Tiểu Thư Cưới Vợ

Chương 130 : Thiếu niên thay đổi bề ngoài

Sáng sớm ngày kế tiếp, sau khi luyện tập khiến thân thể nóng bừng, mồ hôi nóng vây quanh, Vân Phi Vũ lập tức thu xếp điểm tâm. Bánh bao vỏ mỏng, cháo bí đỏ cùng một chút hành xào giòn do chính y nghĩ ra, canh khổ qua củ cải. Sau khi dọn tất cả lên bàn, y định bước ra cửa, chuẩn bị gọi hai người kia. “Oa, thơm quá, là món gì?” Âu Dương Ngọc nhanh chóng chạy vào đầu tiên. Thiếu niên buồn cười nhìn hắn khụt khịt mũi thật mạnh: “Trên bàn đã dọn sẵn rồi, ngài ăn trước đi, ta đi kêu Tiểu Thần rời giường.” “Đừng đi.” Lão đầu đột nhiên kéo y dừng lại: “Đến đây, chúng ta ăn trước, để phần lại cho hắn là được rồi, thuận tiện….ta cũng có chút chuyện muốn nói với ngươi.” Khó có dịp nhìn thấy bộ dạng nghiên trang của lão đầu, Vân Phi Vũ ngây người, lập tức quay lại, ngồi xuống phía đối diện với hắn. “Ăn trước, nói sau.” Lão đầu bưng bát cháo trước mặt, húp một ngụm lớn, sau đó cắn một miếng bánh bao, mặt mày hớn hở. Kỳ thật, sau khi luyện tập xong y cũng đói bụng, hơn nữa trong nồi còn nhiều lắm, không lo tiểu tử kia thiếu phần. Vân Phi Vũ cũng không tiếp tục do dự, bưng bát lên ăn lấy ăn để, không bao lâu, đồ ăn trên bàn đã bị hai người đánh chén sạch sẽ. Chờ lão đầu uống xong ngụm cháo cuối cùng trong bát, “ợ” một tiếng, đứng lên đi ra phía cửa: “Tiểu tử, đi theo ta.” Hai người cùng nhau tới dược phòng, Vân Phi Vũ quan sát chung quanh, cảm giác nơi này so với lần cuối cùng mình đến có vẻ dã thoáng đãng hơn nhiều, chắc là vì lần đó….. Chỉ vào mấy thứ đồ vật trên bàn, Âu Dương Ngọc lên tiếng: “Đây là cho ngươi.” “Cho ta?” Thiếu niên nhìn mấy chiếc bình trên bàn, còn có y phục và ngân lượng, buồn bực không thôi. “Phải, cho ngươi.” Lão đầu nhìn y: “Giang hồ hiểm ác. Tâm tư ngươi quá mức đơn thuần, con người thì quá thiện lương. Lão đầu ta không có gì có thể cho ngươi nên sẽ đưa ngươi mấy bình dược phòng thân. Tuy rằng những độc dược bình thường đã không còn tác dụng với ngươi, nhưng vẫn nên chuẩn bị.” “Ngài…muốn ta đi?” Trong lòng Vân Phi Vũ nổi lên một trận khủng hoảng. “Tiểu tử, thiên hạ này không có bữa tiệc nào mà không tàn cả. Hơn nữa…” Âu Dương Ngọc vỗ vai y: “Có một số việc, không phải cứ trốn tránh là có thể giải quyết. Hiện tại là thời điểm ngươi cần phải đối mặt với nó.” “…….” Thiếu niên kinh ngạc nhìn hắn, sao đó gian nản mở miệng: “Ngài….đã sớm biết thân phận của ta?” Âu Dương Ngọc nhìn y một cái, vẻ mặt áy náy: “Vì an toàn của oa oa, ta cần phải tra xét rõ ràng thân thế của ngươi. Có thể ngươi sẽ cảm thấy không thoải mái, nhưng….Thật có lỗi!” Vân Phi Vũ cười khổ một tiếng: “Ta không có ý trách ngài. Nếu là ta, ta cũng sẽ vì người quan trọng của mình mà làm như vậy. Chính là…vì sao biết ta là người của Vân gia mà ngài vẫn thu lưu ta?” Lão đầu vỗ vai y, thâm ý nói: “Tiểu tử ngốc. Bọn họ chẳng thể chứng minh cho hết thảy mọi thứ. Nhìn một người là phải nhìn bản chất. Lão đầu ta tuy đã già cả, nhưng mắt không có mờ, ngươi là dạng người như thế nào thì ta hiểu rất rõ. Về phần những người khác, lão đầu ta chỉ có thể nói bọn họ đã bị cừu hận che mắt, vậy