Qua mấy ngày bận rộn, cuối cùng đem chuyện đất đai trên căn bản giải quyết tốt, cũng nhờ cả nhà Lưu thẩm tới hỗ trợ, bằng không cũng không thể sủa lại đất nhanh như vậy.
Trong mảnh đất toàn bộ là các loại rau xanh, rau cải là Lưu thẩm bọn họ giúp mình khắp nơi hỏi tới, còn giữ lại mấy mảnh nhỏ hai đầu không trồng thứ gì, đây là Nhược Vi giữ lại dự phòng, cứ có cảm giác nên giữ lại có thể dùng tới, giác quan thứ sáu của mình luôn luôn linh nghiệm.
Rau cải vẫn là nhà Lưu thẩm cho nhiều nhất, bọn họ nhìn ta đem toàn bộ đất đều trồng rau, lương thực cái gì gì cũng không trồng, Nhược Vi nói cho bọn hắn biết rau xanh này là dùng để bán lấy tiền lời, nói trồng lương thực tự mình một người cũng bận rộn không qua nổi, dù sao Nhược Vi cũng hoạch định xong, để cho bọn họ không cần lo lắng.
Nhưng bọn họ nghĩ chung quy vẫn là đứa bé, không có kinh nghiệm, không trồng lương thực thì làm sao có được ngày tháng tốt! Nghĩ tới về sau ngộ nhỡ qua không nổi nữa, nhà mình sẽ giúp, thôi thì cũng phải cho đứa bé thấy rõ ràng tình huống, mình cũng không tiện khuyên bảo! Nhược Vi nhìn ra được ý tứ trong con mắt của bọn họ, trong đầu hết sức cảm động, có lúc dưới tình huống này dù là thân cha mẹ cũng sẽ không tùy mình "hồ đồ", bọn họ lại có thể như thế, về sau nhất định phải báo đáp cả nhà Lưu thẩm thật tốt.
Mấy ngày ở chung, nhìn ra được cả nhà Lưu thẩm đều là người đàng hoàng thật thà, không phải loại người dối trá giảo hoạt, về sau có thể yên tâm kết giao cùng với gia đình này, làm việc đều là người chịu ra sức lớn, trong nhà không có đồ gì mời cả nhà bọn họ ăn cơm, ngược lại bọn họ giúp một chút đã không tính còn thỉnh thoảng cầm một vài thứ đưa tới, cả nhà thực sự đều là người tốt, coi như về sau có tiền cũng quyết định sẽ không quên bọn họ.
Sửa lại chuyện đất đai, rốt cuộc có thể ổn định tâm thần lại để chuẩn bị kế hoạch kiếm tiền lâu dài của mình rồi.
Hiện tại phát hiện trong tay mình còn không có tiền vốn, cho nên phải làm cái gì mới có thể một vốn bốn lời đây? Dù sao bây giờ không có khả năng mở tiệm gì, dù cho nghĩ thông suốt cũng không có tiền, hơn nữa cũng không có bối cảnh gì dưới tình trạng quan lại bao che cho nhau như thế này, vẫn là không cần làm chuyện gì thu hút sự chú ý của người khác là tốt nhất.
Nhược Vi ở hiện đại chính là một người theo chủ nghĩa mỹ thực, chính mình muốn ăn gì đó đều là tự mình ra tay, sở dĩ phải làm rất nhiều món ăn, cả món cay Tứ Xuyên, món Hồ Nam cũng tinh thông, vì ta nghĩ muốn ăn thì tự tay làm vẫn tốt hơn.
Muốn ăn cần có nguyên liệu, mà bây giờ nhà mình có thể nói là một nghèo hai trắng, cái gì cũng đều không có, cho nên bước đầu cũng thật gian nan. Chỉ là không có gì có thể ngăn trở mình nhiệt tình kiếm tiền, đã thật lâu không biết vị thịt rồi, cần tiền một cách cấp bách, Nhược Vi muốn ăn thịt........
“Tỷ tỷ, tỷ tỷ, ta cùng ca ca vừa mới thấy một nơi có thật nhiều nấm, tỷ tỷ mau ra đây xem.” Đột nhiên trong đầu giống như có cái gì đó chợt lóe lên. “Tỷ tỷ....”
