Tiểu Thư Cappuccino

Chương 14 : Tôi chợt nhận ra

Lúc ra khỏi đồn thì đã là 1 giờ sáng, hoàng tử, đầu vàng và cá sấu cứ chí chóe tranh nhau đưa tôi về nàh. Rồi quyết định cuối cùng là cả ba đều đi về cùng tôi. Ài, làm mĩ nhân là khổ thế đấy! Trên đường về họ thi nhau than thở về vết thương trên cổ tôi. Hic, cả ba đều không giỏi văn mà nói lắm thế nhỉ? Đầu vàng bình thường nói nhiều đã đành, cá sấu thì chỉ được cái vỏ chứ cứ gặp tôi là liên mồm, còn hoàng tử hôm nay mới lạ cơ, ở lớp cậy răng chẳng nói một câu, suốt ngày chỉ cười cười, thế mà hôm nay nói rõ lắm, làm tôi đau cả đầu. Đi được một đoạn thì thấy mặt hoàng tử hơi tái đi. Phải rồi, lúc nãy cậu ấy bị một nhát dao vào tay, một nhát vào sườn mà, đau lắm đấy. Lại còn không sơ cứu luôn. - “Cậu không sao chứ?” - “Hả? À, không.” - “Trông có vẻ không ổn lắm đâu. Thôi Việt Anh đưa Huy về đi, có tôi đi cùng Hoài An là được rồi.” - “Á, sao lại là tôi? Tôi cả cậu đổi chỗ đi, để tôi đưa An vê cho.” Hơ, lại tiếp tục rồi. ==” Oái. Nếu vậy thì cá sấu sẽ đưa hoàng tử về á? Oh God! Không được! Đem hôm khuya khoắt chỉ có hai người, nhỡ hắn lwoij dụng làm gì hoàng tử thì sao? KHÔNG ĐƯỢC!!! >”< - “Lúc nãy cậu với Huy đánh nhiều cũng mệt rồi, cứ về trước đi, để Hoàng Minh đưa đưa tớ về cũng được mà.” Năn nỉ một lúc tưởng như suýt gãy lưỡi, hai cha nội mới chịu miễn cưỡng di về. Thật là khó bảo! - “Ê, lúc nãy sao cậu không đánh nhau cùng Huy với Việt Anh?” - “Chưa thích. Bọn nó không đáng để tôi đánh.” - “Hơ hơ hơ, chứ không phải là cậu không biết đánh nhau hả?!!” - “Gì cơ??? Tôi đai đen Taekwondo đấy ạ!!” - “Xì! Đừng nổ nữa. Trông cậu thế kia mà đòi đai đen á?” Thực ra trông cá sấu rất là to cao, ra dáng, nhưng mà ghét cái mặt, cho nên tôi cứ đổ thừa cho hắn thế cho nó sướng lợi. Mà chắc gì cá sấu đã được body toàn mĩ như vẻ bề ngoài, nhỡ đâu sau lớp áo không phải cơ bụng sáu múi là bụng… sáu ngấn thì sao?!! Cái đồ mê trai như hắn thì võ vẽ gì. Trời chưa đủ lạnh à mà còn đứng đấy trảm phong? - “Trông tôi... “thế kia” là-thế-nào-cơ?” Mặt cá sấu sầm xuống, xám xịt, hai con ngươi đen lại, gằn ra từng chữ. Chết! Động đến tự ái bọn con trai thì rách việc rồi. Bọn nó trông thế thôi nhưng mà thù dai lắm, tôi đoán thế. Cũng chỉ tại cái mổm cơ. Cái mồm làm hại cái thân. Cứ nói cho sướng mồm rồi lãnh hậu quả. Không biết hắn sẽ cho tôi chết theo kiểu gì đây? Hai con mắt đen sẫm bỗng dưng lóe sáng, hai khóe miệng cũng được kéo lên thành điệu cười nửa miệng. Khuôn nhan trông gian không chịu được! Rồi nhanh như đớp, cá sấu chộp lấy hai vai tôi, dí sát người tôi vào tường. Vẫn cái bộ mặt gian gian lúc nãy, tiến lại gần mặt tôi, gần hơn, gần hơn nữa. Tôi nghe rõ từng nhịp thở. - “Cậu