Cũng như mọi hôm,thầy giáo bước vào lớp học và nhìn chăm chú xuống lớp học.Ông nhìn những đứa học trò của mình mỉm cười và lên tiếng _SAo rồi,chuyện về vấn đề thành phố bị mất đã có ai tìm ra câu trả lời nào chưa? Cả lớp im lặng lắc đầu,bỗng dưng trời xui đất khiến,cánh tay phía cuối lớp dơ lên.Thầy giáo mỉm cười gọi với một đỗi ngạc nhiên _Tulip(CŨng phải mà,đây là lần đầu tiên ông thấy Tulip phát biểu mà)... Nghe gọi tên,Tulip đứng dậy trước sự bỡ ngỡ của mọi người trong lớp,còn Layon,cô nhìn Tulip há hốc miệng.Cô thì thào _Mày làm cái gì thế Tulip Tulip không để ý đến cái thì thào đó,như một người bị thôi miên,Tulip bắt đầu mấp máy môi nói _Thành phố bị mất có từ rất lâu.Đó là một thành phố có thật nhưng rồi do một biến cố nào đó,nó đã biến mất đi một cách bí ẩn và nhường chỗ lại cho thành phố nơi mà chúng ta đang sông bây giờ....Cái thành phố bị mất ấy thật sự chưa mất hẳn mà còn tồn tại song song với thế giới của chúng ta dưới sự trị vì của vua cha Roenxi và ba vị hoàng tử của ông...Vì tìm ra được cách làm sống lâu nên nhờ cưới 1000 người vợ ở thế giới của chúng ta nên vua Roenxi đã trường sinh bất lão...và cũng vì thế ông đã thực hiện kế hoạch này với Ren,vị hoàng tử thứ hai...Cậu dường như thành công cho đến khi cậu cưới người vợ thứ 1000..... Tulip vừa dứt lời câu đó,cô ngồi xuống thở một cách mệt nhọc trước bao cặp mắt ,bao cái há hốc miệng lạ lẫm...Ngay cả thầy giáo của cô cũng vậy...Ông ngạc nhiên bảo _Em tìm những tư liệu đó ở đâu vậy? _Sao cơ? _Ta chỉ có nghe nói về vụ thành phố biến mất thôi chứ chưa bao giờ ta nghe về vị vua và hoàng tử rõ như vậy...hay là em bịa đặt cả ra _Bịa đặt gì cơ?....Nãy giờ thầy nói gì vậy?....Em chẳng hiều gì cả _Ta cho em 10 điểm....làm rất tốt Tulip _Sao lại cho em 10 điểm....Tulip vẫn ngơ ngác một cách tội nghiệp.Thấy tình thế sắp trở nên loạn lạc,Layon đứng dậy và nói _Thưa thầy,Tulip không được khỏe,thầy cho em đưa Tulip lên phòng y tá nghỉ ngơi.... _Được,các em đi đi.... Layon kéo vội Tulip ra...Thế là Tulip nhìn qua Layon mặt hầm hầm _Mày trù ẻo tao bệnh hử?...Bạn bè thế đó hả _Mày không bệnh thì chắc tao cũng bệnh theo mày...theo tao... Layon kéo Tulip đi băng qua từng lớp và đi về phía sân thượng...Tulip nhìn Layon khó hiểu _Đi đâu thế mày,ngả phòng y tá ngã kia mà _Thúi,mày có bệnh đâu mà lên phòng y tá _Thế sao hồi nãy mày bảo với thầy là tao bệnh? _Ui trời...thua.... Layon lắc đầu ngao ngán và vẫn cầm tay Tulip đi.Trông lớp,Senita nhìn ra và thấy 2 người đó đi về phía sân thượng.Thế là cậu khèo Kenta và nói nhỏ _2 cô nàng lên sân thượng rồi kìa _CHi vậy?...Kenta hỏi lại một cách ngạc nhiên _Chắc là trốn lớp đây mà.... _Thế thì mình cũng trốn thôi NÓi rồi Ken ta và Senita đứng dậy cầm cặp bước ra khỏi lớp một cách ung dũng mà không nói gì cả khiến tát cả mọi người há hốc miệng vừa ngạc nhiên vừa shock và vừa ngưỡng mộ...CÔ giáo nhìn theo cũng lắc đầu pó tay...Hai người bước nhanh vội về phía sân thượng và nhận ra giọng Layon