Tiểu Thư Phế Vật Thật Yêu Nghiệt
Chương 118
"Đúng vậy. Lúc cháu còn nhỏ xém chút nữa đã bị người của thần điện bắt về cho Hoạt về ăn. Mấy ngày hôm trước lúc cháu ở thần điện nhìn thấy đúng là người năm đó đi cùng Hoạt về, với lại lúc đó trong tay hắn cầm hai tiểu hài tử." Độc Cô Thiên Diệp trả lời. Bây giờ nhớ tới mình nhìn thấy bộ dáng ăn thịt người của Hoạt về vẫn không khỏi cảm thấy lòng lạnh lẽo.
"Hoạt về xuất thế, thiên hạ đại loạn!" Nghe xong lời nói của Độc Cô Thiên Diệp, Bạch Ngân đột nhiên kêu to, "Đây là Thần linh đang vứt bỏ chúng ta sao?"
"Bạch thúc thúc, làm sao vậy?"
"Đây là Thần linh đang muốn vứt bỏ chúng ta!" Bạch Ngân hô, "Hoạt về xuất thế, Hoạt về xuất thế ..."
Mọi người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, không biết Bạch Ngân bị làm sao.
"Tạ gia gia từng nói Hoạt về xuất thế, nhân thú câu diệt (cả người và thú đều chết). Nhưng không biết là nguyên nhân gì." Độc Cô Thiên Diệp nói.
"Vì Hoạt về là vật dẫn tà ác!" Bạch Ngân từ từ bình tĩnh lại, nói ra lời nói kinh người (làm người hoảng sợ).
Mọi người đều biết Hoạt về là mãnh thú nhưng không biết nó đại biểu cho tà ác. Dù sao bản tính của mãnh thú chỉ là táo bạo mà thôi.
"Bạch thúc thúc, vì sao nói vậy?" Mạc lão tam hỏi.
"Đúng vậy, Bạch lão ca, nói một chút cho chúng ta biết thêm đi." Hữu Vô cũng nói.
Bạch Ngân im lặng trong chốc lát, dường như đang lâm vào hồi ức. Một hồi lâu, ông mới chậm rãi mở miệng, nói một chuyện khiến người ta mao cốt tủng nhiên (cực kì kinh hãi).
Thật ra tổ tiên của Bạch Ngân không phải là người ở Huyền Nguyệt đại lục mà là từ mặt biên cao di chuyển xuống. Nói là di chuyển, thật ra chỉ có một người tổ tiên của ông mà thôi.
Tổ tiên của Bạch Ngân cũng đã từng là một người oai phong một cõi, tuy rằng diện tích mặt biên cao nhỏ hơn nhưng linh khí lại nồng đậm hơn. Năm đó, có một thế lực bắt được một con Hoạt về, sau mấy chục năm chăn nuôi thì Hoạt về cũng đã đến giai đoạn trưởng thành, sau đó lừa rất nhiều người đến chỗ của họ. Vì thế lực này ngày thường coi như là một phái khá chính trực cho nên có rất nhiều người đi. Kết quả là đi tới mới phát hiện ra đây là một cái bẫy. Hóa ra là thế lực kia dùng Hoạt về để hấp thu huyễn lực trong cơ thể của mọi người, chuyển dời vào người của Hoạt về để nó đến giai đoạn thành thục. Hoạt về thành thục thì càng hút nhiều linh khí, số người bị hút không đủ, Hoạt về liền trực tiếp hút không khí, cuối cùng mặt biên cao kia bị hút thành một Vô Linh khu (rất nhiều linh hồn bị nhốt), người và thú đều không thoát được. Lúc đó tổ tiên của Bạch Ngân vừa vặn đi mặt biên khác nên tránh được một kiếp. Mà Hoạt về vì quá mức tà ác nên sáng thế thần phái người diệt tộc của chúng.
