Đúng là làm càn rồi, Đại Hội Săn Thú từ trước đến này đều theo thứ tự, Tục Cô phái phải đến năm sau mới có thể tổ chức, vậy mà lúc này lại muốn làm
Tiếu Minh nói, vẻ mặt không thoải mái cho lắm
- Hoàng thượng, Tục Cô môn chủ có nói khi nào tổ chức không?
Phụ thân cô lên tiếng, hoàng thượng gật đầu
- Có. Tuần sau sẽ tổ chức, còn nữa, lần này tên kia muốn Tiểu Lâm tham gia cùng, không phải là ngồi thưởng trà mà là tham gia săn bắn
- Sao có thể? A Lâm giờ đã là Minh Chủ, sao lại có thể đi săn bắn bình thường như mấy người kia được chứ?
Hắn nhăn mặt lại không đồng ý, trong mắt hắn Tục Cô phái sớm đã trở thành cái gai rồi
- Hoàng thượng, hay là gọi Tiểu Lâm vào cung đi, dù gì nó cũng là minh chủ, theo lí nên để cho nó biết, vả lại nó cũng liên quan
- Được. Truyền Tân Minh Chủ vào cung!
Phụ thân cô vừa dứt lời, hoàng thượng đã nhanh chóng cho người đi gọi cô
Còn cô đang ở sảnh chính của phủ, nhàn rỗi uống trà sau khi giải quyết xong chuyện, đám môn chủ kia chuẩn bị bước ra khỏi cửa sánh thì có 1 vị công công chạy vào
- Tham kiến Minh Chủ!
- Ngươi là...?
Cô hỏi
- Thần là Tần công công, phụng mệnh hoàng thượng mời người đến cung một chuyến!
Vị công công đó cung kính nói, cô khá là bất ngờ cho câu nói này, vậy mà cũng thật sự mời cô đến, mấy ông môn chủ kia càng ngạc nhiên hơn
Sau khi sắp sửa lại y phục thì cô cũng nhanh chóng tiến vào cung
Khi đã nghe mọi chuyện, cô bắt đầu tập trung suy nghĩ
" Ông ta đây là có ý gì? Muốn hạ mình xuống bùn à? Hay là muốn thử sức của mình?"
- Hoàng thượng, nếu như đã mời thần tham gia săn bắn thì ông ta hẳn muốn công bố với thiên hạ rằng ông ta sẽ không sợ bất cứ ai, cho rằng mình là nhất, ai cũng đều phải nể mặt, nghiêm trọng nhất là đang đe dọa tới ngôi vị của người!
Nghe câu này của cô, tất cả đều gật đầu đồng tình, cũng có vẻ rất có lí, Tục Cô phái lần này mượn cớ tổ chức Đại Hội Săn Thú để tăng sức uy hiếp của phái mình tới kẻ khác, khiến người ta phải tôn thờ phái của ông ta đầu tiên
- Tục Cô phái trong mấy tháng gần đây đã hàng phục tận bao nhiêu tiểu tiên môn, số lượng quân cũng phải tới vạn người, nếu như khai chiến có khả năng bên ta sẽ thất thế càng huống hồ bách tính cũng sẽ bị liên lụy
Thê Mệnh môn chủ phân tích, dựa vào tình hình hiện tại đúng là có phần khó khăn, cũng chính vì điều này mà cũng không ai dám động đến Tục Cô phái
- Thê Mệnh môn chủ nói rất có lý nhưng nếu không làm gì thì cũng chỉ có thể chờ, sớm muộn gì tam đại gia tộc này cũng sẽ đến lượt hắn ra tay
La Tô môn chủ lên tiếng, nghe xong ai cũng đều gật đầu đồng ý
Cô nhếch môi tỏ vẻ không quan tâm tới chuyện đó, lắc đầu chán nản
- Vậy thì cũng đã sao? Ông ta tấn công thì chúng ta khoanh tay đứng nhìn? Cầm bội kiếm của các người dùng sao cho ích đi, mạnh mẽ lên, ác giả khác có ác báo, các ông như này thật khiến ta cảm thấy hơi bị yếu đuối đấy!
Mấy ông môn chủ kia không thể nói thêm câu gì, ngậm ngùi cúi mặt xuống. Hắn cười lạnh một cái, đúng là A Lâm của hắn
- A Lâm nói rất phải. Tiếp theo nàng định như nào?
- Còn thế nào nữa? Cứ thế mà triển thôi! Ta muốn xem xem trong mắt Tục Cô phái còn có ta không?
Cô mỉm cười khinh bỉ, dám coi thường cô sẽ nhậm lấy kết cục như nào? Cô lại cứ muốn xem bọn họ định làm gì cô?
Truyện khác cùng thể loại
2 chương
230 chương
126 chương
37 chương
125 chương
226 chương