Tiểu Thiếp Lật Bàn, Đấu Lật Vương Gia Phúc Hắc
Chương 22 : Đi tới Tề Quốc
editor: preiya
Hoàng huynh thương yêu nhất của nàng, thật sự chết rồi! Đầu óc Yến Vũ Nhi trống rỗng.
“Vũ Nhi? Vũ Nhi?!” Yến Tử Nhi dùng sức lay động, nàng mới dần dần lấy lại tinh thần.
“Trưởng tỷ! Đều là ta không tốt...” Nàng chỉ cảm thấy trong lòng rất khó chịu, nhào vào trong lòng Yến Tử Nhi, nước mắt rơi lã chã.
“Đừng khóc, không phải là lỗi của muội!” Yến Tử Nhi ép buộc bản thân thoát khỏi bi thống, an ủi nhân nhi trong lòng.
Công Tôn Chiến lòng muông dạ thú, đã sớm muốn rục rịch ngóc đầu dậy rồi. Muội muội của nàng thiên chân vô tà*, nàng làm gì sai chứ? May mắn là nàng không gả cho hắn.
*thiên chân vô tà: hồn nhiên ngây thơ
Nhưng là, Thủy Nguyệt Quốc của bọn họ, rốt cuộc không còn nữa! Yến Tử Nhi không kềm được nước mắt.
“Vũ Nhi, chúng ta phải kiên cường mạnh mẽ lên!” Nàng ôm muội muội, nói cho nàng biết chuyện đã xảy ra trước đó nhiều ngày.
Thì ra là, trong khoảng thời gian lúc nàng bị giam vào Thiên Lao, Thủy Nguyệt Quốc đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Công Tôn Chiến soán quyền giam cầm hoàng đế hoàng hậu, muốn uy hiếp hoàng huynh nhường ngôi, kết quả là Yến Thăng kiên quyết không đồng ý, hắn liền nổi lên sát tâm. Vì thế, hoàng thượng hoàng hậu, bao gồm tất cả hoàng tử trưởng thành, toàn bộ đều thành vong hồn dưới đao của hắn.
Nhưng là, Công Tôn Chiến cũng không phải là người cười đến cuối cùng, bởi vì, vào ngày hắn đang chuẩn bị đăng cơ, Tề Quốc bỗng nhiên tiến công trên quy mô lớn, trước đó Công Tôn Chiến không thu được một chút tin tức nào, đánh hắn trở tay không kịp. Cuối cùng sau ba ngày ba đêm chiến đấu kịch liệt, không địch lại quân Tề Quốc, chật vật chạy trốn khỏi Kinh Thành.
“Nhạc Bình công chúa, ngược lại ngài còn tốt, ở trong thiên lao mặt vẫn được bảo dưỡng xinh đẹp như vậy, nhưng khổ cho chúng ta. Hu hu, hoàng thượng, người chết thật thảm! Để Huệ Nhi theo bồi tiếp người đi!” Vẻ mặt Huệ phi cực kỳ bi thương, ánh mắt lại oán hận liếc nhìn Yến Vũ Nhi.
“Được rồi Huệ phi, ngươi đừng quên, chúng ta rơi xuống nông nỗi này, là vì ai?” Yến Tử Nhi làm trưởng công chúa, khí thế sẽ khác những người khác, nàng liếc mắt nhìn Huệ phi một cái, lạnh lùng nói: “Ngươi nhớ kỹ, hiện giờ chúng ta đang ngồi chung một thuyền, như quân Tề Quốc đã nói, mặc kệ ai xảy ra chuyện, mỗi người đều không ăn được quả ngon.”
Từ lúc tuyên bố tất cả nữ quyến các nàng áp giải đi tới Tề Quốc, thủ lĩnh quân Tề Quốc đã hạ xuống mệnh lệnh, nếu xảy ra chuyện gì, mỗi một cá nhân đều có trách nhiệm, điều này là vì phòng ngừa có người tìm chết, không muốn đi tới Tề Quốc. Mà hoàng đế Tề Quốc làm sao lại có thể buông tha cơ hội tốt làm nhục Thủy Nguyệt Quốc như thế này chứ? Vì thế nên có mệnh lệnh này.
Đối với Yến Tử Nhi trong lòng Huệ phi vẫn có sợ hãi, rụt rụt cổ, không dám nói thêm cái gì nữa.
Rất nhanh, trên bãi đất trống tụ họp đầy người, toàn bộ đều là phi tần công chúa trong hoàng cung Thủy Nguyệt Quốc, còn có tỳ nữ của các nàng.
Một đội quân mặc Thiết Giáp của Tề Quốc đi phía trước thúc giục, tiếp theo có mấy chiếc xe ngựa chạy đến, màn vải màu xanh có chút cũ nát, xem qua rất là đơn sơ.
Huệ phi mím mím môi, bỗng nhiên con mắt sáng lên, đi trước một bước, nhấc chân bước lên một chiếc xe ngựa, lại quay người trừng mắt nhìn tỳ nữ của mình Ngọc Trừng: “Còn không mau đi lên, ngươi là muốn để cho bản cung một người đi tới Tề Quốc sao?”
Ngọc Trừng lúng túng nhìn nhìn Yến Tử Nhi và Yến Vũ Nhi, vội vàng lên xe.
“Ngọc Trừng ngươi…” Liễu Nhứ không chịu bỏ qua, liền kéo nàng xuống dưới, lại bị Yến Vũ Nhi ngăn trở.
“Công chúa, sao nàng ta có thể như vậy? Chủ tử còn chưa đi lên, nàng ngược lại lên trước rồi!”
“Được rồi, hiện giờ quốc gia đều không còn, làm sao còn có công chúa tôn quý cái gì chứ?” Yến Tử Nhi mất mát thở dài, lôi kéo Yến Vũ Nhi cùng nhau lên xe ngựa.
Dọc theo đường đi, khoái mã chạy nhanh như tên bắn, xe ngựa vốn là đơn sơ, xóc nảy rất là kịch liệt. Trong lòng Yến Vũ Nhi có chút buồn bực, hành trình từ Thủy Nguyệt Quốc tới Tề Quốc khoảng chừng một tháng, chạy nhanh như vậy, chắc không là cái khung xe tan nát chứ?
Rất nhanh, Huệ phi liền có chút chịu không nổi. Sắc mặt nàng ta tái nhợt, mồ hôi trên trán không ngừng chảy ra, hai tay ôm bụng, bất chợt nôn khan.
“Nhạc Xương công chúa, cầu ngài cứu nương nương, tiếp tục như vậy ngài ấy sẽ không chịu nổi!” Ngọc Trừng cầu cứu Yến Tử Nhi, dù sao, nàng cũng là đồ đệ thần y Quỷ Cốc Tử, hi vọng nàng có thể ra tay giúp đỡ.
Yến Tử Nhi nhưng lại không để ý đáp lại nàng ta, Huệ phi người này chanh chua, vì tư lợi, cần phải cho nàng một chút giáo huấn, nàng thay đổi tư thế, tựa vào người Yến Vũ Nhi chợp mắt.
Yến Vũ Nhi đồng tình liếc nhìn bộ dáng của Huệ phi, không nhịn được lo lắng cho cuộc sống sau này, không biết đến Tề Quốc, còn có loại cuộc sống gì đang chờ các nàng.
Truyện khác cùng thể loại
49 chương
6 chương
352 chương
60 chương
17 chương
6 chương
46 chương
120 chương