Tiểu thụ nhật ký
Chương 9 : chương 9
Thứ hai ngày 6 tháng 12
Ta rất phiền muộn…
Nhưng càng phiền chính là, ta biết rõ chính mình phiền muộn cái này rất vô vị, nhưng mà khống chế nó không có được.
Gần đây cảm giác được chính mình rất kì quái, luôn xem một ít nữ sinh không vừa mắt…
Ngày hôm nay bắt đầu cuộc thi đấu bóng rổ, trận đầu trường học chúng ta đấu với trường Giao Đại. Trận đấu thật là rất ngoạn mục, cả hai đội thực lực ngang ngửa nhau, cuối cùng chúng ta thắng với tỉ số sát sao 98 – 96. Vốn là phải cao hứng… Thế nhưng…
Cái nữ sinh ngày hôm qua cũng có đi, thấy nàng liền chướng mắt, bất quá nàng ngày hôm nay không làm cái hành động nào vượt rào lắm, nhiều người như vậy cho nàng nàng cũng không dám.
Làm cho ta tức giận chính là mấy nữ sinh cổ động viên, rõ ràng mấy nàng học khác trường, cũng không quen người trong trường chúng ta, nhưng đã chạy tới hỏi thăm tán tỉnh Hạo Minh, hết trận còn chủ động đi tìm hắn chụp ảnh, đối với hắn động thủ động cước khoác vai vỗ lưng, một điểm rụt rè cũng không có… Đều do tiểu tử kia khoe mẽ nữa, cũng không có một điểm khiêm tốn nào sao? Người ta đến tìm hắn, ai hắn cũng không cự tuyệt, còn nói cái gì chính mình đối với “cái người trong lòng kia” toàn tâm toàn ý, vậy không nên tùy tiện vứt mị nhãn với mấy nữ sinh khác a!
Nhớ tới lại khó chịu… Không thèm viết nữa.
Thứ ba ngày 7 tháng 12
Ta làm sao thế này, hảo kì quái…
Tại sao ta cảm giác có điểm bất an…
Ta bỗng nhiên rất sợ Hạo Minh kết giao bạn gái…
Nếu như hắn có bạn gái, ta đây…
Kỳ quái Kỳ quái! Điều đó cũng rất bình thường a! Sớm muộn gì hắn cũng phải có bạn gái thôi… Tại sao ta lại bất an…?
Ngày hôm nay hắn lại cùng ta nói chuyện về “người trong lòng” đó, ta hỏi hắn nếu như nữ sinh kia vẫn không tiếp nhận hắn, hắn sẽ làm sao? Vẫn tiếp tục chờ nàng hả?
Hắn lúc đầu chỉ là cười khổ, sau lại ta cứ cố hỏi tiếp, hắn mới nói: nếu như vậy, hắn có lẽ sẽ đi tìm một nữ sinh khác là được rồi.
Hắn như thế nào lại cam chịu bỏ cuộc? Ta nghe liền sinh khí!
Thế nhưng, ta hình như cũng không muốn hắn cùng “cái người trong lòng kia” có kết quả…
Ta quả thật là rất kì quái!
Không viết nữa!
Thứ bảy ngày 11 tháng 12
Tâm tình đã tốt lên rất nhiều… Nguyên lai tìm người khác trút bầu tâm sự quả thật rất có hiệu quả.
Ngày hôm nay sáng sớm rời giường, vẫn còn rất buồn bực. Vì vậy xuất ngoại đi dạo phố.
Cũng không biết đi đâu, thế nên đi tới “Hiệu sách Văn Hoa”, hiện tại nơi này cũng thanh tịnh người không nhiều lắm.
Ở đây đứng đọc sách gần một giờ, cũng không có gì hứng thú, đang chuẩn bị đi, Tĩnh Đồng lại đi tới bắt chuyện với ta. Nàng hỏi ta có phải hay không tâm tình không tốt… Nàng thật lợi hại nha, ngay cả loại sự tình này cũng nhìn thấy được.