Đúng, nấm, chính là nấm, Nhược Vi nhớ đã từng có người đầu bếp dùng nấm làm một món ăn mà lấy được giải thưởng lớn, phải nhớ lại mới được.
Trong sân, Đào Đào cùng Thụy ca trở về lấy nấm đặt ở bên trong giỏ trúc, rất to lại tươi mới, thoạt nhìn có vẻ cũng rất ngon.
“Tỷ tỷ, ta cùng ca ca mới còn thấy ở nơi đó có thật nhiều nấm, tỷ tỷ, chúng ta cùng đi hái nấm về đi đi! Tỷ tỷ ngày hôm qua làm canh nấm uống ngon thật, hôm nay làm tiếp cho Đào Đào ăn, có được hay không?”
Uh, Đào Đào cùng Thụy ca thật có khả năng, mấy ngày nay Đào Đào cùng Thụy ca đều đi xung quanh tìm một chút rau dại, nấm... Nhược Vi có lúc cũng cùng đi, Nhược Vi phần lớn đều đi nhặt củi, Đào Đào cùng Thụy ca bình thường vẫn đi theo.
Không cho bọn họ giúp một tay, dù sao vẫn là những đứa trẻ, không đành lòng để bọn họ cả ngày lẫn đêm đều ở đây làm việc, đã cho bọn họ đi chơi, chỉ là hai huynh đệ cũng không chịu đi, một vẻ muốn đi theo phía sau Nhược Vi, Nhược Vi cũng không còn biện pháp, liền thỉnh thoảng giúp Nhược Vi nhặt chút ít củi, cùng Nhược Vi trò chuyện, mỗi ngày đều rất vui vẻ, so sánh với thời điểm Nhược Vi vừa tới ngày càng tốt hơn hơn nhiều, hai huynh đệ cũng sáng sủa rất nhiều, nhất là Thụy ca, cũng có thể thỉnh thoảng cùng Nhược Vi ầm ĩ một hồi, cuộc sống như thế rất có hi vọng!
Cầm lên sọt trúc nhỏ trong nhà, đi về hướng bọn Thụy ca hái được nấm, tỷ đệ mấy người vừa đi vừa trò chuyện, một mảnh ấm áp, làm cho người ta không đành lòng đánh vỡ.
Rất nhanh đã tới nơi bọn Thụy ca vừa rồi hái nấm, ai u, thật đúng là rất nhiều!
Nấm ở trong hoàn cảnh ẩm thấp tương đối nhiều, nơi này là một cái mương nhỏ, bên trong có chút cây cối mục nát, lại đúng là hoàn cảnh nấm thích.
Trong lòng suy nghĩ sau khi hái nấm trở về, một ít để phơi khô, phơi thành nấm khô, đến lúc đó vừa có một món ăn ngon, hiện tại trong đầu óc Nhược Vi tư liệu về nấm có thể nấu ăn càng ngày càng nhiều, lòng tin nhất thời thỏa mãn.
Nghĩ tới sẽ có rất nhiều tiền bay vào trong túi của mình, tâm tình vô cùng tốt.
Ngày mai chính là ngày trấn trên họp chợ, ngày mai ra tìm một chút nấm tươi ngon, đem đến Đại Tửu Lâu bán, sau đó bán vài bài thuốc trong thức ăn cho quán rượu, cải thiện một chút cuộc sống trong nhà, đi tới nơi này lâu như vậy ta còn chưa có đi qua trấn trên đấy.
Nhanh chóng hái nấm về nhà, đem gốc rễ nấm xử lý, bỏ đất đi, thừa dịp thời gian vẫn còn sớm đem nấm đã thu thập xong rửa sạch sẽ rồi phơi.
“Thụy ca, ngươi mang theo Đào Đào đến nhà Lưu thẩm hỏi bọn họ một chút ngày mai có đi trấn trên họp chợ không, đem nấm còn dư lại trong giỏ trúc mang đến nhà Lưu thẩm đi, đi nhanh về nhanh nhé!”
“Vâng, tỷ tỷ, chúng đệ rất nhanh sẽ trở về.”
“Ừm, đi đường cẩn thận.”
Thụy ca lôi kéo Đào Đào mang theo đồ đi đến nhà Lưu thẩm.
