Tiểu Thư Cưới Vợ
Chương 160 : Con tin địch quốc
Ngày tiếp theo, Vân Phi Vũ tạm thời ở lại, vì tiện cho chuyện làm việc trong hoàng cung, y lấy thân phận cận vệ của hoàng thượng để xuất hiện trước mặt mọi người, đương nhiên, đây chỉ là chức vụ giả mà thôi.
Giờ dậu hôm đó, y đến dùng bữa cùng Khung Tử Dạ rất đúng hẹn, còn chưa kịp vào trong đã nghe thấy bên trong truyền tới tiếng gầm gừ. Tuy rất tò mò nhưng y hiểu được, chắc chắn bên trong đang thương nghị chính sự, vậy nên y đành tuân theo quy củ mà đứng ngoài cửa, lẳng lặng chờ đợi.
Không bao lâu,vài vị quan mang theo vẻ mặt xám tro bước ra từ bên trong, tất cả đều ủ rũ, chắc hẳn đã bị mắng một trận rất thảm.
Chờ những người đó đi xa, lúc này y mới tiến vào trong điện. Thấy người nọ ngồi trên ghế, mặt hướng sang một bên, hình như đang tức giận.
“Hoàng thượng, đã xảy ra chuyện gì?” Vân Phi Vũ chậm rãi tới gần hắn.
“Còn không phải vì đám người vô dụng này hay sao?” Khung Tử Dạ oán giận mở miệng, đột nhiên nhận ra tiếng thiếu niên, hắn lập tức quay đầu lại, thấy sắc mặt y vẫn bình thường, hắn âm thầm thở phào.
Nửa tháng ở chung, hắn phát hiện dường như thiếu niên không thích bị người khác nói oan. Tuy rằng hắn là đế vương không cần sợ hãi thứ gì, nhưng hắn thật sự không muốn bị thiếu niên trước mắt chán ghét. Không có lí do nào khác, chỉ vì y là bằng hữu đầu tiên kể từ khi hắn chào đời tới nay.
“Tiểu Vũ, ngươi đã đến rồi.” Khung Tử Dạ lập tức đứng lên, mỉm cười tiếp đón.
Vân Phi Vũ ngẩng đầu nhìn hắn, sau đó lấy một gói nhỏ trong lòng ra đưa cho hắn: “Nếm thử xem có ngon hay không, đây là món hôm nay ta làm.”
Tò mò mở ra, thấy bên trong có vài khối điểm tâm màu vàng, nhấn vào cảm thấy cưng cứng, nhưng hương sữa xông vào mũi vẫn khiến hắn phải động tay. Cầm mấy một miếng, cắn, nhấm nháp, nuốt xuống, Khung Tử dạ nhìn chằm chằm vật trong tay, kinh ngạc: “Tưởng rằng thứ cứng cứng này khó ăn lắm chứ, không ngờ vừa đưa vào miệng đã mềm ra như vậy. Tiểu Vũ, đây là món gì vậy, tại sao từ trước tới giờ ta vẫn chưa được nếm qua?”
“Ngươi nói trước cho ta biết đi, có ngon hay không?” Thiếu niên mong chờ nhìn hắn, đây là thứ mà y bỏ công nghiên cứu mấy ngày nay mới làm được. Đó chính là mẻ khúc kì bính (bánh cookie) đầu tiên, coi như thành công.
“Ngon lắm.” Khung Tử Dạ liên tục gật đầu, sau đó nhét thêm nửa miếng bánh còn lại vào miệng.
Bỏ xuống thân phận đế vương, hắn hoàn toàn mang bộ dạng của một tiểu hài tử. Vân Phi Vũ mỉm cười nhìn hắn nhanh chóng ăn hết mấy miếng điểm tâm kia. Đột nhiên nhớ tới chuyện vừa rồi, y hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao vừa rồi nghe ngươi tức giận như vậy?”
Khung Tử Dạ phủi phủi vụn bánh trên tay, sau đó nâng chung trà lên nhấp một ngụm. Nghe thấy câu hỏi của thiếu niên, đôi mày không khỏi nhíu lại: “Tây Chích quốc đưa hoàng tử Ô Ân Kỳ tới làm con tin. Ba ngày trước, hắn bị ám sát ở ngoại ô cách hoàng thành mười dặm, tới bây giờ vẫn chưa rõ tin tức.”