Sau đó tổ tiên của Bạch Ngân khó khăn lắm mới ổn định để định cư tại Huyền Nguyệt đại lục, nói ra sự việc năm đó cho hậu bối của mình, truyền lại đến nay.
"Không ngờ tới lại như thế." Mọi người nghe xong cũng thổn thức theo.
"Thần điện chăn nuôi Hoạt về cũng là vì hút huyễn lực của mọi người sao?" Độc Cô Thiên Diệp hỏi, lại vô tình nói ra một âm mưu động trời.
"Nếu là thật như thế thì Thần điện tính hiến tế toàn bộ Huyền Nguyệt đại lục sao." Mạc Trì nói.
Hiến tế!
Ánh mắt của Độc Cô Thiên Diệp lóe lên, lần này Thần điện muốn làm Đại tế tự, có thể đây chính là một âm mưu hay không? !
Độc Cô Thiên Diệp nói ra ý nghĩ của mình, mọi người đều cảm thấy có khả năng rất lớn.
"Chỉ cần Hoạt về đến giai đoạn trưởng thành là có thể hấp thu huyễn lực của con người. Dựa theo lời nói của Thiên Diệp, bộ dáng của Hoạt về và người kia của Thần điện dùng tiểu hài tử để chăn nuôi Hoạt về thì bây giờ rất có khả năng đã tới giai đoạn trưởng thành, vậy hiến tế lần này của Thần điện..." Khung Cách phân tích, kết quả là không cần nói cũng biết.
"Năm đó phụ thân của Đồng Đồng hẳn là thấy Thần điện chăn nuôi Hoạt về nên hắn mới chết, trước đó đã nói cho mẫu thân của Đồng Đồng về con quái vật nên mới bị Lôi Phượng Khởi đả thương, còn nghe được cuộc nói chuyện của Thần Tinh Tông và Thạch Nam, nói cần phải làm Đại tế tự mới được." Bạch Ngân nhớ lại lời nói của mẫu thân Đồng Đồng, điều này đủ để nghiệm chứng suy đoán của bọn họ.
"Chúng ta nên làm cái gì bây giờ?" Mạc Trì hỏi Bạch Ngân.
Bạch Ngân lắc đầu, nói: "Ta từng đọc một quyển sách cổ, trên đó có viết Hoạt về được gọi là sứ giả tà ác, sau khi đến giai đoạn trưởng thành sẽ không có thứ gì có thể ngăn cản đường đi của nó, chỉ có một loại thần thú mới có thể khắc chế nó, nhưng không viết là thần thú gì."
"Chẳng lẽ chúng ta không có cách nào sao?" Mạc lão tam nói, "Chẳng lẽ chúng ta chỉ có thể trơ mắt nhìn Thần điện và con vật kia hủy diệt thế giới của chúng ta sao?"
Trong phòng lại lâm vào trầm mặc.
"Chung quy rồi sẽ có cách." Độc Cô Thiên Diệp nói, "Ta không tin không có cách nào phá giải vấn đề này! Cho dù Hoạt về lợi hại, chung quy rồi cũng sẽ có cách khắc chế."
Lời nói tự tin, thái độ cuồng vọng, nhất thời khiến mọi người đang uể oải liền tỉnh táo lại. Đúng rồi, vẫn chưa bắt đầu, sao bọn họ lại có thể nhụt chí vào lúc này chứ? ! Bọn họ đều là huyễn tôn và còn những người khác nữa mà!
"Việc cấp bách bây giờ chính là làm ngoại công tỉnh lại. Tình trạng của ngoại công không thể kéo dài được nữa, chờ Giáng Vực chuẩn bị tốt chúng ta liền bắt đầu." Độc Cô Thiên Diệp nói, "Để giải quyết xong chuyện này rồi của nói sau."
"Được."
