Tiểu Thôn Cô Đem Theo Bánh Bao Tung Hoành Thiên Hạ

Chương 22 : Mời Người Trong Thôn Ăn Cơm (2)

Vác rau hái về nhà, nghe được người trong phòng bếp bàn luận xôn xao, mà dường như nhân vật chính trong chủ đề bàn luận này vừa vặn là mình, chỉ là không biết có phải là đang nói xấu mình hay không thôi. Mặc dù như thế, Nhược Vi vẫn không thích người khác ở sau lưng nói xấu mình, nhưng mà điều này cũng không phải là mình có thể ngăn lại , dù sao đây là tập tục xấu mấy ngàn năm nay lưu truyền rồi thôi thì cố gắng thích ứng vậy! Thở dài, đem rau trong sọt để xuống, đi bên cạnh giếng múc nước rửa tay. Mới vừa lấy nước thì mẹ của Hắc Tử ra tới, mẹ của Hắc Tử cũng xem như là trừ Lưu thẩm ra thì là một người Nhược Vi đối xử tương đối tốt, còn những người khác thì cũng chỉ gặp mặt qua mà thôi, Nhược Vi thật sự không thích tính tình của những người đó, ngược lại thì mẹ của Hắc Tử lại tương đối chân thật, người cũng rất thoải mái, Nhược Vi rất thích nàng. “Ơ, Nhược Vi về rồi à! Dạ, thím, hôm nay thật làm phiền các vị rồi!” “Có phiền gì đâu, mọi người đều là hàng xóm, về sau ai không phải phiền toái người khác nha! Huống chi con đã rất giỏi giang rồi, so thím cũng tài giỏi gì đâu, còn nhỏ tuổi mà có xây được căn nhà lớn như vậy, ta trong thôn thấy chỉ có con là có năng lực nhất đấy.” “Thím, người trăm ngàn vạn đừng khen con như vậy, Nhược Vi chỉ là so với các ngươi vận khí tốt chút, nào có năng lực lớn như vậy, cho nên mọi người đừng khen quá như vậy, các người có thể làm được nhiều hơn so với Nhược Vi, không có sự giúp đỡ của mọi người thì một mình Nhược Vi cũng không làm được gì cả.” Mẹ Hắc Tử giận liếc Nhược Vi một cái, nói “Đứa nhỏ này, thật khiêm tốn.” “Được rồi! Tỷ quả thật rất tài giỏi!Hi Hi!” Trong lòng Nhược Vi có chút hả hê. Nhưng mặt ngoài vẫn là muốn khiêm tốn chút, cũng không thể làm cho người ta cảm thấy mình quá kiêu ngạo. “Nhược Vi, phòng ốc nhà con xây cũng thực không tệ, chờ nhà ta có tiền cũng xây như nhà con vậy, vừa sáng lại còn đẹp!” “Được đó! Thím muốn xây, tìm đám người xây nhà cho con, quả thật thật không tệ, phòng ốc cũng xây kiên cố.” “Được, đến lúc đó thím chắc chắn tìm con giúp một tay.” “Đúng rồi, Nhược Vi, những người nhà kia của con con có mời bọn họ không, sao đến bây giờ cũng không nhìn thấy họ đế vậy!” “Người nào nhà con, không phải đều ở đây sao?” Vẻ mặt Nhược Vi nghi hoặc, nàng căn bản sẽ không đem những cực phẩm thân thích kia để ở trong lòng. “Không phải đại thẩm mẹ của con sao? Nhà bác con quá xa nên không tới được, chẳng lẽ con không có đi gọi bọn họ đến!” “À, con thật đúng là đã quên, bình thường cũng không giao tiếp, hơn nữa chính người đó chỉ ở phòng bọn họ, làm sao có thể đi mời bọn họ! Hơn nữa từ nơi này còn hiểu một chuyện, đó chính là Nhược Vi chưa bao giờ thấy mặt bác mình, có phải hay không như vậy, lập tức toát ra thân thích.” Sẽ không còn có những người thân thích khác hay không thì Nhược Vi không rõ ràng lắm! Nhược Vi đến thế giới này lâu như vậy, đối với chút này chuyện cũng không còn quá để ý, bây giờ xem ra phải đem những chuyện này xử lý tốt, mà chuyện này xảy ra quá đột ngột, không kịp đợi Nhược Vi đi tìm hiểu tất cả. Trên thực tế, nhà Nhược Vi cũng đã có hai người thân rồi, đại bá và bác một nhà, vốn là ở giữa còn có một nhị thúc, có một năm khô hạn lúc chạy nạn chết đói, gia gia nãi nãi cũng ở vào năm đó qua đời. Nhược Vi có phụ thân là lão Tam, qua đời không tới một năm, mẫu thân ở lúc Đào Đào xong thì sau thân thể trở nên kém, sau lại sầu lo thành bệnh mất sớm rồi, cho nên giải quyết xong hai người này về sau sẽ gặp lại những thân thích này thì Nhược Vi lùi một bước để vạn sự đại cát. “Thím, chuyện này con thật đúng là quên mất, sợ rằng đến lúc đó lại xảy ra vấn đề, thím cũng biết đại bá nhà con đối với tỷ đệ chúng con như thế nào, bình thường chỉ sợ bọn họ gây chuyện, lần này còn thật sự quên mất.” Ôi, thực đáng ghét! “Cũng đúng! Nhà đại bá của con đến đây nhất định sẽ có chuyện, nhưng không mời bọn họ tới chuyện này sợ là lớn đây, dù sao họ cũng là trưởng bối trên danh nghĩa của các con, đương triều thiên tử là nặng nhất hiếu đạo , chỉ sợ đến lúc đó bọn họ đi ra ngoài nói bậy.” “Việc này Nhược Vi cũng không phải sợ, chỉ sợ bọn họ gây chuyện, mình cũng không sợ danh tiếng xấu thì có sao đâu!” “Lời này nhưng là chớ nói lung tung, thanh danh của một cô gái không tốt, về sau làm sao tìm được nhà tốt, về sau nhưng ngàn vạn đừng nghĩ như vậy.” “Dạ, Nhược Vi biết, thím.” Được rồi, người cổ đại quả thật rất quan tâm những thứ này, nếu như sau này mình phải gả cho người quan tâm những thứ này, vậy cũng không đáng giá mình phó thác cả đời, nghĩ đến đây chuyện này, trong đầu thật nhanh thoáng qua bóng dáng một người, phi, sao mình lại nghĩ tới hắn vậy! Nhược Vi con làm sao vậy, ngẩn người cái gì ! Thím vào phòng bếp giúp một tay đây. “Được, thím đi làm việc đi!” Đưa mắt nhìn mẹ của Hắc Tử đi vào phòng bếp, mới đứng dậy đi làm chuyện khác, bây giờ đã gần trưa rồi, phải nắm chắc thời gian chuẩn bị.