đang nghĩ tôi không ra dáng một thằng đàn ông, là loại con trai “yếu” đuối, chẳng làm được cái gì đúng không? Ok! Vậy bây giờ tôi sẽ cho cậu thấy tôi làm được những gì nhé. Cho cậu thấy tôi “khỏe” như thế nào!” Hai mắt tôi trơn trừng lên, khuôn mặt bị căng ra như quả bóng sắp nổ, đỏ lựng, tim phổi đập loạn xạ như dàn trống, nước bọt nuốt ừng ừng. Mọi hoạt động tạm thời bị ngưng trệ. Cái đồ trời đánh này, sao hắn lại… đẹp trai thế chứ! T_T Khuôn nhan thánh tạc cùng mùi hương thoang thoảng vừa nhẹ nhàng vừa nam tính như bỏ bùa mê tôi. Tiểu não đại não cứ gọi là tê liệt hết cả lũ. Mà không chỉ riêng não đâu, cả người tôi cũng cứng đờ ra rồi. Cá này phải gọi là tê liệt toàn hệ thống! Mặt hắn lại gần mặt tôi hơn nữa, hai cái mũi đã chạm vào nhau rồi. Trong lúc hồn tôi còn đang bay bay thì nhãn thần đã kịp nhìn thấy hai mép cá sấu nhếch lên thêm chút nữa, cực kì nguy hiểm! Á. Hồi nãy hắn có nói gì nhỉ? > ??? Oh God! CPU đã load, tổng hợp và phân tích xong mọi thông tin, truyền báo động khẩn cấp đến toàn bộ cơ thể. Tôi giật thót mình, giãy giụa ra khỏi vòng tay cá sấu, nhưng mà tay hắn cứng quá. Tôi cứ đấm bừa lên người hắn, còn hắn cứ cười sằng sặc. Tức mình, tôi gằn tay đấm vào bụng cá sấu thì hắn khựng lại 1 giây, mặt tái nhợt, nhưng nhanh chóng trở lại bình thường, đẩy tôi ra. - “Đến nhà rồi, còn không mau vào? Tôi về đây.” Không để tôi kịp nói gì, cá sấu quay ngoắt người đi về. Trông hắn lạ lắm. Từ lúc xử xong thằng cầm đầu, trông hắn đã có vẻ không ổn rồi. Lúc ngồi trong đồn cảnh sát, cả trên đường đưa tôi về nữa. Trông như hắn đang cố chịu đựng cái gì vậy. Không lẽ… hắn bị… Trời! Ở đồn cảnh sát có WC mà, sao không vào giải quyết mà phải nín nhịn đến tận bây giờ? Công nhận tình yêu của cá sấu lớn thật. Chắc lúc nãy ngồi cạnh hoàng tử, muốn giữ hình tượng đây mà. Khổ thế đấy! Tôi chợt nhận ra, cá sấu không phải lúc nào cũng bá đạo, hắn là một kẻ đại si tình. Dám vì tình yêu cao cả của mình mà hi sinh “nghiệp lớn”. Đáng khâm phục! ***** Bây giờ là 14 giờ, tôi đang trên đường đi học về và tiến thẳng đến siêu thị. Hôm qua đầu vàng đánh nhau mình mẩy xanh xanh tím tím, vì thế mà tôi phải mua đồ đến tẩm bổ cho cậu ta. Bạn thấy ngạc nhiên lắm hả? Từ khi nghe hoàng tử kể rằng cậu ấy đã có người yêu, tôi nản hết cỡ, ném luôn cậu ấy sang một bên, dù cậu ấy bị thương nặng hơn đầu vàng. Đùa thế thôi, chứ tôi không phải loại người vong ân bội nghĩa, không ăn được thì đạp đổ. Tôi có mua cả đồ cho hoàng tử và cá sấu nữa, dù cá sấu chẳng bị làm sao vì không biết đánh nhau mà. Nhưng mà thôi cứ cho hắn một suất cho đỡ tủi thân. Khổ. Tôi nhân hậu thế đấy. Cơ mà tự nhiên hôm nay lại quý quý đầu vàng hơn nên đến nhà cậu ta