Ngày thứ hai, Nhược Vi lại cùng Hiên Viên Hạo đi trấn trên, ngày hôm qua Nhược Vi vội vã mua cửa hàng kia, lại quên chuyện bản thân mình còn muốn mua vài người về.
Buổi tối về đến nhà mới nhớ tới chuyện này, cho nên hôm nay lại vội cùng Hiên Viên Hạo đi trấn trên.
Nhược Vi mắt thấy Trung Thu càng ngày càng gần, lại mới mua đất, nhân công thiếu nghiêm trọng, cho nên nhất định phải sớm một chút làm xong những chuyện này mới an tâm.
Ngày hôm qua, Nhược Vi về đến nhà phát hiện mình do vui quá nên đã quên một chuyện quan trọng như vậy, nghĩ thầm ngày mai nhất định phải xử lý chuyện này tốt mới được.
Hôm nay vẫn giống như hôm qua, đầu tiên Nhược Vi bồi Hiên Viên Hạo ở Túy Tiên Lâu xử lý chuyện, sau đó thì đi mua người làm.
Hôm nay chuyện cần xử lý hơi nhiều, Hiên Viên Hạo bận đến giữa trưa mới xong, Nhược Vi và Hiên Viên Hạo cùng nhau ở Túy Tiên Lâu dùng cơm trưa. Nhược Vi nhìn món ăn trên bàn, trong đó phần lớn là những món rau vị thuốc mình bán cho Túy Tiên Lâu. Nhược Vi suy nghĩ một chút mình cũng lâu rồi không có bán rau vị thuốc cho Túy Tiên Lâu.
Hiên Viên Hạo hết bận, mang theo A Phúc bồi Nhược Vi đi đến nơi môi giới bán người.
Lúc từ Túy Tiên Lâu đi ra, Nhược Vi thấy trên đường phố người lui tới không nhiều lắm, lúc này chính là lúc nóng nhất, chỉ là Nhược Vi nóng lòng muốn nhanh chóng xử lý mọi chuyện cho xong, cũng không có suy nghĩ nhiều như vậy liền ra cửa. Lúc đi ra mới phát hiện thời tiết bên ngoài vô cùng nóng bức.
Nhược Vi nhìn tình hình này nghĩ chịu đựng một chút là được, ngẩng mặt nhìn Hiên Viên Hạo bên cạnh, thấy hắn vẫn mang khuôn mặt núi băng ngàn năm kia, làm như cảm nhận được ánh mắt của Nhược Vi, tầm mắt mang theo ý cười nhìn Nhược Vi, Nhược Vi chỉ cảm thấy nhịp tim của mình đập thình thịch, thình thịch. Nhưng trong lòng lại ngọt như mật, Hạo ca ca đối với mình dịu dàng như vậy.
Xe ngựa đang ở ngoài cửa chờ, bản thân Nhược Vi ngược lại không nghĩ nhiều như vậy, thấy Hiên Viên Hạo vì mình an bài cẩn thận, trong lòng lại cảm động.
Nhược Vi và Hiên Viên Hạo ngồi ở trong xe ngựa, A Phúc và phu xe ngồi ở bên ngoài. Vào xe ngựa, Nhược Vi thấy diện tích bên trong xe ngựa rất lớn, thoạt nhìn rất tinh xảo, Hiên Viên Hạo ấn ở phía trên thùng xe, Nhược Vi chỉ thấy đột nhiên bật ra một bàn trà nhỏ, Nhược Vi không ngờ nhìn bề ngoài không khác với xe ngựa bình thường, khi đi vào vừa nhìn cũng thấy là bên trong có càn khôn.
Mặt khác còn có một chút ô nhỏ che dấu, Hiên Viên Hạo nói cho Nhược Vi từng cái ô nhỏchia ra để cái gì, Nhược Vi đối với mấy thứ đồ này cảm thấy rất hứng thú. Hỏi Hiên Viên Hạo rất nhiều chuyện về phương diện này.
Nhược Vi thấy chiếc xe ngựa này nghĩ tới về sau gia nghiệp nếu lớn một chút, mình cũng cần đặt mua những thứ đồ này.
Trên đường đi Nhược Vi chú tâm nghĩ tới chuyện sau này mãi cho đến nơi vẫn còn đắm chìm trong suy nghĩ của mình.
“Nhược Vi, đã đến, xuống xe” Hiên Viên Hạo thấy Nhược Vi đang suy nghĩ chuyện gì nên lại gần gọi Nhược Vi xuống xe ngựa, ai ngờ Nhược Vi đột nhiên nghe có người gọi mình, vì vậy theo phản xạ ngẩng đầu lên, đôi môi vừa đúng dán lên đôi môi Hiên Viên Hạo.
Ầm… Nhược Vi chỉ cảm thấy đầu óc của mình đột nhiên giống như bãi công, thời gian liền dừng lại trong một khắc kia.
Hiên Viên Hạo cũng không nghĩ đến Nhược Vi lại đột nhiên ngẩng đầu lên, chỉ cảm thấy trên môi đột nhiên truyền đến xúc cảm mềm nhũn, một mùi thơm phái nữ truyền vào tim của mình.
Nhược Vi sợ mở cái miệng nhỏ nhắn, Hiên Viên Hạo không biết mình tại sao, thấy miệng nhỏ nhắn của Nhược Vi khẽ nhếch, rất muốn một ngụm nuốt vào, há miệng liền hôn lên môi Nhược Vi.
A Phúc và phu xe đem xe ngựa dừng lại chờ ở bên ngoài, thấy chủ tử không xuống cũng không dám quấy rầy, hai người bên trong xe ngựa môi lưỡi dây dưa, lúc Nhược Vi cảm giác mình sắp không thể hô hấp được nữa thì Hiên Viên Hạo mới dừng lại, ôm chặt Nhược Vi vào ngực.
Nhược Vi xấu hổ vùi đầu vào ngực Hiên Viên Hạo, nghe được tiếng tim đập của Hiên Viên Hạo, chóp mũi truyền đến hương thơm từ trúc trên y phục của Hiên Viên Hạo.
Nhược Vi nghĩ đến nụ hôn đầu của mình bị mất đi như vậy, hơn nữa số tuổi của thân thể này ở hiện đại vẫn là một đứa bé, ở cổ đại lại. Nhược Vi nghĩ tới những thứ này thì mặt lại đỏ thêm một tầng.
Truyện khác cùng thể loại
106 chương
385 chương
145 chương
26 chương
88 chương
26 chương
237 chương
85 chương