nên ngươi không cần phủ nhận chính mình, lại càng không thể buông xuôi cho tính mạng cùng niềm tin, hiểu không?” “Ân.” Thiếu niên cảm thấy chóp mũi cay cay, dùng sức gật đầu. Từ khi đi vào thế giới này, lần đầu tiên có người không thèm để ý tới xuất thân của y mà nói với y những lời tri kỷ như vậy, lẽ nào y lại không cảm động. “Nếu không phải lão đầu ta xem thế cục bên ngoài quá hỗn loạn như vậy, chắc chắn ta sẽ giữ ngươi ở lại nơi này cả đời làm cơm cho chúng ta ăn. Được rồi, không cần nói những lời vô nghĩa nữa, ta nói cho ngươi nghe công dụng của mấy bình thuốc này.” Âu Dương Ngọc chỉ vào mấy bình thuốc, đang muốn mở miệng thì Vân Phi Vũ đột nhiên ngắt lời: “Bên ngoài rất loạn? Có liên quan tới ta?” Lão đầu thâm ý nhìn y một lượt, thản nhiên nói: “Ngươi đi ra ngoài sẽ biết. Dùng đôi mắt của mình để nhìn, dùng đôi tai của mình để nghe đi.” “Uhm.” Thiếu niên không tiếp tục truy vấn, chỉ gật đầu, bộ dạng đăm chiêu. “Lại đây, ta nói cho ngươi biết công dụng của mấy bình thuốc.” Lão đầu cầm một chiếc bình bạch ngọc nhỏ: “Đây là cửu chuyển đan. Đây là thuốc tiên chữa thương đấy nha, mặc dù nó không phải sở trường của lão đầu ta. Bên trong có ba viên, tuy rằng ít nhưng hiện tại ta mới chỉ làm được chừng đó, những thứ này tốt nhất không nên để người khác biết, chỉ dùng cho bản thân.” “Được.” Thiếu niên hiểu, những thứ mà độc vương, dược vương làm ra đều là thứ mà cả thiên hạ mơ ước, càng miễn bàn đây là thuốc tiên mà bọn họ công nhận. Sau đó, lão đầu cầm một chiếc bình sứ men xanh, lắc lắc, bên trong truyền tới tiếng ‘ào ào’: “Đây là đan dược dùng để giải độc. Tuy rằng có thể ngươi không cần dùng tới, nhưng chuẩn bị trước vẫn hơn.” “Còn nữa, đây là kim sang dược dùng để chữa ngoại thương.” Lão đầu chỉ vào một hộp nhỏ màu bạc có khắc hoa văn, nói tiếp: “Nói thật, lão đầu ta làm nhiều nhất vẫn là độc dược. Ta biết tiểu tử ngươi tâm tính thiện lương, khẳng định không thích dùng độc, nhưng một khi đã bước chân vào giang hồ, mặc dù ngươi không có ý muốn hại người ta, nhưng không thể không đề phòng. Này là mê dược, mông hãn dược, xuân dược….ta đều chuẩn bị cho ngươi một chút, mang theo hết đi.” Kỳ thật, Vân Phi Vũ cảm thấy mấy thứ này mình đều không dùng được, nhưng cũng không cách nào cự tuyệt tâm ý của lão đầu, đành phải gật đầu. Đột nhiên nhớ tới một loại thuốc trong đó, gương mặt trắng nõn bỗng đỏ bừng, ngập ngừng cả nửa ngày mới nói được một câu: “Cái kia…xuân dược….ta sẽ không lấy.” “Này…là do ta không cẩn thận mà chế ra, để ở nơi này cũng lãng phí. Ngươi xem, một già một trẻ chúng ta làm sao mà dùng được. Ngươi cứ mang theo đi.” Lão đầu đột nhiên cười gượng hai tiếng, biểu tình trên mặt cũng cực kỳ nịnh nọt: “Hơn nữa, những gì lão đầu ta làm ra, cho dù là xuân dược thì công dụng cũng gấp trăm ngàn lần những thứ tầm thường ở bên ngoài, mang đi đi, mang đi đi.” “Cái này rõ ràng là bắt người ta tiêu thụ hộ mà!” Thiếu niên cười khổ một tiếng, nhưng cũng không tiếp tục cự tuyệt, thầm nghĩ: “Tóm lại những thứ này, mặc kệ là độc dược hay thương dược (thuốc chữa thương), chỉ sợ bản thân ta rất khó dùng đến, mang