Vừa vặn nàng hết ca, chúng ta đi tới quán cà phê gần đó ngồi một lúc.
Cùng nàng trò chuyện thật sự rất thoải mái, ta kể cho nàng nghe phiền não của mình, nàng rất có kiên trì nghe ta nói, sau đó phân tích cho ta.
Nàng nói đây là cảm giác muốn chiếm giữ rất bình thường, không phải chỉ trong tình yêu mới có cảm giác này, mà giữa tình bạn cũng có.
Ta nghĩ rất đúng, ta trước đây toàn ỷ lại vào Hạo Minh, chung quy dẫn đến có cảm giác không có hắn cái gì cũng không làm được.
Ta có thể chỉ là sợ một ngày, hắn có bạn gái, sẽ bỏ qua ta, cho nên mới đối với những nữ sinh tiếp cận hắn có địch ý.
Nàng còn giảng giải cho ta rằng: một ngày nào đó ta cùng hắn cùng nhau chia sẻ mọi công việc, ta thân là bạn hữu tốt của hắn, mặc kệ hắn quyết định cái gì, chỉ cần là ý nguyện của hắn, ta đều ủng hộ hắn.
Ân, Tĩnh Đồng thực sự là một cô gái hiền lành thấu hiểu ý người a, ta phiền não chuyện này lâu như vậy. Nàng giảng một chốc khiến ta đã hiểu ra rồi, bây giờ quay đầu lại nhìn, trái tim ta thật sự là ấu trĩ.
Sau khi trở về, ta rốt cục có thể đối Hạo Minh vừa cười vừa nói rồi, mấy ngày nay cứ sắc mặt nhìn hắn, hắn cũng không so đo tính toán, thế nhưng ta nghĩ trong lòng hắn nhất định cũng rất mạc danh kỳ diệu. Hiện tại thấy ta vui tươi khởi sắc, hắn hình như cũng thả lòng tâm tình.
Ta quyết định quá mấy ngày nữa sẽ giải thích cho hắn biết.
Chủ Nhật ngày 12 tháng 12
Ô… Vừa giặt quần áo thì không cẩn thận hút phải bọt xà phòng vào mũi(ngu), thật là khó chịu… Bây giờ còn ra không được… Hảo thảm! Làm sao bây giờ!
Rất nhanh gần đến Tết Dương lịch rồi, nhưng mà ta cũng chả hưng phấn nổi. Bởi vì sau khi nghỉ tết là sẽ thi.
Hình như không có gì hay để nói… Bất quá, Hạo Minh ngày hôm nay theo ta đi quá “Hiệu sách Văn Hoa”, lúc trước cũng rất muốn mang hắn đi xem, nhưng tên kia hình như không mấy hứng thú. Hắn hôm nay đang ăn sáng thì bỗng nhiên bảo muốn đi, kiên quyết lôi ta đi.
Dẫn hắn đi cũng được chỉ là hơi mệt thôi.
Ân… Cũng không có gì khác biệt, ta xem, tiểu tử kia thực sự là mị lực không cách nào ngăn cản được, số đào hoa mãnh liệt chịu không nổi, ngay cả Tĩnh Đồng hình như cũng bị hắn mê hoặc, ta giới thiệu hai người bọn họ xong thì nàng một mực nhìn Hạo Minh cười trộm, khiến ta có cảm giác là lạ. Quên đi, dù sao trước nay Hạo Minh đối với con gái luôn luôn bày ra băng sơn cá tính(tính cách lạnh như băng trên núi), mặc kệ bọn họ đi…
Ta thế nào hình như có cảm giác đang xem kịch vui? Hình như ước gì Tĩnh Đồng mau nhanh bị cự tuyệt…?
Xem ra tâm địa của ta trở nên rất xấu xa a, chính mình không được nữ sinh ưu ái thì cũng không nên như vậy a…
Mỏi tay quá… Bút này thật khó viết, dừng ở đây đi.
Truyện khác cùng thể loại
39 chương
11 chương
45 chương
55 chương
34 chương
10 chương
9 chương
10 chương
20 chương