“Con tin?”
“Đúng.” Khung Tử Dạ gật đầu: “Đây chính là điều kiện mà Mạc tiên sinh đã thêm vào, bởi vì Tây Chích quốc ký hiệp nghị hòa bình mười năm với chúng ta, nhưng chỉ tuân thủ hai năm đã trở mặt phát động chiến tranh. Tuy lần này bọn họ chủ động cầu hòa, nhưng khả năng giữ chữ tín của bọn họ quá thấp, cho nên Mạc tiên sinh yêu cầu bọn họ phải đưa thành viên trong hoàng thất tới đây làm con tin.”
Mặc dù hiểu đó là quyết định chính xác, nhưng nghe xong việc này vẫn khiến Vân Phi Vũ không thoải mái, bởi vì một khi đã làm con tin, chỉ sợ sẽ bị người nước khác kỳ thị, đối xử không công bằng. Lúc này, y thực sự cảm nhận được một điều: Được sinh ra trong hoàng thất là chuyện vô cùng đau khổ.
Tựa hồ nhìn thấu suy nghĩ của y, Khung Tử Dạ lập tức lên tiếng: “Ngươi an tâm, tuy là con tin nhưng dù sao hắn cũng là hoàng tử một nước, chúng ta nhất định sẽ không để hắn chịu thiệt, vẫn cho hắn ăn ngon mặc đẹp, chỉ hạn chế hành động mà thôi.”
Thiếu niên tươi cười: “Ta hiểu rồi.” sau đó nói tiếp: “Bây giờ phải làm sao đây? Tây Chích quốc sẽ không nghĩ rằng chúng ta cố ý khơi mào chiến tranh chứ?”
Khung Tử Dạ cười lạnh một tiếng: “Kể cả bọn họ có nghĩ vậy cũng không thể làm gì được. Lần đại chiến này đã khiến hai bên tổn thất nghiêm trọng, nhưng quốc gia ta lại nhận được không ít bồi thường. Huống chi bọn họ lại trở mặt cùng Vân gia, nếu hiện tại có muốn chiến tiếp thì người thất bại chính là bọn họ.”
“Tại sao ngươi biết bọn họ trở mặt cùng Vân gia?” thiếu niên không khỏi tò mò.
“Ách, có lẽ ngươi không hiểu gì về hoàng tộc Tây Chích quốc cả.” Khung Tử Dạ nhìn thiếu niên, giải thích: “Vị hoàng tử được đưa tới làm con lần này chính là nhi tử được Tây Chích vương sủng ái nhất, nghe nói hắn luôn được yêu chiều.”
“Nhi tử được sủng ái nhất lại bị đưa tới làm con tin?” Vân Phi Vũ nhịn không được liền ngắt lời.
“Đừng chen vào, nghe ta nói hết đã.” Khung Tử Dạ trừng mắt liếc thiếu niên một cái khiến y cười ngượng hai tiếng, ngậm miệng, im lặng lắng nghe.
“Được sủng ái đương nhiên phải có lý do. Ngươi có biết mẫu thân của Ô Ân Kỳ là ai không?” thiếu niên lắc đầu, Khung Tử Dạ mỉm cười: “Là người của Vân gia.”
“Vân gia?” Vân Phi Vũ kinh hô, nhưng nghĩ kỹ lại thì chẳng phải không có khả năng xảy ra chuyện đó, bởi vì tác dụng của nữ nhân Vân gia đâu chỉ là được gả đi, thực ra phải nói là thương phẩm dùng để buôn bán mới đúng.
“Đúng vậy, chính là người của Vân gia. Luận về bối phận thì nàng ta có quan hệ huynh muội với lão tặc họ Vân kia.” Khung Tử Dạ thản nhiên nói, nhưng khóe môi câu lên nụ cười lạnh khiến thiếu niên không khỏi phát run.
“Ngươi… không phải mới nói sẽ không đụng tới hắn hay sao?”
“A, đúng là không đồng ý ra tay với hắn, tuy nhiên,” sắc mặt Khung Tử Dạ chuyển thành dữ tợn, “Tây Chích quốc đưa lễ vật lớn như vậy, nếu không lợi dụng chẳng phải rất lãng phí hay sao?”