Sáng sớm hôm sau Đồng Đồng lôi kéo Độc Cô Thiên Diệp giảng giải cho hắn những kiến thức luyện đan. Độc Cô Thiên Diệp kiên nhẫn giải thích cho hắn, Đồng Đồng rất thông minh, rất nhiều thứ vừa nói hắn liền biết. Hai người truyền thụ ở trong sân, nàng nhớ tới lúc mới giảng giải những thứ cơ bản của luyện đan cho Mạc Phong. Nghĩ đến Mạc Phong, Độc Cô Thiên Diệp có chút lo lắng cho bọn họ có sống tốt ở Thần điện không. Nhưng nghĩ đến những người quan trọng của Thần điện bây giờ đều đặt hết tâm trí vào Đại tế tự nên chắc sẽ không có nhiều người gây phiền toái cho bọn họ.
Độc Cô Thiên Diệp chợt dừng lại một chút, nói với Đồng Đồng: "Đồng Đồng, trước tiên đệ tiêu hóa lý giải lời ca ca vừa mới nói, lần sau ca ca lại nói tiếp cho đệ."
Độc Cô Thiên Diệp gọi mấy người Mạc Trì tới, nói: "Giáng Vực nói đã chuẩn bị tốt, bây giờ có thể bắt đầu."
"Dùng cách gì?" Mạc Trì hỏi.
Độc Cô Thiên Diệp gọi Giáng Vực ra, nói: "Giáng Vực sẽ mang cháu vào vùng ý thức của ngoại công, mạnh mẽ gọi ông tỉnh lại."
"Làm như vậy có nguy hiểm gì không?" Mạc lão nhị hỏi.
Mỗi lần nói rất ít nhưng lại nói thẳng vào điểm trọng yếu. Những người khác cũng nhìn Độc Cô Thiên Diệp, chờ nàng trả lời.
"Huyễn lực càng cao, nguy hiểm càng nhỏ." Giáng Vực trả lời thay Độc Cô Thiên Diệp, "Nếu không thành công thì nàng sẽ luôn ở trong vùng ý thức của hắn không ra được. Nếu như tiềm thức của hắn bị công kích thì ý thức của nàng có thể sẽ mất đi."
"Vẫn là ta đi đi." Khung Cách nói. Ở đây huyễn lực của hắn là cao nhất.
"Ngươi không được." Giáng Vực nói, "Các ngươi đều không được."
"Vì sao?"
"Vì Giáng Vực chỉ có thể đưa ta vào." Độc Cô Thiên Diệp nói, "Chúng ta có khế ước."
Ý thức chính là nếu không có khế ước với người, cho dù huyễn lực có cao tới đâu thì cũng không thể.
"Chúng ta bắt đầu đi." Giáng Vực nói, "Nếu các ngươi không muốn nàng gặp chuyện không may thì cam đoan không ai đến quấy rầy. Bằng không..."
Mấy người Mạc Trì đi ra bên ngoài chờ, Độc Cô Thiên Diệp đi tới bên giường, nâng Mạc Chấn Đình dậy sau đó ngồi xếp bằng, tỏ ý Giáng Vực có thể bắt đầu.
Hai tay của Giáng Vực bắt đầu kết ấn, linh vụ màu trắng tràn ra từ từ bao vây Độc Cô Thiên Diệp và Mạc Chấn Đình lại, nếu nhìn từ bên ngoài chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng mờ mờ. Làm xong hết thảy, Giáng Vực liền ngã xuống cái ghế bên cạnh, chờ Độc Cô Thiên Diệp cho hắn tin tức.
Độc Cô Thiên Diệp cảm giác được linh vụ vây quanh mình, lúc mở mắt ra thì nhìn thấy là một mảnh trắng xoá, không có trời xanh cũng không có đất đai, càng không có núi sông.
Chỗ này là vùng ý thức của ngoại công sao? Độc Cô Thiên Diệp nhìn thế giới trắng xoá, suy nghĩ. Không biết làm sao mới có thể làm ngoại công tỉnh lại, Độc Cô Thiên Diệp đành phải đi xung quanh hy vọng có thể tìm được cách phá giải.
