Tiểu Thư Cưới Vợ

Chương 147 : Đan dược cứu mạng

Mơ màng nghỉ ngơi một lát đã bị tiếng loảng xoảng đánh thức, khẽ mở mắt, thì ra binh sĩ đang đá lên ***g sắt, vẻ mặt tức giận: “Hừ, tướng quân sắp mất mạng tới nơi mà ngươi còn tâm tư ngủ, tên này…” “Được rồi, được rồi, còn chưa xác định là do hắn làm, ngươi đừng như vậy.” Một binh sĩ khác ngăn cản người kia, phiêu mắt nhìn thiếu niên, ánh mắt lạnh như băng. “Không phải bốn người hôm qua, đổi người sao? Nhưng không quan trọng, theo lời họ nói thì Mạc tướng quân bất ổn?” Trong lòng cả kinh, Vân Phi Vũ nhào tới cạnh ***g sắt: “Vị đại ca kia, tướng quân hiện tại thế nào? Chẳng lẽ độc vẫn chưa được giải sao?” Tên binh sĩ vừa mắng chửi kia lại chạy tới đá lên ***g sắt: “Đều là do tên khốn nhà ngươi cả, nếu như không phải do ngươi thì tướng quân sao lại… sao lại…” Mắng một trận, người nọ đột nhiên ngồi bệt xuống mặt đất khóc rống. Thiếu niên ngạc nhiên, tâm trạng như rơi xuống vực thẳm, lảo đảo lui về phía sau hai bước, miệng thì thào: “Sao có thể như vậy, sao có thể như vậy được…” “Khóc cái rắm. Tướng quân còn chưa chết cũng sẽ bị ngươi khóc khiến cho đau đầu đến chết. Phi, phi, phi, đại cát đại lợi.” Tên binh sĩ còn lại đá tên kia một cước, sau đó lạnh lùng nhìn thiếu niên: “Yên tâm, tướng quân phúc lớn mạng lớn, sẽ không bị loại tiểu nhân nham hiểm như ngươi hại chết.” Tuy lời nói không dễ nghe, nhưng ít nhất thiếu niên cũng biết Mạc Ngôn chưa chết, tâm trạng căng thẳng nhất thời buông xuống, nhưng thấy tên binh sĩ kia khóc tới thương tâm như vậy, chỉ sợ lành ít dữ nhiều, vậy thì… không được. Y lại bổ nhào về phía song sắt, la lớn: “Đại ca, binh sĩ đại ca, nhờ ngươi cho ta biết rốt cuộc tướng quân ra sao rồi? Không phải trong doanh trại có quân y hay sao? Chẳng lẽ quân y cũng không giải được?” “Câm miệng, đừng giả mèo khóc chuột. Nếu như không phải do ngươi thì tướng quân ra nông nỗi này sao?” Người nọ hung tợn trừng y một cái, sau đó lạnh lùng nói: “Chính ngươi hạ độc mà không hiểu? Độc của độc vương, trừ bỏ hắn ra thì chỉ có dược vương mới giải được. Ngươi cho rằng một gã quân y có thể giải được hay sao?” Người nọ nói xong liền lập tức quay đi đầu, tựa hồ lại liếc nhìn thiếu niên một lần sẽ khiến mắt mình ô nhiễm. “Độc vương, dược vương….” Vân Phi Vũ lẩm bẩm, đột nhiên nhớ tới khỏa dược kia, y lập tức kích động, kiềm chế không đươc: “Đại ca, binh sĩ đại ca, van ngươi cho ta gặp tướng quân. Ta có thể cứu hắn, van ngươi đấy!” Người nọ khinh bỉ liếc y một cái, hừ lạnh, căn bản lười để ý. Thiếu niên thấy vậy, biết bản thân bị người nọ oán hận nên sẽ không tình nguyện tin tưởng. Áp chế kích động trong lòng, suy nghĩ cẩn thận, y nhìn gã binh sĩ đang đưa lưng về phía mình, trầm giọng mở miệng: “Binh sĩ đại ca. Ta biết, cho