Nhìn hắn như vậy, Vân Phi Vũ cũng không biết làm sao cho đúng, chỉ có thể âm thầm thở dài. Chỉ sợ những vết thương Vân gia gây ra cho đã trở thành vết thương không thể xóa nhòa trong lòng hắn, vậy nên hắn có hận Vân gia cũng chẳng phải điều vô cớ. Có điều, thù hận chỉ có thể khiến đôi mắt người ta bị che khuất, những thứ đã mất đi, vĩnh viễn không thể trở lại.
“Nhưng thật đáng tiếc.” Khung Tử Dạ đột nhiên lên tiếng: “Rốt cuộc kẻ nào lại ám sát hắn trên đường tới đây?”
“Không điều tra sao?” Thiếu niên bất an hỏi lại.
“Vừa nhận được tin tức thì ta đã cho người đi khắp nơi điều tra, kể cả những thành trấn nhỏ bên cạnh cũng vậy, tuy nhiên vẫn chưa nhận được bất luận tin tức nào. Đáng chết, nếu không phải ma giáo thì chính là Vân gia, khả năng lớn nhất là do Vân gia gây rối.”
Vân Phi Vũ nhìn hắn, hơn nửa ngày mới thốt lên: “Thật ra ngươi luôn cho rằng Vân gia đã đụng tay tới vị hoàng tử Tây Chích quốc kia, đúng không?”
Khung Tử Dạ ngẩn người, sau đó hỏi: “Vì sao lại nói như vậy? Tuy rằng chỉ có một chút huyết thống, nhưng dù sao hắn cũng mang trong mình huyết mạch của Vân gia, đúng không?”
“Xem ra không ai hiểu chuyện tình bên trong của Vân gia rồi.” Thiếu niên âm thầm than nhẹ.
“Vân gia đem nữ nhân của mình trở thành công cụ giao dịch, ngươi cho rằng bọn họ sẽ để ý tới vấn đề huyết mạch?” Vân Phi Vũ bình tĩnh nói ra, nhưng nội tâm lại cảm thấy bi ai. Tuy y vẫn không thừa nhận thân phận Vân Phi Vũ nhưng thật ra y đã sớm hoàn toàn dung nhập vào nhân vật này!
“Ngươi nghĩ như vậy? Dường như cũng có lý.” Khung Tử Dạ trầm tư, một lát sau đột nhiên ngẩng đầu, nghi hoặc hỏi một câu: “Tiểu Vũ, tại sao ngươi lại hiểu biết việc trong Vân gia như vậy?”
“A..” Thiếu niên cả kinh, nhớ tới chuyện đã phát sinh với mình, lập tức mở miệng: “Chuyện giữa võ lâm minh chủ cùng ngũ tiểu thư của Vân gia đã lan truyền khắp nơi trong chốn giang hồ. Chỉ cần người nào sáng suốt một chút sẽ nhìn ra chân tướng của trò này.”
“Nga, nói cũng đúng.” Khung Tử Dạ đăm chiêu gật đầu, sau đó bất chợt thốt lên một câu: “Vân gia là đám đê tiện vô sỉ nhất.”
Thiếu niên nhíu mày, nhưng chỉ có thể im lặng, làm bộ không nghe thấy.
“Đúng rồi, Tiểu Vũ à, ngươi vẫn trọ trong khách *** sao? Hay là ta sắp xếp một trang viên ngoài cung cho ngươi nha?” Khung Tử Dạ nhìn về phía y, nói tiếp: “Không cần dùng nữa thì bán đi cũng được. Hơn nữa ngươi vẫn chưa quyết định cuối cùng sẽ đặt chân ở nơi nào, thật ra ta vẫn luôn cho rằng Diên Kinh chính là lựa chọn tốt nhất. Thế nào, có một ngôi nhà của riêng mình rất tốt nha, nếu không thì ngươi có thể tới ở trong hoàng cung cũng được, như vậy chúng ta có thể ở bên nhau mỗi ngày.”
Nghe hắn nói như vậy, Vân Phi Vũ trầm tư. Tuy hiện tại trên người đã có chút ngân lượng, nhưng chung quy tiếp tục trọ trong khách *** cũng không phải biện pháp tốt, chẳng biết vị Cửu vương gia kia khi nào mới tới. Hỏi Mạc Bạch thì câu trả lời chỉ có “nhanh thôi”, hay “sắp tới rồi”.