trước ^___^ Mà không đền ơn đáp nghĩa cẩn thận thì chết với mấy má mì hám trai ở lớp tôi, mà không, cả trường tôi mới đúng. Tối qua chuyện tôi mất tích trong đêm Noel đã được nổi tiếng khắp trong và ngoài trường. Không hiểu đứa thối mồm nào kể ra mà câu chuyện trở nên “thi vị” thế. Đại loại là: Trong buổi tối Noel lãng mạn tràn ngập ánh đèn, dưới cái lạnh cắt da cắt thịt nhưng những tia ấm áp vẫn theo niềm hạnh phúc len lỏi từng ngõ ngách phố phường Hà Nội, có một cô gái xấu số bị bắt cóc một cách bí ẩn. Khi đó, có ba chàng hoàng tử đẹp trai phong độ ngời ngời, đã tốt bụng, dứt áo ra đi hành hiệp trượng nghĩa, tìm lại chân lí. Rồi ba chàng đi mãi, đi mãi không thấy về nên đoàn “tùy tùng” đi theo họ đã… về trước ==” Để rồi sáng hôm sau, sự xuất hiện của ba người họ khiến cả vương quốc vừa buồn vừa vui. Vui vì các chàng đã cứu được cô gái xấu số, trở về với dân chúng. Buồn vì trê khuôn nhan đẹp đẽ của các chàng xuất hiện những vết bầm tím, đẹp đến nao lòng. Khiến cho tim của bao cô gái phải xót xa, thương cảm với sự dũng cảm dám hy sinh thân mình vì chính nghĩa của các chàng… Có version khác lại dị bản là: Trong buổi tối Noel lãng mạn tràn ngập ánh đèn, dưới cái lạnh cắt da cắt thịt nhưng những tia ấm áp vẫn theo niềm hạnh phúc len lỏi từng ngõ ngách phố phường Hà Nội, có một cô gái xấu số bị bắt cóc một cách trắng trợn. Khi đó, có ba chàng hoàng tử đẹp trai phong độ ngời ngời, đã tốt bụng, dứt áo ra đi hành hiệp trượng nghĩa, tìm lại chân lí. Rồi ba chàng đi mãi, đi mãi không thấy về nên đoàn “tùy tùng” đi theo họ đã về trước. Để lại lo lắng tột cùng cho hàng vạn người người yêu thầm nhớ trộm các chàng. Thế rồi sáng hôm sau, sự xuất hiện của ba người họ khiến cả vương quốc vừa vui vừa phẫn nộ. Vui vì các chàng đã cứu được cô gái xấu số, trở về với dân chúng. Phẫn nộ vì sự tàn ác của kẻ thù đã khiến nhan sắc của các chàng ra thế này. Càng hận hơn khi “con bé xấu số” kia chẳng mảy may quan tâm các chàng ra làm sao, khiến dân chúng phẫn uất đến tận cổ. Chỉ muốn đày “nó” đi biên ải vì tội làm các chàng phải lo lắng về mình. Khiến cho tim của bao cô gái phải xót xa, thương cảm với sự dũng cảm dám hy sinh thân mình vì chính nghĩa của các chàng mà lại không được đền đáp xứng đáng… Đấy. Thấy không? Tôi, từ nhân vật chính của phi vụ “bắt cóc” đã bị ném một phát ra dìa làm nhân vật phụ. Tồi tệ hơn là trở thành tội nhân thiên cổ của nhóm fan nữ khi dám làm princes của họ phải nhọc lòng. Để rồi ba cái thằng thừa hơi dỗi việc kia được vinh danh, lại càng có thêm nhiều fan chết ngất vì họ. Mà tôi tức là tức cái đồ cá sấu chẳng bị xây xát gì cũng được nhoi vào làm người hùng mới ảo chứ! Tôi chợt nhận ra, con gái thời nay