Tiểu Thôn Cô Đem Theo Bánh Bao Tung Hoành Thiên Hạ
Chương 137 : Du Lịch 2
Đào, đệ thật là, trong cái đầu nhỏ của đệ cả ngày lẫn đêm đều chứa thứ gì, về sau cẩn thận một chút cho ta, chớ đến lúc đó bị người bán cũng không biết." Nhược Vi thuận tay gõ một cái vào đầu nhỏ của Đào Đào.
"Tỷ tỷ, đệ biết rồi, về sau nhất định sẽ chú ý, nhất định." Đào Đào cầu xin tha thứ.
"Đào Đào tiểu tư ngươi lại làm chuyện gì chọc đến nha đầu đó giận rồi." Quái lão đầu từ một chiếc xe ngựa khác xuống đi tới nói.
"Quái Gia Gia, không có gì." Đào Đào xấu hổ hướng Quái lão đầu cười cười, sao mà mỗi lần bị tỷ tỷ dạy dỗ cũng bị Quái Gia Gia phát hiện, thật là mất thể diện.
"A, phải không?" Quái lão đầu hiển nhiên không tin, dù sao đây cũng không phải là lần đầu, mỗi lần trêu chọc tên tiểu tử này vẫn cảm thấy rất thú vị .
"Dạ, dạ, đúng vậy." Đào Đào như gà con mổ thóc gật đầu, bộ dáng kia khôi hài không tưởng được, mọi người thấy cũng có chút buồn cười, cất tiếng cười to: "Ha ha ha… "
"Tốt lắm, nên lên núi thôi, Đào Đào còn biết xấu hổ, thật là hiếm thấy."
"Tỷ tỷ, tỷ cười đệ." Đào Đào u oán nhìn Nhược Vi một cái.
"Được, không cười, không cười."
Một đoàn người chậm rãi đi lên núi, Cửu Hoa Sơn nổi danh nhất chính là trên núi có một cái hồ, diện tích của hồ không lớn không nhỏ, vừa đúng thích hợp, nước trong hồ trong veo, còn có các loại cá bơi qua bơi lại, bốn phía hồ trồng đầy các loại cây cối, còn có một mảnh Đào Hoa Lâm, Đào Hoa Lâm này chính là nơi mà danh nhân du sĩ thích đến nhất.
Trên đỉnh Cửu Hoa Sơn xây một tự miếu (chùa) gọi Cửu Hoa Tự, bởi vì phong cảnh tươi đẹp lại hấp dẫn khách đến hành hương, nhưng mà chỗ tự miếu này rất vắng vẻ, cuộc sống của mấy hòa thượng trong chùa cũng bình thường trôi qua.
Bởi vì đã qua mùa hoa đào, lần này tới ngược lại không thấy được phong cảnh hoa rực rỡ kia.
Hương khói ở Cửu Hoa Sơn hương khói không thịnh vượng mấy còn có một nguyên nhân trọng yếu chính là con đường lên núi không dễ đi, khiến cho rất nhiều khách hành hương đã tới sinh lòng thoái ý.
Dù sao tự miếu gần đấy cách Thanh Châu Thành vẫn có rất nhiều, những người đó thường sẽ chọn phương thức để ình có thể thoải mái nhất, mặc dù chỗ này quả thật sẽ làm cho người sinh lòng yêu thích.
Mọi người một đường cười cười nói nói đến đỉnh núi, đến trước cửa Cửu Hoa tự đã có một tiểu tăng sớm đứng ở cửa chờ mọi người đến.
Tiểu tăng đó thấy mọi người đến, vội vàng tiến lên làm lễ ra mắt: "A di đà Phật, bần tăng pháp danh Tịnh Thiện, phụng mệnh chủ trì tiếp đãi các vị thí chủ." Nhược Vi thấy bộ dáng vị Tịnh Thiện này xinh đẹp, không ngờ tới cũng làm tiểu hòa thượng.
"Vậy thì đa tạ vị này tiểu sư phụ rồi, xin dẫn đường."
"Các vị thí chủ mời theo bần tăng ." Vị Tịnh Thiện này xoay người dẫn mọi người vào Cửu Hoa Tự.
Vào Cửu Hoa Tự, Nhược Vi phát hiện Cửu Hoa Tự mặc dù nói hương khói không thịnh vượng, nhưng lại xử lý vô cùng tốt, trong chùa quét dọn sạch bóng, làm cho người ta nhìn đã cảm thấy rất thoải mái, tiểu tăng đi ngang qua cũng rất lễ phép lui tới một bên nhường đường, nhìn dáng dấp chủ trì chùa này cũng là người khéo léo, ở vào hoàn cảnh như vậy còn có thể quản lý chùa tốt như vậy.
Tịnh Thiện dẫn mọi người tới trong một cái viện giao phó rõ ràng sau trở về , trong cái sân này còn có một cửa nguyệt lượng*, một nơi khác của cửa nguyệt lượng cũng có chỗ ở, vừa vặn thích hợp với đoàn người Nhược Vi, dù sao nam nữ cũng có sự khác biệt, mọi người phân nam nữ tiến vào Cửu Hoa Tự.
Nhược Vi mang theo mấy nha hoàn than cận của mình ở một chỗ, Quái lão đầu cùng Nhạc tiên sinh mang theo Thụy Ca và Đào Đào ở một chỗ, còn ma ma khác và gã sai vặt tất cả ở một chỗ.
Đem lễ vật mang đến tặng sửa sang xong, có tăng nhân đưa cơm trưa tới, mọi người ở một gian phòng mình dùng bữa trưa.
Cửa Nguyệt lượng
Truyện khác cùng thể loại
62 chương
68 chương
10 chương
106 chương