Tiểu Bảo mệt mỏi rã rời nằm ở trên giường, tiếng thở dốc sau khi trải qua một hồi tình cảm mãnh liệt dần trở nên chậm lại. Liễu Phong Liễm yêu thương vén sợi tóc dính trên trán ẩm ướt mồ hôi của Tiểu Bảo, sau đó dịu dàng hôn khuôn mặt đỏ bừng của hắn, rồi y từ trong cơ thể Tiểu Bảo rời khỏi, đứng dậy xuống giường. Lấy khăn mặt thấm qua nước rồi trở lại bên giường, y săn sóc chà lau thân thể đổ mồ hôi nhễ nhại của Tiểu Bảo. “Ưm…” Cảm giác được nơi riêng tư bị thâm nhập, Tiểu Bảo vốn dĩ đang híp hai mắt lại đột nhiên mở ra, giãy dụa muốn ngồi dậy. “Đừng nhúc nhích. Cái đó của ta hiện còn ở bên trong ngươi, phải lấy ra, không ngươi sẽ bị tiêu chảy.” Tay mắt lanh lẹ đè lại thân thể Tiểu Bảo đang kháng cự, Liễu Phong Liễm dịu dàng dỗ dành. “Ta… Ta tự mình làm.” Tiểu Bảo đẩy tay Liễu Phong Liễm ra, hai gò má đỏ bừng, luống cuống tay chân kéo chăn qua một bên che lấp trên người. “A! Che cái gì? Cái không nên nhìn cũng đều đã nhìn thấy, phía trước ta sớm đã xem hết cả rồi.” Liễu Phong Liễm trêu đùa gõ nhẹ lên kiều mũi Tiểu Bảo, “Hiện tại biết xấu hổ rồi sao, trước là ai lớn mật như vậy quyến rũ ta a?” “Ngươi… Tức giận…” Tiểu Bảo bất an nhìn nhìn Liễu Phong Liễm sắc mặt có chút âm tình bất định khó có thể nắm bắt, thanh âm nho nhỏ hỏi. “Không có, ta cười trộm còn không đủ, sao có thể tức giận, chỉ là… Ai… Vốn định chờ ngươi lớn chút nữa, ngươi vẫn còn nhỏ như vậy… Ai, trách ta định lực (khả năng chịu đựng) không đủ.” Y ôm lấy Tiểu Bảo,  để hắn ngồi ở trên đùi mình, khẽ vuốt cái lưng như tơ lụa của Tiểu Bảo, ghé vào lỗ tai hắn thở dài. “Ta nào có nhỏ, ta yêu ngươi, này chứng tỏ ta đã trưởng thành, có thể vì hành vi của chính mà mà chịu trách nhiệm rồi.” Tiểu Bảo phản bác, đem mặt đang chôn ở cổ Liễu Phong Liễm cùng y đối mặt, tỏ rõ thái độ rõ ràng. “Bởi vì ta không muốn buông tay, không muốn có cái gì có thể làm ngươi dao động, vì thế ta phải giam cầm ngươi lại, đương nhiên nếu như ngươi đổi ý, ta cũng sẽ truy đuổi ngươi tới chân trời góc biển, mặc kệ ngươi có nguyện ý hay không ta đều phải giam ngươi lại.” Tiểu Bảo tự tin nói. “Tiểu Bảo…” Liễu Phong Liễm ôm chặt thân thể Tiểu Bảo, thỏa mãn mỉm cười. Lần này y nhất định sẽ hạnh phúc, y biết. “Vậy… Hiện tại ngươi giúp ta lau đi, ta không che nữa, dù sao đều bị ngươi nhìn thấy qua, hừ!” Tiểu Bảo kiều diễm cười, liếc mắt như làn nước tháng ba nhìn Liễm, hai tay quấn lên cái cổ y chờ y hành động. “Được, ta nhất định sẽ đem Tiểu Bảo của ta hầu hạ thư thư phục phục (thoải mái).” Lại nở một nụ cười, Liễu Phong Liễm nhẹ nhàng chà lau nơi riêng tư của Tiểu Bảo, đưa tay thâm nhập nơi mềm mại của hắn, “Nào hít vào, thả lỏng.” “Ừm…” Trong cơ thể Tiểu Bảo, dòng dịch nóng hổi theo ngón tay Liễm chậm rãi chảy ra, Liễu Phong Liễm chuyển động tay móc ra lượng dịch còn sót lại, lấy khăn mặt chà lau sạch sẽ Tiểu Bảo, giúp hắn mặc lại quần áo. “Ngươi nằm đó đi, ta kêu tiểu nhị tới thu dọn một chút rồi sẽ bắt đầu cơm nước.” Dàn xếp Tiểu Bảo ổn thỏa, y kéo chăn qua đắp kín người hắn, giúp hắn nằm thẳng thoải mái tại trên giường, sau đó nhẹ nhàng buông sa trướng che lại cảnh xuân sắc trên giường rồi đứng dậy tìm người thu dọn.