có trí tưởng tượng phong phú thật, nói thế cho nó đẹp câu thôi chứ thẳng toẹt ra là toàn cái bọn nhiều chuyện! Thừa hơi dỗi việc đi xuyên tạc chuyện người khác. Thừa calo hết cỡ! ***** Vừa nhìn thấy tôi, đầu vàng quýnh quýt cười toe toét mời tôi vào nhà. “Phịch” - “Oa! Pizza, tôm hùm nướng, bò lúc lắc, sườn BBQ, cua rang me! Sao cậu biết tớ thích những bim bim này???” - “Cậu thích thì tốt. Tớ chọn bừa đáy chứ, thấy gói nào trông đẹp đẹp thì cho xe đẩy :p” Tên này thì cái gì chẳng thích, cái gì chẳng ngon. Nhìn hắn ăn trông rõ buồn cười. Ha ha ha… - “À Việt Anh này, cậu học võ hả? Hôm qua cậu với Huy uýnh nhau hay như phim hành động ý ^^” - “Hì. Tớ cả Huy đều học Karate mà. Hoài An thấy thế nào?” - “Thấy gì?” - “Thì thấy tớ hôm qua thế nào? Có oai không, có manly không, có super không?” - “À, có có! Hôm qua trông cậu ngầu kinh! Mặt lạnh như tiền, mắt sắc như dao. Nhìn y hệt dân anh chị. Tớ nhìn còn thấy sợ.” Công nhận nhá, lúc đầu vàng uýnh lôn trông cậu ta… đẹp troai hết cỡ >v< Thực ra thì bình thường cũng đẹp trai sẵn rồi, nhưng mà đẹp kiểu cute boy. Còn hôm qua ócậu ta đẹp kiểu ice boy, khác hẳn mọi ngày. Lúc đô tôi choáng đến suýt té ngửa ra đấy. - “Lúc ý trông tớ đáng sợ thế á? Hoài An sợ lắm không?” - “Trông cậu lúc đấy với bình thường như hai con người khác nhau ý. Tớ còn tưởng mình nhìn nhầm cơ.” - “Òe. Thế An thích tớ thế nào hơn?” - “Ơ. Sao lại hỏi tớ?Cậu phải sống với con người thật của mình chứ.” - “Thì cả hai đều là con người thật của tớ mà.” O__o - “Bình thường thì tớ như thế này, nhưng lúc tức lên sẽ khác hẳn. Hôm qua thấy An bị bắt, tớ giận lắm, chỉ muốn choảng cho thằng cầm dao mấy phát. Nhưng sợ lao vào nó sẽ giết cậu :(“ - “Oh god! Sự nổi giận thật đáng sợ!” - “Yên tâm. Tớ không bao giờ nổi giận với An đâu. Đừng sợ nhé! ^^” Rồi chúng tôi vừa ăn vừa nói chuyện một lúc lâu. Chưa bao giờ tôi nói nhiều như hôm nay. Vẫn giọng điệu hóm hỉnh tinh nghịch mọi khi, nhưng hôm nay tôi lại thấy đầu vàng… chững chạc, nam tính hẳn lên nhỉ? _ Chắc tại có mấy vết bầm trên mặt và chân tay nên nhìn cậu ta “giang hồ” hơn chăng? Những nét đẹp kiểu bụi bặm thường khiến người ta dễ xiêu lòng hơn. Đặc niệt là tôi. Mà tôi để ý nhá, đầu vàng có một thói quen cực đáng yêu là vuốt mũi Cứ một lúc lại đưa lại tay lên mũi vuốt vuốt. Mũi chưa đủ cao à mà còn phải vuốt? Phải để cho người khác cao với chứ! Đến lúc tôi và đầu vàng ngốn hết đống đồ ăn thì cũng là lúc quai hàm của tôi sắp mỏi sái rụng ra vì ăn nhiều và nói nhiều ==” Thế mà đầu vàng lại còn dụ dỗ tôi ở lại ăn cup cake cậu ta làm. Thực tình tôi cũng chẳng muốn lắm đâu, nhưng mà đầu vàng nài nỉ quá, lòng nhân hậu trong tôi lại trỗi dậy, thế là đành “miễn cưỡng” ở