theo cũng được, không thì sau này tặng người khác.” “Được rồi, được rồi, nhanh chóng thu dọn đi. Cốc này cách thành trấn gần nhất cũng rất xa, tốt nhất là ngươi nên xuất phát trước khi mặt trời xuống núi. Buổi tối ở bên ngoài rất nguy hiểm, cho nên không được đi một mình, hiểu chưa?” “Uhm, đã biết.” Vân Phi Vũ hạ mi mắt, nhìn mấy thứ trên bàn, âm thầm thở dài, bắt đầu thu dọn. Tuy rằng y cũng có nghĩ tới chuyện rời đi, nhưng không ngờ nó lại tới nhanh như vậy. Chớp mắt đã qua tám tháng, trong khoảng thời gian này, y chỉ nghĩ tới việc trở nên mạnh mẽ, hơn nữa, ở nơi này cũng rất vui vẻ, cho nên y chưa từng nghĩ tới những chuyện sau khi rời khỏi nơi này, chỉ cảm thấy thời điểm đó còn rất xa xôi. Hiện tại, khi thời khắc ấy chính thức bắt đầu, y lại có chút cảm giác không biết nên làm thế nào, không biết là luyến tiếc khi rời khỏi nơi này, hay đang sợ hãi những chuyện sắp phải đối mặt…. “Sao vậy, có tâm sự hay vẫn thiếu thứ gì?” Ngẩng đầu nhìn người trước mắt, thiếu niên áp chế cảm giác chua sót trong lòng, cố gắng tươi cười, lắc đầu nói: “Không có, chỉ là luyến tiếc nơi này, luyến tiếc phải rời khỏi hai người.” “Tiểu tử ngốc, có phải sau này sẽ không gặp lại đâu.” Âu Dương Ngọc vỗ về an ủi, đột nhiên chuyển ngữ khí: “Kỳ thực, ngươi sợ hãi phải đi ra ngoài kia, hơn nữa….sợ bị người khác nhận ra, có đúng không?” Lời nói của lão đầu thật sự quá chuẩn xác. Kỳ thực, bị những người kia nhận ra mới là điều y lo lắng nhất. Vân Phi Vũ cúi đầu không nói, xem như đồng ý. “Aizz…..quên đi. Lão đầu ta làm người tốt tới cùng. Ngươi đi đổ đầy nước vào trong mộc dũng, ta đi chuẩn bị vài thứ. Đừng hỏi lí do, đi nhanh lên.” “Nga” Đổ đầy nước vào mộc dũng, chỉ thấy lão đầu nhỏ vài giọt chất lỏng trong suốt vào đó, nước vẫn không có chút biến đổi. “Ngồi vào đi, ngâm mình khoảng một khắc.” Thiếu niên không chút do dự, cơi y phục, bước vào, không ngờ lão đầu lại đột nhiên lên tiếng: “Ngươi không sợ bên trong là độc dược?” Vân Phi Vũ mỉm cười, ngồi xuống. Lão đầu thở dài, bắt đầu nhắc nhở: “Tính tình của ngươi nha, khi ra ngoài sẽ chịu nhiều thiệt thòi. Nhớ kỹ, sau này ra ngoài thì đừng tùy tiện tin tưởng người khác.” “Ân.” “Ta đi tìm vài thứ, ngươi ngâm mình đi.” “Được.” Thiếu niên nhắm mắt lại, than nhẹ một tiếng: “Thực không muốn rời khỏi nơi này. Nhưng nên đối mặt thì vẫn phải đối mặt, bản thân cũng quá hiểu, không thể cứ trốn tránh cả đời như vậy, chính là….quá nhanh, một chút tâm lí chuẩn bị cũng không có, cứ như vậy mà bước ra ngoài, nếu bị bọn họ nhận ra…lại bị cuốn vào vòng xoáy đó? Không muốn, thực sự không muốn. Hơn nữa, nơi này còn có người thực sự quan tâm tới ta, ta không muốn rời đi bọn họ. Nghe ý tứ trong lời của lão độc nói, tình trạng hỗn loạn bên ngoài liên quan tới ta. Xem ra, đến cuối cùng vẫn không thể tránh né!” “Phi, phi, đã lâu không vào đó, ai ngờ nhiều bụi như thế này chứ.” Nghe thấy thanh âm của lão đầu, thiếu niên mở mắt ra, thấy trên người hắn đầy tro bụi cùng một đám mạng nhện trên đầu, y không khỏi cười thành tiếng. “Xú tiểu tử, còn cười cái gì, nếu không phải vì người thì sao lão đầu ta phải