dù hiện tại ta có nói cái gì cũng khó khiến ngươi tin tưởng, tuy nhiên, sự tình liên quan tới tính mạnh của tướng quân, mong ngươi bình tĩnh nghe ta nói.” Thấy binh sĩ kia không lên tiếng, thiếu niên biết hắn đang nghe, lập tức nói tiếp: “Ngươi cũng đã nói, độc của độc vương chỉ có hai người có thể giải được. Nhưng hiện tại các người có thể tới đâu tìm họ? Cho dù các người có biết hành tung của bọn họ thì tướng quân có thể chịu đựng được bao lâu? Ta vừa nghe được câu nói của vị đại ca kia, dường như tình huống không được khả quan. Vì sao không cho ta thử một chút?” Thấy tên binh sĩ kia động thân, thiếu niên biết hắn nghe hiểu, mỉm cười: “Dù sao ta cũng ở trong tay các ngươi, cho dù ta có lợi hại thế nào, nhưng đối mặt với mười vạn đại quân, chỉ sợ là đương kim võ lâm minh chủ cũng phải đầu hàng. Huống hồ ta chỉ là một gã đầu bếp nho nhỏ, ngươi cảm thấy ta có thể chạy thoát sao? Mạng ta nhỏ bé, nhưng tướng quân lại không giống vậy, tính mạng của hắn liên quan tới toàn bộ Dạ Diệp quốc, vậy tại sao không để ta thử một chút. Nếu ta không cứu được thì muốn giết muốn lột da đều tùy các người.” “Hừ, mạng ngươi sao có thể so với tướng quân, có điều…” tên binh sĩ kia đột nhiên quay lại, nhìn thiếu niên chằm chằm: “Ngươi thực sự có thể cứu tướng quân?” Vân Phi Vũ gật đầu: “Ta nắm chắc nên mới nói như vậy, cho nên….” “Hắn nói vậy mà ngươi cũng tin, đồ ngốc.” Người lúc trước đĩnh đạc đi tới, oán hận trừng mắt nhìn thiếu niên: “Hắn muốn mượn cớ chạy trốn, ngươi không hiểu sao? Người trong giang hồ đều biết độc của độc vương làm ra, trừ khi hắn tự tay giải, hoặc là dược vương ra tay, bất luận kẻ nào cũng không thể hóa giải. Hơn nữa, độc vương cùng dược vương đã biến mất… hơn ba mươi năm, hắn bao nhiêu tuổi, ngươi cảm thấy lời hắn nói đáng tin?” Tên binh sĩ kia nhíu mày, kỳ vọng trong mắt dần bị thay thế bởi nghi ngờ. Thiếu niên thở dài một tiếng, sau đó thản nhiên nhìn thẳng: “Các ngươi hoài nghi ta cũng không sao, nhưng sự tình liên quan tới tính mạng của tướng quân, các ngươi cảm thấy ta có thể mang ra làm trò đùa? Nếu không thì như vậy đi, ngươi có thể nói việc này cho… Trì phó tướng, xem hắn phản ứng như thế nào?” Thấy người nọ định nói chuyện, thiếu niên vội vàng lên tiếng: “Nếu các ngươi muốn trơ mắt nhìn tướng quân chết thì ta cũng chẳng còn lời nào để nói.” Lời này vừa nói ra, mấy người canh giữ cũi sắt đều im lặng. Tên binh sĩ kia quét mắt nhìn ba người còn lại, dặn dò: “Các ngươi canh giữ ở đây, ta đi tìm Trì phó tướng.” “Hô…” Vân Phi Vũ thở hắt ra. “May mà lúc đó đem cửu chuyển đan bên cạnh, không giao toàn bộ cho Lý thúc, bằng không chỉ sợ ta mất mạng oan quá.” “Tiểu tử, đừng tưởng rằng ngươi nói vậy sẽ khiến ta tin tưởng. Nếu có thể cứu sống tướng quân là