Đi được một lúc, Độc Cô Thiên Diệp đi vào một nơi băng tuyết, trời đã bắt đầu có tuyết rơi. Độ ấm chợt giảm xuống làm nàng lạnh run. Nàng nhớ tới lời nói của Giáng Vực, cảnh tượng trong vùng ý thức của một người chính là do tâm tình của người đó mà ra. Bây giờ tuyết rơi chứng tỏ Mạc Chấn Đình sống không tốt trong thời gian này.
Chợt hiện ra một cái bàn ở trước mặt Độc Cô Thiên Diệp, bên trong đúng là Mạc Chấn Đình gặp chuyện trong khoảng thời gian này.
"Hóa ra vì tìm kiếm mẫu thân mà ngoại công làm chuyện như vậy." Độc Cô Thiên Diệp cảm khái nói.
Đột nhiên hiện ra một cảnh tượng chính là lúc Độc Cô Thiên Diệp được năm tuổi sau khi kiểm tra nguồn huyễn lực xong, Mạc Chấn Đình và năm huynh đệ Mạc gia liền thương nghị một số việc.
"Phụ thân, Phong gia lại chèn ép sinh ý của chúng ta ở bên ngoài." Mạc lão tứ nói.
"Hừ, Phong gia thật sự là khinh người quá đáng!" Mạc Kiếm tức giận nói, "Phụ thân, vì sao chúng ta phải nhẫn nhịn bọn họ?"
"Do chúng ta đuối lý về việc hôn sự trước đây, bây giờ chủ yếu là tìm được tiểu muội của các con. Còn Thiên Diệp nữa." Vẻ mặt của Mạc Chấn Đình nghiêm túc ngồi ghế phía trên trong đại sảnh, nói với năm huynh đệ Mạc gia.
"Kiểm tra Thiên Diệp xong rồi, không có nguồn huyễn lực cũng không thể tu luyện kiếm khí." Mạc Trì nói.
"Một khi đã vậy thì đưa nó tới Kỳ Phong thành đi." Câu nói đầu tiên của Mạc Chấn Đình quyết định nơi mà Độc Cô Thiên Diệp phải đi.
"Phụ thân!"
Mạc Chấn Đình vung tay lên, ngăn cản bọn họ nói tiếp.
"Bây giờ Phong gia chèn ép chúng ta trên mọi phương diện, vẫn không có tin tức của Thu Thủy. Rời xa Đế đô là an toàn nhất." Mạc Chấn Đình nói, "Các con ai là người đi đây."
Năm huynh đệ Mạc gia lúc này mới hiểu dụng tâm của phụ thân, đều tranh nhau muốn đi Kỳ Phong thành. Cuối cùng vẫn là Mạc Kiếm đi.
Độc Cô Thiên Diệp nhìn cảnh tượng cuối cùng chính là bóng dáng của Mạc Chấn Đình đứng trong gió lạnh thật lâu, nhìn xe ngựa chạy đi.
"Ngoại công..." Độc Cô Thiên Diệp không nhịn được gọi.
"Ai?"
Trong thế giới trống trải này đột nhiên truyền đến một câu như có như không.
"Ngoại công!" Độc Cô Thiên Diệp kêu lên thật to vào không khí, "Ngoại công ở đâu?"
"Ngươi là ai?" Giọng nói dần dần rõ ràng, nhưng vẫn đoán không ra phương hướng.
"Ngoại công, cháu là Thiên Diệp đây! Ngoại công mau ra gặp cháu đi!"
Tuyết rơi nhiều hơn, toàn bộ thế giới rất nhanh bị đông lại. Đột nhiên bông tuyết đều biến thành vũ khí sắc bén công kích vào Độc Cô Thiên Diệp.
"Ngươi không phải Thiên Diệp! Thiên Diệp ở Kỳ Phong thành, nó không thể tu luyện! Ngươi là ai?"