Nhược Vi tính toán sẽ đem rau trong mấy mảnh đất trong nhà đem ra, ngày mai đi trấn trên mua chút hạt giống trở về, gây giống vườn rau, muốn tìm hạt giống hiếm lạ đem về, muốn loại người khác không có, dù sao vật hiếm có mới là quý.
Mà mình có phần không gian trợ giúp, chỉ cần có hạt giống, mình cũng có thể trồng ra, nước uống bên trong không gian có thể khiến tinh thần người ta tốt hơn, hơn nữa Nhược Vi phát hiện nước này lấy không bao giờ hết dùng không cạn, cho nên Nhược Vi không cần lo lắng ngày nào đó không có nước có thể dùng, còn có thể lặng lẽ dùng nước này trồng rau, nhất định so người khác tốt hơn, cũng so người khác ăn ngon hơn, như vậy Nhược Vi cũng không lo lắng trồng rau không bán ra được.
Bây giờ trong nhà nấu cơm cùng với nước uống bình thường đều là Nhược Vi từ trong không gian lấy ra, như vậy cho dù hiện tại dinh dưỡng còn theo không kịp, cũng không trở thành quá khó coi.
Cầm xẻng dọn dẹp mấy mảnh đất trong sân đã thật lâu không ai chăm sóc, cỏ tranh một đống lớn, rễ cỏ rậm rạp đầy đất, một nhiệm vụ gian nan a, ta là ai, làm sao có thể bị một việc nho nhỏ như vậy gây khó khăn đánh bại được, vừa an ủi mình, vừa làm việc.
Không lâu sau, bọn Thụy ca trở lại, cách rất xa liền nghe đến âm thanh của bọn hắn rồi.
“Tỷ tỷ, tỷ tỷ, chúng đệ đã trở lại.”
“Ưm, mệt mỏi ư, trước nghỉ ngơi một chút” Thụy ca cõng giỏ trúc trống không đi vừa đi vừa nhún nhảy phía sau Đào Đào.
“Không mệt.” Thụy ca không nhanh không chậm đi vào trong sân, Đào Đào đã sớm mang cái nghế ngồi nhỏ ngồi xuống, cũng đưa cho Thụy ca một cái, ca ca ngồi, mặc dù mệt, nhưng vẫn rất hiểu chuyện, đệ đệ như vậy làm cho mình yêu thương từ trong tâm khảm, có hai đệ đệ hiểu chuyện như vậy ở bên cạnh, mỗi ngày cuộc sống đều thật hạnh phúc.
“Tỷ tỷ, Lưu thẩm bọn họ nói ngày mai sẽ đi trấn trên, bảo chúng ta chờ bọn họ, bọn họ tới sẽ gọi chúng ta cùng đi.” Thụy ca ngồi trên băng ghế hướng về phía Nhược Vi nói.
“Tỷ tỷ, Đào Đào cũng muốn đi, tỷ tỷ mang Đào Đào đi có được hay không?”
Nhìn khuôn mặt khát vọng của Đào Đào đang nhìn mình, Nhược Vi thật đúng là không có ý định đem hai đứa để ở nhà, bọn hắn ở nhà mình không yên lòng, vẫn là khổ cực mang theo bên người thì tốt hơn.
“Uh, mang Đào Đào đi.”
“Nha, tỷ tỷ thật tốt.”
Nhìn trong mắt Thụy ca chán nản, Thụy ca sợ là mình muốn để hắn lại trong nhà, ai, đứa nhỏ này chính là quá hiểu chuyện.
“Thụy ca cũng đi.” Nhược Vi vừa nói, đáy mắt chán nản của Thụy ca biến mất trong nháy mắt không còn bóng dáng, làm hại Nhược Vi cho là mình hoa mắt, hai ánh mắt sáng lấp lánh.
“Đào Đào cùng Thụy ca phải nghe lời của tỷ tỷ nha, bằng không, tỷ tỷ cũng không mang bọn đệ đi.”
“Vâng, Đào Đào (Thụy ca) sẽ nghe lời.”
Trong lòng Nhược Vi âm thầm nghĩ, thật ra thì ta sớm biết các ngươi sẽ nghe lời.
Thời gian ba chị em nhiệt liệt thảo luận từ từ trôi qua, chẳng mấy chốc phải đi trấn trên rồi.
Truyện khác cùng thể loại
72 chương
123 chương
45 chương
76 chương
15 chương
128 chương
422 chương