Tống Lương Trác nhấc chân đá nhẹ vào Ha Da, cười nói: “Bảo bối của Tiểu Thất, sợ cái gì chứ?” Tiểu Thất cúi đầu nhìn nhìn, hít một hơi thật sâu, nói: “Không phải màu trắng sao? Sao lại thành màu tro rồi?” Tống Lương Trác thả Tiểu Thất xuống dưới, nắm tay nàng đi vào trong, Ha Da tức giận cắn lấy ống quần Tiểu Thất không buông, Tiểu Thất bước đi bước nào thì nó liền bị tha đi theo bước đó. Tiểu Thất không bước một chân được, nhăn mặt nhăn mày nhìn Tống Lương Trác nói: “Ngươi ôm nó.” Tống Lương Trác nhíu mày, “Sẽ bị nổi sởi.” “Vậy làm sao bây giờ?” Tống Lương Trác nhấc chân nhấc Ha Da ngồi lên chân Tiểu Thất, ngồi xuống bế Tiểu Thất vào sân. Bộ dáng của mọi người trong phủ đều rất vui vẻ. Tiểu Thất cảm thấy người ở trong phủ vốn rất ít, hiện tại đều cố ý đứng ra ngoài cả, nhìn thấy nhiều hơn bình thường rất nhiều. Mọi người thấy Tống Lương Trác ôm Tiểu Thất, hai chân Tiểu Thất lại đeo Ha Da, đều cười cười đầy thiện ý rồi quay trở lại làm việc. Vốn Tiểu Thất cũng không cảm thấy gì cả, nhưng khi đến cửa lại nhìn thấy nụ cười ái muội của Phùng mẫu lại đỏ mặt lên. Tiểu Thất nhớ trước khi Tống Lương Trác rời đi có nói, nói là nếu có thể trở về thì sẽ thành thân, nàng biết, khẳng định là nói, nếu trở về thì sẽ viên phòng đây. Tiểu Thất không sợ viên phòng, thậm chí còn có chút chờ mong. Mẫu thân mỹ phụ nhân đã nói với nàng, viên phòng là chuyện thực hạnh phúc, chỉ như bị con kiến cắn một cái, sau đó là cả người đều thoải mái. Viên phòng thì sau này có thể có tiểu bảo bảo, cũng càng được tướng công yêu thương. Tiểu Thất đã xem qua hình, chính là cởi hết đồ rồi ngủ, sau đó nam nhân làm như vậy như vậy. Hì hì, Tiểu Thất mân miệng cười. Hảo xấu hổ đây! Tiểu Thất giương mắt nhì Tống Lương Trác, nâng Ha Da trên chân quơ quơ, cười nói: “Ta không sợ.” “Hử?” Tống Lương Trác không hiểu. Tiểu Thất đỏ mặt nhìn Tống Lương Trác, cho đến khi được đặt lên ghế thì thần trí vẫn còn đặt trên Ha Da nằm úp trên chân. Ha Da quả là tức giận không nhỏ, cho đến khi vào phòng cũng không nhả miệng ra, miệng vẫn còn kêu ư ư. Tiểu Thất xoay người vỗ vỗ đầu Ha Da, dỗ dành: “Tỷ tỷ còn có việc, Ha Da ngoan, ngủ được không? Có đói hay không đây?” Khóe miệng Tống Lương Trác co rút, ra cửa phân phó người chuẩn bị nước tắm. “Tống tri huyện, Ha Da biến dạng!” Trên lỗ tai của Ha Da có một chỗ đen, Tiểu Thất xoa nhẹ thật lâu sau nhưng vẫn không mất đi, không biết đã bị dính cái gì. Nếu không phải Ha Da cắn ống quần của nàng không buông, Tiểu Thất còn cho rằng đây là chó nhà ai thả chạy rông. “Tiểu Thất sẽ đánh đòn nó sao? Nếu không thì vẫn là đưa trở về đi.” Tống Lương Trác có chút thương tiếc nhìn con chó lông xù này, thế mà đã trở nên lôi thôi, lông rụng còn đổi màu nữa, tất nhiên là không khiến người ta yêu thích nữa. Tiểu Thất không phản đối, xoa xoa đầu Ha Da, suy nghĩ rồi nhếch môi ôm lên nói: “Vậy đem về cho nương là tốt rồi. A, này là gì? Dính quá đi!” Tiểu Thất cau mày nắm lấy hai chân trước của Ha Da thả xuống dưới, dùng chân cọ cọ xin lỗi Ha Da nói: “Ngày mai lại ôm ngươi nha, mai sẽ mua thịt cho Ha Da ăn nha.” Phùng mẫu cùng hai hạ nhân mang nước ấm vào, xoay người lắc lắc ngón tay kêu Ha Da chạy qua. Phùng mẫu ôm lấy Ha Da cười nói: “Mấy ngày nay ta chưa tắm rửa cho nó, phu nhân đại nhân tắm rửa ngủ sớm đi, Tiểu Khôi sẽ ngủ cùng ta.” Tiểu Thất trợn mắt, há hốc mồm nhìn Phùng mẫu ôm Ha Da đi ra ngoài, Ha Da còn tựa vào vai Phùng mẫu nũng nịu kêu một tiếng với Tiểu Thất. Tiểu Thất có chút ghen tị. Tống Lương Trác cởi ngoại sam, thấy Tiểu Thất vẫn còn nhìn chằm chằm cửa phòng đã đóng, cho là nàng đang khẩn trương, ấm giọng nói: “Tiểu Thất tắm trước đi.” “À.” Tiểu