Kể từ Nhược Vi nhờ Quái lão đầu giúp một tay thì ông ta rất bận. Vì thưởng cho ông ta một chút, Nhược Vi tự tay nóng mấy món ăn ông ta thích. Mấy ngày sau, Quái lão đầu nói với Nhược Vi là ông ta đã nắm rõ hết tình hình của ngọn núi. Ông ta nói ngọn núi này cũng không tệ, có thể dùng vào kế hoạch. Đó là một ngọn núi lớn nên Quái lão đầu cần mấy ngày để tra xét cho rõ, hơn nữa ông ta còn làm việc rất cẩn thận, suy tính đủ mọi mặt. Quan trọng nhất là Quái lão đầu tìm được một sơn động rất tốt, còn là loại đông ấm hạ mát. Nhược Vi sướng đến phát điên lên. Hơn nữa người ngoài không hể biết về nơi này. Sơn động này có thể chưa được cả trăm người. Đây đúng là ngủ gật mà có người đưa gối cho. Nhược Vi rất muốn tự mình đi xem cái sơn động kia nên cứ quấn lấy Quái lão đầu. Quái lão đầu cố ý không để ý tới Nhược Vi, đùa Nhược Vi một hồi lâu rồi mới đồng ý hôm sau sẽ dẫn nàng đi. Hôm sau, sau khi ăn điểm tâm, Nhược Vi thấy quái lão đầu không có động tĩnh gì thì cố ý nhìn chằm chằm ông, còn ông thì giả bộ như không nhìn thấy. Thực tế là trên núi bây giờ còn rất ẩm ướt, Nhược Vi không thể đi được. Nhược Vi trách móc quái lão đầu là không muốn dẫn nàng đi, trong lòng thầm quyết định là lần sau nếu có cơ hội thì phải chỉnh ông một phen. Quái lão đầu thấy đã đến lúc thì mới mang Nhược Vi lên núi. Nàng thấy rốt cuộc ông ta cũng dẫn mình đi nên cũng không so đo nữa. Lại nói bây giờ Nhược Vi ở trước mặt người nhà thì càng lúc càng giống trẻ con. Hoàn toàn không có bộ dạng chững chạc như đứng trước người ngoài. Hai người mang theo một ít đồ dùng, vì không muốn để người khác nhìn thấy nên hai người đi ra từ cửa sau. Quái lão đầu dẫn đường với tốc độ cực nhanh. Nhược Vi biết là ông ta cố ý, nhưng nàng không thể làm gì khác hơn là cố gắng đuổi theo, luyện võ công lâu như vậy bây giờ cũng là lúc dùng đến. Huống chi Nhược Vi có tài năng trời cho, khinh công của nàng bây giờ đã rất giói. Điều này làm nàng hưng phấn không thôi, ngày xưa khi xem phim thấy mọi người bay qua bay lại thì cô cũng đã từng tưởng tượng là mình cũng có thể làm như vậy. Bây giờ ước mơ đã thành hiện thực, không vui sao được. Dọc theo đường đi, Quái lão đầu chạy Nhược Vi đuổi theo. Khi Nhược Vi gần đuổi kịp thì ông ta lại tăng tốc độ lên một chút, Nhược Vi hết sức ảo não, cố gắng đuổi theo ông ta. Nhược Vi biết là Quái lão đầu muốn rèn luyện nàng. Hai người cứ giữ y tình trạng như vậy cho đến lúc đến ngọn núi kia. Nhược Vi đánh giá xung quanh nhưng nàng không tìm ra được đường vào sơn động. Quái lão đầu thấy Nhược Vi như vậy thì cười hả hê, Nhược Vi bĩu môi không để ý tới ông. Chỗ Nhược Vi đứng là đất bằng, diện tích không lớn nhưng cũng không nhỏ, bốn phía đều có cây lớn và đá bao quanh, Nhược Vi không thể nhìn ra sơn động ở chỗ nào. Nàng đang nghi ngờ là có phải Quái lão đầu lạc đường rồi không? Quái lão đầu thấy ánh mắt hoài nghi của Nhược Vi thì lập tức khó chịu, tại sao tiểu nha đầu này có thể dùng ánh mắt đó nhìn ông chứ? Để chứng minh sự trong sạch của mình, Quái lão đầu dẫn đi đến nơi kì diệu đó. Nhược Vi cũng biết chiêu này hữu dụng, lần nào xài cũng mang lại kết quả tốt đẹp. Nhược Vi đi theo sau Quái lão đầu, trong lòng trách móc ông là tại sao lại đi tới chỗ dây leo này chứ. Một giây sau nàng lại trách mình thật ngốc, không phải tivi thường nói là chỗ nào có dây leo thì chỗ đó có bí mật sao? Quả nhiên, Quái lão đầu kéo một sợi dây leo, một cái cửa động hiện ra. Nhược Vi nhìn vào trong, thấy cửa động có thể có thể chứa được ba người, bên trong rất sâu, không biết còn bao nhiêu khúc quanh nữa đây. Nhược Vi rất hài lòng, nàng thúc giục Quái lão đầu mau dẫn nàng vào trong xem. Đi vào sơn động, Nhược Vi cảm nhận được một cơn gió thổi vào mặt, còn mang theo hương hoa nhàn nhạt. Nhược Vi cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, trong sơn động thì làm sao có gió được. Nhưng quái lão đầu lại rất bình tĩnh, Nhược Vi chỉ đàng phải đi theo ông.