Nhược Vi ở dưới ánh mắt cung kính chậm rãi vào viện, sân nhà Hiên Viên Hạo cùng nhà Nhược Vi cũng na ná như nhau, Nhược Vi hồi tưởng lại sự kinh ngạc của mình và hai Bánh bao nhỏ khi lần đầu tiên tới nhà của Hiên Viên Hạo. Ban đầu, thời điểm Nhược Vi cùng hai Bánh Bao nhỏ bước vào sân còn tưởng rằng là đến nhà mình rối... bố cục tương tự... phòng ốc cấu tạo tương tự... cảnh sắc tương tự... hoàn toàn chính là mô phỏng lại nhà của Nhược Vi. Phía sau lục tục đã đến mấy lần, hiện tại Nhược Vi đã thấy nhưng không thể trách rồi. Bất đồng duy nhất chính là sân lớn hơn so nhà mình, gian phòng nhiều hơn chút, nhưng mà ngay cả đồ dung bên trong phòng cũng trắng trợn sao chép ở nhà Nhược Vi. Nhược Vi nghĩ tới những thứ này đã cảm thấy có chút buồn cười, nghĩ Hiên Viên Hạo bình thường xem ra một người lạnh lùng, không ngờ cũng sẽ làm loại chuyện này. “Liễu tiểu thư, thiếu gia lúc này ở thư phòng, Liễu tiểu thư phải đi thư phòng xem chút thiếu gia hãy để cho tiểu nhân dẫn ngài đi phòng khách nghỉ chân một chút?” Gã sai vặt ân cần nói cho Nhược Vi, Hiên Viên Hạo đang ở đâu. Nhược Vi suy nghĩ một chút cảm thấy còn là trực tiếp đi thư phòng tốt hơn, liền để gã sai vặt dẫn đường đi thư phòng. Thật ra thì thư phòng ở đâu Nhược Vi cũng biết, nhưng mình cũng không thể tự đi, đến lúc đó truyền ra lời nói xấu nào thì không hay. Mặc dù nói Nhược Vi cùng Hiên Viên Hạo lòng dạ cả hai đều biết rõ, nhưng cũng muốn đề phòng có tiểu nhân quấy phá. Kể từ sau ngày đó, ở trên xe ngựa Nhược Vi hiểu tình cảm của mình đối với Hiên Viên Hạo, thời điểm hai người ở chung càng ngày càng ngọt ngào. Nhược Vi không phải là cô gái ở cái thời đại này, cũng không phải là loại người cổ hủ, càng không chịu những ảnh hưỡng nữ giới cũ kỹ đó, sẽ không nam đại nữ phòng. (còi: ta không hiểu câu này lắm) Khi không có người ngoài, hai người ở chung giống như đôi vợ chồng hỏ mới tân hôn. Hiên Viên Hạo dịu dàng, Nhược Vi thỉnh thoảng đáng yêu, thỉnh thoảng mang một chút hoạt bát. Thư phòng của Hiên Viên Hạo bố trí ở phía tây, rất nhanh là tới, gã sai vặt tiến lên gõ cửa, ngoài cửa không có ai coi chừng, Nhược Vi nhớ mấy lần trước tới ngoài cửa đều có người ở. “Đông đông đông... thiếu gia, Liễu cô nương đã tới.” Bên trong thư phòng, Hiên Viên Hạo vốn đang nhíu lại chân mày nghe được Nhược Vi tới đây, trong nháy mắt bằng phẳng lại, mặt mày mang theo dịu dàng vô tận, đứng dậy tự mình mở cửa. Gã sai vặt thấy thiếu gia tự mình đến mở cửa, thức thời khom người lui xuống. “Nhược Vi, nàng đã đến rồi.” Hiên Viên Hạo thấy người trước mắt nhi cực kỳ rõ ràng đứng ở trước mặt mình, tâm tình càng tốt lên, Nhược Vi không có chuyện bình thường rất ít đến nhà mình, bình thường đều là hắn sau khi hết bận thì đến nhà Nhược Vi. Hiện tại Nhược Vi chủ động sang đây gặp hắn, tâm tình có thể nào không tốt. “Vâng, Hạo ca ca hai ngày nay rất bận a.” Nhược Vi mỉm cười nhìn hắn. “Là có bận chút, nhưng cũng nhanh xong rồi, nghe a Phúc nói, Nhược Vi bán bánh Trung thu rất tốt, Nhược Vi thật tài giỏi.” Nét mặt Hiên Viên Hạo cùng có nét tươi vui, Nhược Vi bây giờ là nhìn Hiên Viên Hạo thấy thế nào cũng đáng yêu. “Còn có thể, cũng chỉ là mọi người thích đồ mới mẻ mà thôi.” Nhược Vi rất khiêm tốn đáp. Hiên Viên Hạo cũng không rối rắm với cái vấn đề này, Nhược Vi khó được chủ động đến tìm hắn một lần. “Nhược Vi, ta rất lâu không có ăn cơm nàng làm, nàng hôm nay phải làm cho ta vài món thức ăn.” Hiên Viên Hạo bá đạo yêu cầu, thế nhưng loại bá đạo này cũng chỉ có Nhược Vi mới có thể có được. Nhược Vi nghĩ thầm, rõ ràng ba ngày trước mới tại nhà mình ăn cơm, nhưng trong lòng vẫn bởi vì câu nói ngọt ngào này. Có một người đàn ông mỗi ngày muốn ăn cơm mình làm, cũng là chuyện làm cho người ta cảm thấy hạnh phúc. “Được, hôm nay làm cho ngươi món ngươi thích.” Nhược Vi dịu dàng nói. Thấy Nhược Vi đồng ý yêu cầu của mình, Hiên Viên Hạo thật vui mừng, hôm nay cuối cùng không có những người khác cùng mình giành thức ăn Nhược Vi làm rồi. Cả một buổi chiều Nhược Vi đều ở thư phòng cùng với Hiên Viên Hạo, không có quá nhiều lời nói trao đổi, nhưng chỉ trao đổi một cái ánh mắt cũng là ăn ý như vậy. Không khí hòa hài làm cho người ta muốn ghen tỵ. Hiên Viên hạo chỉ có Nhược Vi ở bên người, công việc phiền não cũng cảm thấy biến thành chuyện thích rồi. Cơm tối là ăn ở trong nhà Hiên Viên Hạo, trong nhà Liễu thẩm sẽ quản lý, đây là lần đầu tiên Nhược Vi cùng Hiên Viên Hạo đơn độc dùng chung với nhau bữa cơm. Hiên Viên hạo dĩ nhiên là vui mừng vô cùng, một màn này ở trong lòng hắn đã sớm ảo tưởng qua vô số lần, nhưng không có nghĩ đến đột nhiên thực hiện như vậy, nhưng không ngăn cản được tâm tình tốt của hắn.