Buổi tối hôm đó Hiên Viên Hạo mang theo A Phúc cùng phu xe trở về phòng của mình ở Liễu gia thôn, bên trong sớm bảo người sắp xếp xong, các loại đồ dùng đều có, trong sân an bài người giữ cửa...
Sáng sớm ngày thứ hai, mấy chị em Nhược Vi cũng rời giường sớm như mọi ngày, Thụy ca xem lại sách, Nhược Vi cùng Đào Đào thì luyện võ...
Mới ăn qua điểm tâm không bao lâu, Hiên Viên Hạo mang theo A Phúc lại đến cửa rồi, trong tay A Phúc mang theo một cái hộp thức ăn nhỏ, rất cung kính đi theo sau lưng Hiên Viên Hạo.
Vào phòng A Phúc đem đồ vật để lại rồi trở về.
Hiên Viên Hạo đi sau lưng Nhược Vi trò chuyện câu được câu không, Đào Đào đi ra ngoài tìm các bạn nhỏ chơi, hiện tại trong thôn không người nào dám coi thường nhà Nhược Vi nữa, Đào Đào đi ra ngoài cũng không cần giống như trước đây lo lắng hắn sẽ bị bắt nạt.
Hiện tại Thụy ca cùng Đào Đào mỗi ngày đều thật vui vẻ, so với lúc Nhược Vi mới tới, bộ dáng hoàn toàn khác nhau.
Đây cũng là điều Nhược Vi hy vọng nhất, cho nên hiện tại Nhược Vi mỗi ngày đều tràn đầy năng lượng, cả người tràn đầy sức sống.
Toàn thân có cảm giác nói không nên lời, lại làm cho người ta muốn thân cận.
Hiên Viên Hạo thao thao bất tuyệt cùng Nhược Vi biểu đạt mình rất bất mãn với chuyện trở lại kinh thành, nếu là A Phúc ở đây, sẽ bị hù sợ, bởi vì lúc này Hiên Viên Hạo nói rất nhiều.
Nhược Vi nghe được những lời này của Hiên Viên Hạo, không biết mình trả lời như thế nào mới phải, Hiên Viên Hạo gương mặt cầu đồng tình, nhưng người ta về nhà của mình liên quan gì tới nàng, muốn nàng nói thế nào nha... tìm đề tài bỏ qua...
Buổi trưa, lúc Nhược Vi đang muốn nấu cơm, Thụy ca đã trở lại, Nhược Vi đang hoài nghi Thụy ca hôm nay về sớm hơn mọi ngày, Thụy ca nói thầy giáo của mình muốn tới nhà.
Đây không phải là muốn ăn cơm trưa ở nhà mình sao, xem ra còn phải chuẩn bị thêm nhiều thức ăn, hỏi Thụy ca thầy giáo thích ăn món gì, mình mới làm hợp ý, cũng là cho Thụy ca lưu lại ấn tượng tốt trước mặt thầy giáo.
Hiên Viên Hạo ở một bên ghen tỵ không thôi, bởi vì người mình thích đang muốn lấy lòng nam nhân khác, người kia còn là biểu ca Cố Khải của mình.
Cố Khải cơm còn chưa có ăn được đã bị Hiên Viên Hạo nhớ một khoản, thật ra thì hắn còn rất vô tội.
Kế tiếp Hiên Viên Hạo ở một bên hết sức quấy rối, Nhược Vi không biết hắn phát cái thần kinh gì, nghiêm mặt nhìn chằm chằm Hiên Viên Hạo, hắn mới ổn định lại.
Ở trong lòng đem Cố Khải nguyền rủa ngàn vạn lần, Cố Khải đang đi trên đường hắt hơi một cái, nghĩ thầm người nào ở sau lưng nói xấu mình... không phải là cái đám tiểu hài tử kia đi! Ta cũng chỉ tương đối nghiêm một chút a... lần sau bài tập sẽ tăng thêm... đáng thương bọn học sinh thành cừu con gánh tội thay.
Sau nửa canh giờ, Nhược Vi nghe được Thụy ca gọi mình, tiếng người sắp tới, Nhược Vi rửa tay ra ngoài đón người, Hiên Viên Hạo sắc mặt khó coiđi theo ra ngoài.
Đến cửa lớn xa xa nhìn thấy một bóng người mặc quần áo màu xanh, xem ra đó chính là thầy giáo của Thụy ca.
Chờ người tới đến gần vừa nhìn, thầy giáo của Thụy ca rất trẻ tuổi, chừng hai mươi, một thân quần áo màu xanh, không kiêu căng, tóc chỉ buộc bằng một dây cột tóc, cả người thoạt nhìn rất phiêu dật.
Nhược Vi quy củ hướng người tới hành lễ, Cố Khải ngẩng đầu nhìn đến Hiên Viên Hạo ở phía sau, không ngờ biểu đệ của mình cũng ở đây, trong lòng thật là vui mừng.
“Biểu đệ, ngươi cũng ở đây, thật sự là quá tốt.” Cố Khải vui mừng hướng Hiên Viện Hạo sau lưng Nhược Vi chào hỏi.
Biểu đệ? Nhược Vi thấy thầy giáo của Thụy ca hướng Hiên Viên Hạo chào hỏi.
“Biểu ca!” Hiên Viên Hạo cứng rắn đáp một tiếng, Nhược Vi xem một chút cái này, nhìn lại một chút cái đó, không ngờ thầy giáo của Thụy ca lại là thân thích của Hiên Viên Hạo.
Thật không biết đây là chuyện tốt hay còn là chuyện xấu, nhưng mà trước mắt mà nói vẫn có lợi cho nhà mình.
Mời thầy giáo vào nhà, Nhược Vi nhìn trên mặt Hiên Viên Hạo không hề có một chút nào vui mừng khi nhìn thấy người thân, không biết là tình huống gì, nhưng mà bây giờ chủ yếu nhất là nhanh chóng đen thức ăn đã làm xong bưng lên.
Truyện khác cùng thể loại
106 chương
385 chương
145 chương
26 chương
88 chương
26 chương
237 chương
85 chương