"Ngoại công, cháu thật sự là Thiên Diệp mà!" Độc Cô Thiên Diệp vừa ngăn cản công kích vừa gian nan nói, "Ngoại công, chẳng lẽ ngài thật sự không nhận ra Thiên Diệp sao? Khi đó mỗi ngày ngài đều phụng phịu, nói nhìn cháu liền thấy phiền, nói cháu lớn lên giống phụ thân, sau lưng lại lén quan tâm tới cháu, cho dù cháu là phế vật không thể tu luyện, ngài cũng suy nghĩ an bài cuộc sống tốt nhất cho cháu. Chẳng lẽ ngài không nhớ gì sao? Lúc trước khi đi, ngài còn nói với cháu: Người khác nhìn cháu như thế nào không quan trọng, cháu chỉ cần vui vẻ là được rồi."
Gió thổi mạnh, trời đất trở lại sự yên lặng bình thường.
"Cháu thật sự là Thiên Diệp sao?" Giọng nói thất thần lại mang theo một chút do dự.
"Cháu đã ở đây, ngài không có cảm giác huyết mạch tương thông sao?" Độc Cô Thiên Diệp nói.
Gió tuyết dần dần ngừng lại, Độc Cô Thiên Diệp thấy tuyết đã tản đi bớt, một bóng người bay trên tuyết nhìn Độc Cô Thiên Diệp thật kỹ.
"Ngoại công."
Một già một trẻ nhìn nhau, già uy nghiêm, trẻ cương nghị.
"Cháu không ở Kỳ Phong thành, chạy đến đây làm gì?" Mạc Chấn Đình chất vấn.
"Cháu tới tìm mẫu thân của cháu." Độc Cô Thiên Diệp nói.
"Chúng ta sẽ tìm mẫu thân của cháu, cháu không sống vui vẻ ở Kỳ Phong thành mà chạy đến đây là sao hả?"
"Gia gia nói gia gia sẽ tìm nhưng bây giờ gia gia có làm đâu, gia gia ở mãi trong vùng ý thức của ngài không chịu ra, đã quên đi mẫu thân của cháu, cũng đã quên tất cả mọi người trong Mạc gia!" Độc Cô Thiên Diệp châm chọc nói.
"Làm càn!" Mạc Chấn Đình bị lời nói của Độc Cô Thiên Diệp chọc giận, xung quanh lại nổi lên gió lớn, thổi bay tuyết đọng ngập tràn khắp trời.
"Ha ha, gia gia không phải là người đầu tiên nói với cháu những lời này. Lão tiện nhân Phong gia nói với cháu, người của Thần điện nói với cháu, những người muốn giết cháu cũng thích nói như vậy. Gia gia có quát mắng cháu cũng không có tác dụng!" Độc Cô Thiên Diệp cười tự giễu, nói.
"Ai muốn giết cháu?" Mạc Chấn Đình nghe được câu này, tức giận thì tức giận nhưng vẫn không nhịn được mà hỏi, "Ai dám giết cháu hả! Ai dám giết ngoại tôn nữ (cháu gái ngoại) của Mạc Chấn Đình ta!"
"Rất nhiều người muốn giết cháu, không một trăm thì cũng tám mươi người." Độc Cô Thiên Diệp nói, "Một đám người thường xuyên vây quanh cháu rồi kêu đánh kêu giết với cháu, gia gia không biết đâu, cháu nói ‘ta là ngoại tôn nữ của Mạc Chấn Đình mà các ngươi cũng dám đụng đến ta sao?’ Kết quả là người ta nói một câu ‘chúng ta không biết Mạc Chấn Đình là ai’. Sau đó tiếp tục đánh cháu. Gia gia biết cháu không thể tu luyện huyễn lực và kiếm khí, chỉ có bị người ta khi dễ (ức hiếp, bắt nạt) rồi vết thương đầy mình, xém chút nữa thì đã chết. Gia gia nói đi tìm mẫu thân nhưng lại để nữ nhi của mẫu thân bị người khác khi dễ. Đúng rồi, bây giờ Mạc gia cũng sắp suy tàn, lão tiện nhân Phong gia kia nói gia gia không ở đây liền mời lão tổ tông ra, phỏng chừng sắp bị giết tộc rồi. Gia gia nhìn đi, gia gia an nhàn ngủ ở đây, chúng ta ở bên ngoài lại bị người khác khi dễ ..."