tốt, nếu không, hừ, muốn chết cũng không dễ dàng!” Người nọ hầm hừ quay đầu, đứng cạnh lao phòng không nói một câu. Có lẽ khi tuyệt vọng thì cái gì cũng có thể thử. Không lâu sau, Trì Phượng Thanh vội vàng theo gã binh sĩ kia tới đây, từ xa đã hỏi thiếu niên: “Ngươi thật sự có thể cứu tướng quân?” Vân Phi Vũ gật đầu, vẻ mặt vô cùng chân thật: “Mặc các người có tin hay không, nhưng ta vẫn luôn tôn trọng tướng quân, sẽ không mang sự tình như vậy ra nói giỡn.” Trì Phượng Thanh vừa nghe liền không do dự, trực tiếp mở miệng: “Mở ***g sắt thả hắn ra.” Ba người chần chờ một lúc, thấy vẻ mặt thượng cấp nghiêm túc như vậy, lập tức lấy chìa khóa, thả thiếu niên ra. “Mau tới lều ta ở trước đã.” Thiếu niên không giải thích nhiều, xoay người bước đi. Trì Phượng Thanh nhanh chóng đuổi kịp, bốn gã binh sĩ cũng theo sát. Vội vàng trở về lều trại, thấy Trần Bảo Quang cùng mấy đầu bếp khác đang ở cùng một chỗ nói cái gì đó, thiếu niên cũng không có thời gian tiếp đón, chỉ gật đầu, nhanh chóng chạy tới chỗ mình nằm, mở tay nải, lấy ra một chiếc bình bạch ngọc dưới tầng tầng lớp lớp y phục, bên cạnh còn một chiếc hộp nhỏ màu bạc khắc hoa. Cầm lấy bình suy nghĩ, đồng thời cầm lấy hộp nhỏ, nhét vào trong lòng. “Được rồi, đi thôi.” Vân Phi Vũ vừa mới đứng dậy quay đầu lại đã bị một người ôm chặt lấy: “Tiểu Vũ, ngươi được thả ra rồi, ta đã nói nhất định không phải do người làm mà.” Không cần nhìn cũng biết là ai, thiếu niên vuốt đầu hắn, gỡ tay hắn ra: “Tiểu Bảo ngoan, hiện tại ta đang vội cứu người, có chuyện gì khi về sẽ nói sau, được không?” Trần Bảo Quang nhìn vẻ mặt nghiêm túc của y, lời trong miệng lập tức nuốt trở lại, ngoan ngoãn gật đầu: “Uhm, ta chờ ngươi trở về.” Cười với hắn, thiếu niên lập tức ra ngoài trước. Khi tới cửa đã thấy mấy người đồng liêu đứng đó, trên mặt đều là lo lắng, trong lòng thiếu niên ấm áp: “Ta không sao, mọi người an tâm.” Vội vàng tới lều trướng của Mạc Ngôn, bên trong đứng đầy người. Mọi người nhìn thiếu niên, phần lớn đều tỏ ra tức giận, hận không thể ăn sống nuốt tươi. Thiếu niên âm thầm thở dài, đi theo phía sau Trì Phượng Thanh tới bên giường. “Trì Phượng Thanh, ngươi dẫn hắn tới làm gì? Còn lo hắn hại tướng quân chưa đủ?” Tống Tử Ương chặn trước mặt hai người, không cho hai người đi qua. “Tránh ra!” Trì Phượng Thanh hiện tại đã nóng lòng như có lửa đốt, một phen đẩy hắn ra, kéo thiếu niên tới bên giường: “Ngươi làm chuyện của mình, không cần quan tâm tới bọn họ.” Vân Phi Vũ gật đầu, lấy bình nhỏ từ trong lòng đổ ra một viên dược hoàn màu xanh đậm, mùi vị tanh tưởi xông lên mũi. Thiếu niên nhíu mày, không khỏi nghĩ: “Độc dược lão đầu làm đã khó ngửi, đến thuốc tiên cứu người cũng khó ngửi như vậy.” Nghĩ một chút, đang chuẩn bị đưa thuốc vào miệng người nằm trên giường lại bị tiếng gầm rú của mấy người khác khiến cho dừng lại. “Ngươi làm cái gì? Ngươi còn muốn cho tướng quân ăn cái gì?