Hơn nữa, dường như người trước mắt y lúc này cũng rất cô đơn. Từ khi bản thân quyết định ở lại Diên Kinh, mỗi khi bước ra từ ngự thiện phòng đã bị hắn sai người gọi tới Dạ Hòa Điện. Mới bắt đầu, giữa hai người vẫn có chút xa lạ, sau khi nói chuyện nhiều mới phát hiện hắn tùy hứng như vậy cũng vì quá cô đơn, kỳ thật hắn là người rất dễ gần.
Vậy nên hiện tại y hơi khó từ bỏ, chỉ vì trong thâm tâm hai người đều mang cảm giác tịch mịch nặng nề.
“Uhm, cũng tốt.” Ở trong nhà của mình là tốt nhất. Vân Phi Vũ quyết định: “Nhưng ta tự mình mua một căn nhà là được rồi. Ta vẫn chưa đụng tới số tiền thưởng gửi trong ngân trang khi trước (ngân hàng thời đó). Chờ tới khi mọi việc được an bài thỏa đáng, lúc đó sẽ mời ngươi tới làm khách, được không?”
Vốn định nói gì đó, nhưng nhìn nụ cười ấm áp của thiếu niên, Khung Tử Dạ cũng cảm thấy thoải mái, gật đầu: “Được, nhưng ngươi không thể sơ sài tiếp đón vị khách quý như ta đó, phải nấu thật nhiều món ngon chiêu đã ta nha!”
“Không thành vấn đề!”
Hai người nhìn nhau cười lớn.
Xuất cung, nhìn trời vẫn còn sớm, Vân Phi Vũ chuẩn bị đi dạo chung quanh, thuận tiện hỏi thăm xem nơi nào còn bán phòng ở.
Đường cái rộn ràng nhốn nháo, tuy trời còn chưa tối nhưng những người muốn đi chơi đêm cũng bắt đầu xuất hiện. Mặc kệ là những vị công tử hay tiểu thư quyền quý, hoặc là những cô nương gia đình bình thường, tất cả đều mặc những bộ y phục mỏng manh ngày hè. Y quyết định dạo bước qua nơi này.
Phong cảnh tươi đẹp rực rỡ nơi đây hoàn toàn khác biệt so với những thành trấn khác, thiếu niên chậm rãi bước trên đường lớn, ngắm nhìn chung quanh.
Tính đi tính lại thì y đã dừng chân ở Diên Kinh này gần một tháng mà vẫn chưa quen thuộc với nơi này, đương nhiên sẽ không biết phải tới nơi nào mới có thể hỏi việc mua bán phòng ốc. Lúc này, y không khỏi nhớ tới Duẫn Lạc, Trì Phượng Thanh. Nếu bọn họ ở trước mặt y lúc này, chắc chắn sẽ có rất nhiều lời góp ý. Bất quá, bọn họ đã rời hoàng thành đi tập huấn một tháng bắt đầu từ mười ngày trước.
Vân Phi Vũ đang than thở, chợt nghe phía trước truyền tới tiếng quát to: “Bắt lấy hắn, bắt lấy tên trộm kia. Ai bắt được hắn thì Thái lão tam ta sẽ thưởng cho hắn món bánh bao thịt của do tiệm của ta làm, mau lên, bắt lấy hắn.”
Mặc dù có điều kiện hấp dẫn, nhưng phần lớn những người đi trên đường đều là những nam nhân, nữ tử trẻ tuổi ra ngoài để ngắm cảnh, cho dù món bánh bao kia có ngon lành thế nào đi chăng nữa thì cũng chẳng ai tự nguyện rước phiền toái vào người.
Một người chạy tới, đám người chung quanh lập tức tách ra như thủy triều rút xuống. Một gã khất cái nho nhỏ chạy về phía thiếu niên nhanh như một mũi tên, phía sau hắn là một người đang lăm lăm gậy gộc trong tay, vừa đuổi theo vừa mắng chửi.
“Chỉ trộm một cái bánh bao thôi mà, đâu cần phải như vậy.” Thiếu niên khẽ nhíu mày, thấy thân ảnh nhỏ bé đang vụt tới đây, y lập tức vươn tay ra che trở.
Truyện khác cùng thể loại
40 chương
14 chương
67 chương
54 chương
43 chương
84 chương