lại thêm lúc nữa. Khà khà. Tôi phát hiện ra xung quanh tôi toàn những là mĩ nam tài giỏi không. Nào thì cá sấu, giờ lại đầu vàng, đã đẹp trai thì chớ lại còn biết nấu ăn. Còn hoàng tử của tôi thì rõ quá rồi, tài sắc vẹn toàn cứ gọi là vô đối. Khổ thế nhắc đến Huy lại thấy buồn. Ít ra cái mùi bánh bay ra từ lò nướng cũng xoa dịu phần nào nỗi đau mất mát của tôi. Rồi đầu vàng bê ra khay bánh vừa làm, toàn phủ chocolate rõ ngon. Bảo sao bị tôi thích (ý tôi là thích mấy cái bánh chứ không phải là đầu vàng nhé ==”) Cầm một cái lên cho vào miệng mà lòng tôi lâng lâng hạnh phúc. Sao tôi lại có thứ hạnh phúc giản dị mà dễ kiếm thế nhỉ? Ầy, cơ mà hạnh phúc gãy đôi khi trong mồm tôi phát ra một tiếng “cộp” ==” Chẳng hiểu đầu vàng làm csai trò gì mà bên trong bánh nó cứng thế nhỉ? Tôi đã quá tuổi thay răng rồi đấy, bây giờ mà gãy cái nào thì vác mồm đến nha sĩ mà trồng răng. Quả thực là rất khó ăn nếu. - “Sao sao? Ngon không? Tớ mới học làm hôm qua, An là nguwoif đầu tiên được thử đấy nhé! ^^” - “Á? À, ừ. N-g-o-n!!” T_T Ba ơi, giờ con mứi thống nỗi khổ của ba khi ăn đồ con nấu. Nhìn cái mặt hí hửng của đầu vàng mà xem, ai nỡ nói cái từ “không ngon” hay tồi tệ hơn là “cực kì kinh khủng” với cái mặt đấy chứ. Chắc chắn hắn sẽ buồn lắm. Thôi thì cứ “ngon” cho cậu bé vui. Đầu vàng ơi đầu vàng, tôi không xứng được cái diễm phúc làm “người thưởng thức đầu tiên” của cậu đâu, thật đấy. Vậy là tôi đã kết luận nhầm rồi nhỉ?!! Từ giờ đầu vàng sẽ được xếp vào loại người có sắc mà không có tài. Ai bảo bắt tôi ăn cái thứ kinh khủng kia. - “An thích thì ăn nhiều vào nhá! Ăn không hết thì mang về cũng được. Còn nhiều lắm!” T_T Vậy là để không phụ lòng đầu vàng, tôi đành cầm hộp cup cake về mà lòng đau như cắt. Nói vậy thôi, chứ tôi cũng vui lắm. Lần nào gặp đầu vàng, tôi cũng vui vẻ và cảm thấy trên đời này chẳng có phiền muộn gì cả. Từ trước đến giờ, đầu vàng luôn là người làm cho tôi cười nhiều nhất (à thực ra là nhì thôi, tặc nữ hội của tôi mới là nhất). Từ lần đầu thấy đầu vàng đứng trên bục giảng làm bài đã thấy buồn cười vì dáng vẻ rất chi là… buồn cười của cậu ta. Rồi đầu vàng cũng từng giúp tôi về nhà khi tôi bị lạc đường trong lần đầu tới Hà Nội. Rồi đầu vàng an ủi, giúp ddwox và pha trò cho tôi vui khi tôi bị Kim Chi đổ oan. Rồi đầu vàng đến cứu tôi khi tôi bị du côn đe dọa,… Và giờ là hôm nay… Tôi chợt nhận ra, đầu vàng đã trở thành một trong những người quan trọng của tôi từ lúc nào. Cậu ấy làm cuộc sống của tôi lạc quan và rực rỡ như chính sắc vàng yêu thích của cậu ấy… ***** “Kính coong.” Bây giờ là 17 giờ 30 phút, và tôi đang có mặt tại cửa nhà Huy cùng một túi đồ ăn khác. Mải chwoi với đầu vàng mà không để ý thời