Chạy hơn mười ngày đường, cuối cùng hai người ở hoàng hôn thứ mười hai chạy tới ngoại thành thành Lạc Dương. Liếc mắt nhìn lại, đã có thể nhìn thấy cổng lớn của thành Lạc Dương, Liễu Phong Liễm nắm chặt dây cương, điều khiển con ngựa đi lệch khỏi đường đi hướng về phía khác đi đến. “Xảy ra chuyện gì?” Tiểu Bảo còn đang mong chờ được vào thành nghỉ ngơi khó hiểu nắm tay áo Liễu Phong Liễm hỏi. “Tòa nhà của ta không ở bên trong thành.” Liễu Phong Liễm quay đầu nhìn hắn, mỉm cười giải thích nói. “À.” Tiểu Bảo gật đầu, biểu thị đã hiểu rõ, sau đó hắn kéo cánh tay Liễu Phong Liễm, cả người từ dưới khuỷu tay Liễu Phong Liễm đang cầm trong tay dây cương chui vào trong lòng, hai tay ôm lấy thắt lưng y, cái đầu tựa vào vai y, mái tóc đen dài tản trước ngực y. Liễu Phong Liễm tập mãi thành thói quen một tay giữ dây cương, một tay tự nhiên mà ôm Tiểu Bảo để ngừa hắn bị xe ngựa xóc nảy mà ngã xuống. Tiểu Bảo ỷ tại trong lòng Liễu Phong Liễm khép hờ mắt, dáng dấp như muốn ngủ. “Còn phải bao lâu mới đến?” Tiểu Bảo lấy tay che miệng ngáp một cái, trong mắt hàm đọng nước mắt, một cỗ buồn ngủ kéo tới, nhưng bị hắn dùng lí trí mạnh mẽ áp chế mà có chút giảm bớt. “Nhanh đến rồi, cố kiên trì một chút.” Liễu Phong Liễm ôm Tiểu Bảo nhẹ nhàng dỗ, yêu thương nhìn vẻ mặt ủ rũ của hắn. Tiểu Bảo chưa từng đi quá xa nhà, lần này thực sự mệt muốn chết rồi, ngay từ đầu Tiểu Bảo không ở trên xe ngựa hết nhìn đông tới nhìn tây, nhìn cảnh sắc ven đường, vừa khiêu khích lực nhẫn nại của hắn, thẳng đến khi hắn nhẫn nại không được, cường ngạnh mà muốn cả hai cùng quay về, cũng vì thế tại dọc theo đường đi bỏ lỡ vài nơi nghỉ chân, hơn nữa y ngăn cản lại cũng có chút cấp bách, nhiều loại nhân tố tích lũy dưới niên kỷ còn nhỏ như Tiểu Bảo khó tránh được hiện ra vẻ mệt mỏi. Tuy rằng phương diện này có rất nhiều nhân tố đều là Tiểu Bảo tự làm tự chịu, nhưng y cũng có phần sai, không nên theo hắn hồ đồ. Chút bất tri bất giác, Liễu  Phong Liễm càng ngày càng luyến tiếc trách cứ Tiểu Bảo, khi có vấn đề luôn luôn tự kiểm điểm trước, quyết không sẽ đi trách cứ quá đáng Tiểu Bảo, luôn luôn bảo hộ hắn, luôn luôn dỗ dành hắn. “Ừm… Ta nghỉ một chút, tới rồi gọi ta.” Nói xong, Tiểu Bảo dựa vào trong lòng Liễu Phong Liễm am tâm ngủ. Liễu Phong Liễm sủng nịch cười câu khóe miệng, nhẹ cầm dây cương, dừng lại xe ngựa, đưa tay hướng thùng xe lục lọi nửa ngày, lôi ra một kiện áo choàng phủ kín Tiểu Bảo đang ngủ say, mới lần nữa điều khiển xe đi tiếp. Con ngựa ổn định tốc độ bước đi, Liễu Phong Liễm tận lực điều khiển xe, chỉ sợ một người không cẩn thận quấy rối giấc ngủ thiên hạ trong lòng. Cần phải đi ổn định, thế tất sẽ làm chậm tốc độ. Vì thế khi Liễu Phong Liễm điều khiển xe đi qua một cái núi nhỏ, đi tới một tòa trang viên không nhỏ dừng lại thì mặt trời đã hoàn toàn xuống núi.