Trường mới tự mình lại đây .
"Ngươi cho là ngươi..." Thần Vệ Trường muốn nói cái gì, vừa vặn thấy được bọn Độc Cô Thiên Diệp đi ra. Phong tư tuyệt mỹ của Độc Cô Thiên Diệp lập tức hấp dẫn ánh mắt hắn.
"Thần vệ đại nhân, chúng ta có trực tiếp không..." mang người đi ? Lời nói của thôn trưởng còn chưa xong, nhìn thấy bộ dáng chảy nước miếng của Thần Vệ Trường, nhìn vào trong viện, cũng thấy Độc Cô Thiên Diệp.
"Ai vậy? Sao ngươi không nói cho ta nơi này còn có mỹ nhân như vậy ?" Mắt Thần Vệ Trường nháy cũng không nháy nói.
"Đây, đây không phải người trong thôn chúng ta. Nếu thôn chúng ta có mỹ nhân như vậy, sao có thể không hiếu kính cho đại nhân!" Thôn trưởng nhanh chóng giải thích.
"Không sao, giờ biết là được." Thần Vệ Trường nói xong, đẩy của ra đi vào. Đi đến trước mặt Độc Cô Thiên Diệp nói: "Vị tiểu thư mỹ lệ này, ta là thành Tùng Cổ thần điện Thần Vệ Trường Tùng Ngũ Tử, thật cao hứng khi nhìn thấy ngươi." Tùng Ngũ Tử nói.
"Vô Tử?" Độc Cô Thiên Diệp cười khẽ, nói, "Tên này của ngươi rất tốt."
"Hắc hắc, có thể làm mỹ nhân cười, cũng là vinh hạnh của nó." Tùng Ngũ Tử cười hớ hớ nói. Ánh mắt mê đắm nhìn Độc Cô Thiên Diệp, nước miếng chảy xuống.
Truyện khác cùng thể loại
170 chương
26 chương
15 chương
7 chương
11 chương
64 chương