Độc Cô Thiên Diệp thao thao bất tuyệt (nói liên tục không ngừng) nói xong, mặc dù sai sự thật nhưng lúc nãy Giáng Vực nói với nàng phải cố gắng hết sức khiến cảm xúc của Mạc Chấn Đình dao động, như vậy mới có thể để hắn có cơ hội tiến vào đầu óc của Mạc Chấn Đình. Hôm qua hắn thất bại là vì Mạc Chấn Đình ngủ say đã lâu rồi nên vùng ý thức quá mức yên tĩnh, không có khe hở để hắn tiến vào.
Mạc Chấn Đình nghe lời nói của Độc Cô Thiên Diệp xong, càng ngày càng phẫn nộ (tức giận). Nếu vừa rồi chỉ tức giận với Độc Cô Thiên Diệp thì bây giờ lại càng tức giận hơn, Độc Cô Thiên Diệp nói càng ngày càng nghiêm trọng hơn. Gió tuyết trong vùng ý thức lại nhiều hơn trước, Độc Cô Thiên Diệp gần như không thấy rõ bóng dáng trước mặt, mơ hồ cảm giác được toàn thân Mạc Chấn Đình đang bộc phát ra một cỗ lực lượng mà gần như muốn xé rách nàng. Nàng chạy nhanh rời khỏi chỗ này thật xa, dùng cánh tay ngăn cản gió tuyết phía trước, ý định liên hệ với Giáng Vực. Có lẽ là do vùng ý thức rung chuyển dữ dội, nàng thử vài lần đều không được.
Dần dần, bên cạnh Mạc Chấn Đình hình thành một cơn gió lốc băng tuyết, càng lúc càng lớn, hút tất cả những thứ xung quanh rồi phá tan thành từng mảnh. Độc Cô Thiên Diệp cảm giác được cỗ hấp lực kia càng lúc càng lớn, mình đã sắp không kiên trì được nữa. Nếu nàng bị tê nát (bị nghiền nát), mặc dù bây giờ chỉ là ý thức của nàng nhưng sự thật nàng sẽ trở thành ngốc tử (đứa ngốc).
Mà ở bên ngoài, Giáng Vực nhìn tiểu nữ nhân đang ngồi xếp bằng ở trên giường, do dự và giãy dụa. Hắn nghe được Độc Cô Thiên Diệp gọi nhưng không ra tay mang nàng ra ngoài. Hắn có thể cảm nhận được tình cảnh ở bên trong của nàng, nhưng nếu ý thức của nàng thành đứa ngốc, vậy có phải hắn có thể lấy lại được tự do không?
Hắn là huyễn thạch thời kì viễn cỗ, ngoài Hỗn độn thiên châu ra là huyễn thạch tôn quý nhất, tồn tại trong trời đất trăm ngàn vạn năm, bây giờ lại thần phục một tiểu cô nương hơn mười tuổi, nghe nàng sai bảo, chỉ huy. Sao hắn có thể cam tâm đây? !
Cách này quả thật là cách duy nhất có thể cứu Mạc Chấn Đình, nhưng hắn đã có hai lựa chọn. Hắn biết Độc Cô Thiên Diệp nhất định sẽ đi vào gọi Mạc Chấn Đình tỉnh lại, nhưng không nghĩ rằng nàng tín nhiệm (tin tưởng) hắn như thế! Nàng chưa từng nghĩ qua nhưng nàng vẫn sẽ đi.