bắt đầu nói...Kenta nhìn Senita ra hiệu cho Senita im lặng rồi cả hai ngồi xuống lắng nghe cuộc đối thoại của Layon và Tulip _Mày nói đi...những kiến thức hồi này mày lấy ở đâu ra vậy?..Layon nhìn chòng chọc vào đôi mắt của Tulip rồi hỏi _Kiến thức gì nhỉ?...Mày đang nói chuyện với ai thế....Tulip nhìn quanh quất tìm kiếm người mà Layon đang nói chuyện cùng khiến Layon lắc đầu...Cô bặm môi bảo _Cái con quỷ này,tao đang nói chuyện với mày đó _ỦA với tao? _Sax....thua.... _Hehe....mày lúc nào chẳng thua tao...Tulip hếch hếch cái mặt lên trời cười tự đắc.Thế là Layon phán xuống một câu _Ừ...tao thua mày nên mày mới dành hết cái khờ cái ngốc của tao đó _Mày à nghen...không chôm chỉa đâu đó _Ai thèm chôm chỉa...mày nói đi...tại sao cái kiến ức về thành phố bị mất đó mà mày nói rành như mày đã từng ở đó và chứng kiến mọi thứ vậy? _Ý mày là sao?...tao vẫn không hiểu _Thì hồi nãy,ông thầy giáo hỏi mày một câu và mày trả lời làu làu đến nỗi thầy ấy ngỡ ngàng vì những thông tin mà cả chính thầy cũng chưa bao giờ nghe qua... _Oh,thế hả?....tại sao tao không nhớ gì cả nhỉ...Tulip gãi đầu cố gắng nhớ lại một cách khổ sở _Sao lạ vậy?...Layon nhăn mặt với câu hỏi hốc búa và câu hỏi đó đã được Tulip trả lời _Ai biết....sao hỏi tao _Đồ vô duyên,tao hỏi mày hồi nào chứ? _Thì mới đó đó....hehe _Tao hỏi ông trời chứ ai mà hỏi cái đầu heo mày.... _ĐI chết đi à nha.... Tulip vờ làm mặt giận khiến Layon phì cười.Cô nói _Giận à? _Chứ sao? _Thế thì ăn quả mận đi cho hết giận _Đâu ra mà ăn _Trên trời rơi xuống đó...hehe _Thế thì mày lên hái cho tao đi Hai người đùa vui mà không biết Kenta và Senita đã quay lưng đi từ lúc nào...Bây giờ,khi chỉ còn lại hai người,Senita mới quay qua nhìn Kenta bảo _Thành phố bị mất...2 năm về trước tụi mình cũng là thuyết trình này...mày có nhớ không? _Nhớ chứ...nó là cái chương mà tao nhất đầu nhất....Kenta nói _NÓ huyền bí một cách lạ lùng và...và....Senita đang định nói gì thì cậu như bị ai đó bịt miệng không nói được hết câu...Kenta nhìn qua Senita hỏi _và sao? _Quên mất tiêu _Sax....mày cũng vô duyên giống Layon rồi _hehe.... _Đợi tí...tao thấy kì lạ....Kenta lên tiếng _Kì lạ chuyện gì?...Senita hỏi _Về chuyện của Tulip...nhìn Tulip rất quen... _Thì người yêu mày mày không quen mới lạ... _Dẹp...ý tao là quen từ hai năm về trước....không lẽ Tulip là... Và kí ức của Kenta ùa về...một cậu nhóc 16t đang ngồi tìm tài liệu về người công chúa con của nữ hoàng Linh Linh....người có cái tên của Tulip và sau này gọi là Julia....Trở lại với hiện tại Kenta vò đầu nhăn nhó nói _Không thể như thế được....làm sao Tulip lại là vị công chúa đó _Công chúa nào? _Mày nhớ công chúa cưới hoàng tử Pyo không? _Cái tài liệu 2 năm trước mày với tao tìm chứ gì? _Ừ...tao nghi là.... _Mày đừng nói mày nghi Tulip là vị công chúa đó hả?...haha....hoang đường... _Không tin thì vào thư viện rồi tìm với tao...thế là Kenta quay lưng bước nhanh về phía thư viện và theo sau là Senita với nỗi hồi hộp khó hiểu