gian, ngồi tận hơn 3 tiếng đồng hồ mới mò sang đây. Cánh cửa màu đỏ đun mở ra. Trước mặt tôi là một phụ nữ trung niên với khuôn mặt hiền từ mà nghiêm khắc. Chắc mẹ của Huy rồi. - “Con chào bác. Con là bạn của Huy ạ.” Xời, lễ phép kinh! - “Bạn của Huy hả? Cháu vào nhà đi, để bác gọi nó xuống.” Ồ. Lần nào sang nhà đầu vàng, cậu ta cũng kéo tôi lên phòng riêng để chơi, còn nhà cá sấu thì chỗ nào cũng có dấu vân mông của tôi rồi, khỏi phải nói Còn nhà Huy, tôi muốn được nhìn xem phòng cậu ấy có đẹp không, nhưng mà lại phải ngồi ở phòng khách chờ. Haizzz, mẹ nói con gái vào phòng con trai là vô duyên, gia đình Huy thật là có duyên! Vừa nhìn thấy tôi, Huy có chút ngạc nhiên, nhưng rồi mỉm cười luôn. Trông cậu ấy và mẹ giống hệt nhau. - “Hì. Hôm qua cậu đã cứu tớ, nên hôm nay tớ mang đồ đến hậu tạ đây :p” - “Sáng nay đến lớp cậu đã cảm ơn rồi mà. Giờ còn mang cả “lễ vật” đến nữa. Ha ha vậy là cả tuần không phải mua đồ ăn vặt rồi ^^” Trời! Cùng là túi đồ đó mang đến nàh đầu vàng chỉ 3 tiếng là hết nhẵn. Trong khi Huy phải ăn đến cả tuền mới hết. Cậu aaysawn ít thế nhỉ?!! - “Ài. Cũng muộn rồi, tớ phải về luôn đây.” - “Hả? Ơ… vừa mới đến mà sao đã về rồi? Ở lại chơi chút đi.” - “Về làm gì vội cháu? Cứ ngồi chơi đi, bác đang pha nước cam rồi.” - “Dạ thôi cháu còn có việc ạ.” - “Ở lại chút nữa thôi mà An.” Tôi phải méo mồm trưng cái điệu cười trừ ra để từ chối Huy, điệu cười số 20 của tôi. Đẩy qua đẩy lại mãi mới ra được khỏi cổng nhà Huy. Chẳng hiểu sao tự dưng tôi muốn… né tránh Huy??? Thực ra cũng không hẳn là chẳng hiểu sao, mà là do có quá nhiều lí do để hiểu. Mặc dù tôi cũng muốn ở lại chút nữa để ngắm khuôn nhan thánh tạc của Huy, nhưng mà tôi lại sợ Huy nhắc chuyện giúp cậu ấy cưa cẩm con bé nào đó, như vậy thì tôi sẽ đau lòng lắm T_T Với cả ở lại lâu thì khắc có nhiều chuyện để nói, có nhiều chuyện để nói thì sẽ tốn calo, tốn calo thì sẽ hết đồ ăn, hết đồ ăn thì Huy sẽ… làm cup cake, hoặc một thứ gì đó đại loại như vậy. Nói chung là để lấp đi khoảng trống lạnh lẽo trong dạ dày. Cơ mà làm ngon thì chẳng nói làm gì chứ Huy mà cũng làm giống đầu vàng, ăn vào phải đi phẫu thuật răng hay đi rửa ruột thì chết tôi. Ôi như thế thì hình tượng hoàng tử tài sắc vẹn toàn trong lòng tôi bấy lâu sẽ sụp đổ hoàn toàn. Suy ra tôi sẽ bị đau lòng tập hai. Mà bạn biết đấy, con người ai chẳng ghét đau, hơn nữa lại là tôi, tôi là chúa ghét đau. Huống chi còn là đau “lòng”, cái cơ sở chế biến thực phẩm hai của tôi. Tôi chợt nhận ra, mình đã quá nhân hậu với toàn nhân loại này rồi. Bây giờ phải đối xử tốt với bản thân một chút. Vì thế mà tôi đưa ra quyết định khá tê lòng, là đi về. À không. Thực ra là đi sang nhà cá sấu. Haizz, mệt!