Trong lòng của Giáng Vực đang do dự, Độc Cô Thiên Diệp giãy dụa trong vùng ý thức của Mạc Chấn Đình. Nàng cảm giác được cỗ hấp lực kia ngày càng mạnh hơn, nhưng nàng đã không còn khí lực (sức lực) chống lại nó. Cuối cùng nàng bị hút lại, bay đến giữa không trung, nhanh chóng bay về phía trung tâm gió lốc. Mắt thấy sắp đến bên cạnh gió lốc thì đột nhiên lại tiêu thất (biến mất).
"Ưm." Giáng vực thu hồi linh vụ xong liền ngồi bệt dưới đất, sắc mặt tái nhợt nhìn người trên giường.
Độc Cô Thiên Diệp chậm rãi mở hai mắt ra, liếc mắt nhìn Giáng Vực, hỏi: "Ngươi sao rồi?"
Lúc này sắc mặt của Giáng Vực còn tái nhợt hơn đầu tóc màu bạc kia của hắn, linh vụ bị cạn sạch, cho dù là một tiểu hài tử thôi thì cũng có thể dễ dàng giết chết hắn.
Hắn vẫn không quyết tâm ngoan độc được! Trước kia mình giết người không chớp mắt, từng đùa bỡn rất nhiều người nhưng bây giờ lại không ngoan độc được! Chỉ cần đợi thêm một lát nữa thì hắn có thể lấy lại tự do lần nữa! Nhưng nghĩ đến câu nói ‘đồng bọn’ của nàng, hắn bỏ qua cơ hội duy nhất này, với lại vì nàng ở bên trong quá lâu cho nên hắn tốn khá nhiều tinh lực để kéo nàng ra.
"Không sao đâu." Hắn thản nhiên nói, "Lát nữa hắn sẽ tỉnh lại." Nói xong, hắn lắc mình trở về Khô lâu nhĩ đinh.
Độc Cô Thiên Diệp không nói gì, sờ sờ nhĩ đinh, xuống giường rồi đỡ Mạc Chấn Đình nằm xuống. Sau đó gọi mấy người Mạc Trì vào, còn mình thì tìm một chỗ để ngồi nghỉ ngơi. Chuyện nàng tiến vào vùng ý thức của Mạc Chấn Đình là một chuyện rất nguy hiểm, đồng thời cũng là một chuyện làm người ta mệt chết đi được, bây giờ tinh thần lực của nàng vô cùng ít nên phải nghỉ ngơi một chút, bằng không về sau sẽ ảnh hưởng đến tu luyện.
Mấy người Mạc Trì đi vào, nhìn thấy Độc Cô Thiên Diệp mệt như vậy liền để nàng đi nghỉ ngơi. Độc Cô Thiên Diệp nói một chút tình hình cho bọn họ rồi lắc mình vào Luyện Yêu Hồ.
"Không biết phụ thân có thể tỉnh lại không." Mạc lão tam nhìn Mạc Chấn Đình trên giường vẫn không có gì thay đổi, nói.
"Thiên Diệp nói không sao tức là không sao. Nha đầu này không bao giờ nói mà không có nắm chắc." Mạc Trì nói.
Một lát sau, ngón tay của Mạc Chấn Đình hơi động đậy, sau đó mắt từ từ mở ra.
"Tỉnh, tỉnh!" Mạc lão tam đang canh giữ ở bên giường, kích động kêu lên.
"Tỉnh rồi!"
Mọi người đều đến bên giường, nhìn Mạc Chấn Đình vẫn còn hơi mơ hồ.
"Phụ thân thấy sao rồi?" Mạc Trì hỏi.
Lúc này Mạc Chấn Đình không nhớ mình đang ở đâu, nhớ tới lời nói của Độc Cô Thiên Diệp ở trong vùng ý thức liền tức giận ngồi dậy, nắm lấy cổ áo của Mạc Trì, quát: "Mạc gia bị giết tộc, sao các ngươi còn ở đây hả? !"
Truyện khác cùng thể loại
170 chương
26 chương
15 chương
7 chương
11 chương
64 chương