chật vật tới mức này đây.” Âu Dương Ngọc phủi phủi tro bụi trên người, thở phì phì liếc mắt trừng y một cái. Thiếu niên cúi đầu, vẫn không thể nhịn cười, bả vai không ngừng rung động. Âu Dương Ngọc đem mấy thứ đồ vật này nọ đặt lên bàn, thản nhiên nói: “Đứng lên đi, chắc cũng được rồi đấy.” Vân Phi Vũ đứng lên, khi thấy da thịt chuyển thành màu rám nắng liền trấn động, mà lão đầu nhìn thấy vậy lại vui vẻ tươi cười: “Không tồi, không tồi, nhìn như vậy quả nhiên có tư vị của nam nhân hơn. Nhớ kỹ, ngàn vạn lần không được tiếp xúc với dấm chua, nếu không hiệu quả sẽ biến mất.” “Nga” Thiếu niên nhìn chằm chằm thân thể của mình, ngây ngốc gật đầu. “Cho ngươi cái này, soi gương đeo lên đi.” Lão đầu đưa cho y một tấm nhân bì diện cụ mỏng, niết trong tay mịn màng mềm mại, rất co dãn. (Nhân bì diện cụ: da mặt để hóa trang) Sau khi thu thập mọi thứ ổn thỏa, trong gương hiện lên hình ảnh một thiếu niên hết sức bình thường, nhỏ bé và gầy yếu. Cái loại diện mạo này, cho dù đi lẫn trong đám người cũng không có gì nổi bật. Vân Phi Vũ vừa lòng tươi cười, nhìn gương mặt xa lạ của mình khiến y cảm thấy an tâm. “Vừa lòng lắm đúng không?” Lão đầu nhìn gương mặt mới của y: “Tấm nhân bì diện cụ này là do diệu thủ dịch dung đại sư giúp ta làm cách đây ba mươi năm, có thể lấy giả tráo thật, người bình thường sẽ không thể phát hiện được, trừ phi ngươi tự mình tháo xuống. Nhưng phải nhớ kỹ, nửa tháng dùng nước sạch rửa một lần.” “Được, đã nhớ kỹ.” Âu Dương Ngọc mỉm cười: “Được rồi, ta đưa ngươi xuất cốc.” “Ta….muốn đi gặp Tiểu Thần.” “….Được, nhưng đừng gây tiếng động lớn, ta điểm huyệt ngủ của hắn.” Một canh giờ sau, hai người bước đi trên con đường nhỏ giữa hẻm núi, tiểu viện phía sau đã không còn bóng dáng. Vân Phi Vũ thu hồi tầm mắt, yên lặng theo sau lão đầu. “Được rồi, ta chỉ đưa ngươi đến đây thôi.” Ra khỏi sơn động, lão đầu dừng bước, nhìn về phía thiếu niên: “Đi thẳng từ đây, trước khi mặt trời lặn là có thể tới được thành trấn gần nhất, đến lúc đó ngươi cứ đi tới nơi nào mà ngươi muốn.” “Nơi muốn tới….” Vẻ sợ hãi thoáng hiện qua đáy mắt Vân Phi Vũ, sau đó y lập tức lắc dầu xua tan ý nghĩ mờ mịt trong tâm trí, cười nói: “Đã biết, còn hai người nữa, khi ta đi rồi thì nhớ ăn cơm đúng giờ. Ta không muốn tới khi gặp lại thì hai người cũng chỉ còn da bọc xương đâu.” “Phi phi phi. Ngươi quả nhiên là tên xú tiểu tử, đúng là miệng chó không thể mọc ra ngà voi mà. Ngươi đi rồi thì ta với oa oa vẫn sống tốt, mau biến đi, lão tử không muốn nhìn thấy mặt ngươi nữa.” Nói xong, Âu Dương Ngọc động thân, nháy mắt đã không thấy bóng dáng. Thiếu niên buồn bã nhìn vị trí hắn vừa đứng, ngẩng đầu muốn nhìn lại lối ra khỏi sơn động mới phát hiện trước mắt là một mảnh rừng cây um tùm, có lẽ đây là ảo trận mà lão đầu đã nói. “Cho dù không muốn, nhưng có một số việc vẫn phải đối mặt, lão đầu nói đúng lắm.” Vân Phi Vũ thở sâu, lưng đeo bọc hành lí, men theo con đường nhỏ, nhanh chóng rời đi. Khi y rời đi chưa được bao lâu, Âu Dương Ngọc lại xuất hiện ở nơi hắn vừa đứng, nhìn bóng dáng đơn độc của thiếu niên, nói nhỏ: “Tiểu tử, chúc ngươi may mắn!”