….” Thiếu niên ngừng động tác, trong lòng cũng nghi ngờ tác dụng của viên cửu chuyển đan tanh tưởi này, lập tức nhìn về phía Trì Phượng Thanh: “Trì tướng quân, ta thấy nên để quân y thử nghiệm một chút đi, để mọi người an tâm.” Trì Phượng Thanh suy nghĩ, lập tức gọi một lão giả xấp xỉ năm mươi, nói: “Vương lão, người xem đi.” Lão giả tiếp nhận đan dược trong tay thiếu niên, khẽ cau mày, tựa hồ cũng không chịu nổi hương vị cổ quái kia, nhưng hắn lại đột nhiên đưa lên mũi ngửi, trên mặt lộ vẻ nghi ngờ, sau đó dùng đầu ngón tay lấy một ít đưa lên miệng, thần sắc nhất thời thay đổi, cuối cùng kinh nghi nhìn về phía thiếu niên: “Dược hoàn này là do người nào chế tạo?” (kinh nghi: kinh ngạc, nghi ngờ) Thiếu niên cười: “Là gia sư tặng cho. Người đã quy ẩn trên giang hồ vài chục năm nên không tiện nói ra tục danh, thất lễ!” “A, không sao, không sao, đúng rồi, trước tiên nên để tướng quân dùng thuốc.” Lão giả vội vàng chạy tới trước giường, thiếu niên lui sang một bên. Mọi người thấy lão quân y nói không thành vấn đề nên không tiếp tục ngăn cản. “Vương lão, khỏa dược hoàn kia thực sự hữu hiệu?” Thấy thuốc đã được cho uống xong, mọi người truy hỏi. Lão giả lắc đầu: “Không rõ lắm, nhưng theo nghiên cứu độc tính của ta thì trên dược hoàn kia có mấy vị tương tự. Chẳng qua vẫn không thể khẳng định có thể cứu sống người, nhưng đó cũng chẳng phải độc dược, nếu không ta còn có thể đứng ở nơi này?” Biết hắn đang giúp đỡ mình, thiếu niên nhìn lão giả cười cảm kích. “Đúng rồi, tiểu tử, ngươi có thể…” Lão giả thèm thuồng nhìn bình nhỏ trong tay y, khuôn mặt già nua đỏ ửng. Thiếu niên nhất thời sáng tỏ, đưa bình nhỏ cho hắn: “Tặng ngài, tóm lại ta có giữ cùng không nhiều tác dụng.” Lão giả vui sướng tiếp nhận, quơ quơ: “Hai khỏa?” Vân Phi Vũ gật đầu, nghĩ rằng hắn ngại ít nên lúng túng: “Thật có lỗi, vì vội vàng nên sư phụ chỉ cho ta ba khỏa, cho nên….” “A, không không không, ngươi hiểu lầm ý ta.” Lão giả liên tục xua tay, mở nắp bình, lấy một viên, sau đó trả bình nhỏ lại cho thiếu niên: “Ta chỉ muốn nghiên cứu một chút, nhiều hơn cũng vô dụng.” Không đợi thiếu niên nói chuyện, lão giả nhanh chóng nhét vào tay y: “Đây là tâm ý của sư phụ ngươi, nên giữ gìn cẩn thận.” Thấy lão giả nói vậy, thiếu niên không thể tiếp tục kiên trì, gật đầu, thu bình nhỏ vào trong ngực. “Khụ khụ, khụ, khụ khụ….” Tiếng ho khan kịch liệt bên giường truyền tới khiến ánh mắt mọi người bị hấp dẫn. Chỉ thấy Mạc Ngôn vẫn hôn mê đột nhiên ngồi dậy, ôm ngực ho ra một ngụm máu đen. Mọi người cả kinh, hung ác, dùng ánh mắt lạnh như băng chứa đầy hận ý nhìn về phía thiếu niên.