Thất mờ mịt bước đến phía sau bình phong, cởi hết một nửa quần áo lại mặc vào, chạy ra hỏi: “Tiểu Khôi là ai?” “Chắc là Ha Da.” Biết ngay nàng đang phân vân chuyện này. “Oh.” Tiểu Thất lại xoay người đi vào phía sau bình phong, nhảy vào thùng tắm cả buổi mới tức giận vỗ nước nói: “Ha Da không phải là Tiểu Khôi, Tiểu Khôi là dùng để kêu con thỏ nhỏ.” Tống Lương Trác mệt mỏi xoa xoa thái dương, không lên tiếng. Tiểu Thất ngâm một lát rồi ra ngay, thấy Tống Lương Trác đã tựa vào bàn ngủ mất rồi. Tiểu Thất nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là khều khều hắn, thấp giọng nói: “Ngươi còn muốn tắm không?” Tống Lương Trác híp mắt gật gật đầu, thở nhẹ ra rồi đi vào trong. Tiểu Thất quay đầu nhìn bình phong rồi lại nhìn giường, lại thăm dò nhìn nhìn vào giường nhỏ ở gian ngoài, cuối cùng vẫn là ngoan ngoãn leo lên giường. Nước có chút lạnh, Tống Lương Trác không tắm rửa nữa, tùy tiện cầm lấy một kiện áo dài rồi đi đến bên giường. Tiểu Thất có chút khẩn trương, đợi Tống Lương Trác vén màn đi vào vẫn không nhịn được mà khẽ run. Tống Lương Trác liếc mắt nhìn Tiểu Thất đang cắn ngón cái nhìn hắn, lại đứng dậy tắt nến rồi mới quay về giường nằm xuống. Tiểu Thất trợn tròn mắt, gắt gao nắm tay lại, chỉ cảm giác Tống Lương Trác nằm xuống, cảm giác hắn kéo chăn sang một bên, sau đó, một cánh tay liền ôm lấy eo của nàng. Tiểu Thất khẩn trương cắn ngón cái, đầu óc như nổ vang, đợi cả nửa ngày cũng không thấy Tống Lương Trác cởi quần áo của nàng. Tiểu Thất quay đầu nhìn Tống Lương Trác, chỉ là cái gì cũng không nhìn thấy. Có phải hay không muốn chính mình tự cởi a, Tiểu Thất nhíu mày nghĩ. Tiểu Thất lại im lặng đợi thêm một lát, thấy Tống Lương Trác ngoại trừ âm thanh hít thở cũng không phát ra cái gì, nhịn không được khẽ đẩy cánh tay hắn. “Hử? Làm sao vậy?” Tống Lương Trác mơ mơ màng màng hỏi. Không thể nào! Tiểu Thất bĩu môi hừ, Tống tri huyện thực mất mặt, chỉ biết dọa người! Tiểu Thất tức giận buông ngón cái ra, lau lên ngực Tống Lương Trác, yên lặng một lát lại rầu rĩ nói: “Có phải ngươi mệt mỏi hay không?” Tiểu Thất nghe thấy một tiếng cười khẽ, lưng lại một lần nữa mang vào trong ngực ấm áp. “Ngươi không ngủ à!” Tiểu Thất kinh hô. “Đã muốn ngủ.” Tống Lương Trác khẽ thở dài, hôn lên trán Tiểu Thất, ấm giọng nói: “Ngủ đi, trễ rồi.” Tiểu Thất muốn hỏi, ngươi không thành thân cùng ta sao? Nhưng lại nghĩ lại, nương mỹ phụ nhân nói mỗi lần đều phải rụt rè, Tiền Tiểu Thất nàng cũng không phải là quá rụt rè, vậy rụt rè một lần cũng tốt. Dù sao, dù sao nàng cũng không gấp, có phải không? “Vậy ngươi ngủ đi.” Tiểu Thất vòng tay ôm thắt lưng Tống Lương Trác, ngáp một cái. Tống Lương Trác thật sự rất mệt mỏi, hai mắt từ từ nhắm lại, khẽ cười một tiếng, nhưng lại lập tức ngủ ngay. Hết thảy đều khôi phục lại bình thường. Lục Liễu cũng đã quay lại, Tống Lương Trác mỗi ngày đều đến nha môn, thỉnh thoảng buổi tối trở về còn mang theo điểm tâm của Phong Trạch Lâu. Ha Da bị Tiểu Thất mang về Tiền phủ, mỹ phụ nhân gặp lại Ha Da, bị dọa đến nghẹn một trái nho trong cổ họng, cũng may Phán Đệ ở bên cạnh, vỗ một cái đã ho ra. Mỹ phụ nhân vỗ ngực vội vàng hít thở liên tục, run rẩy chỉ tay vào hỏi: “Ha Da, Ha Da sao lại thành thế này, hả? Thật tàn nhẫn mà!” Có thể là do mỗi ngày nhìn thấy, Tiểu Thất cũng không ngờ là Ha Da có thể xấu đến nỗi dọa người như vậy, nhưng lại có chút áy náy. Tiểu Thất kéo kéo góc áo, ngập ngừng nói: “Kia, là do không tắm rửa đi. Trong nhà, không có hương cao(*) sao.” (*)hương cao: sữa tắm, dầu tắm Mỹ phụ nhân đảo mắt nhìn Tiểu Thất đang dẩu môi, ánh mắt mị mị hỏi: “Thất nhi không hài lòng?” Tiểu Thất dẩu dẩu miệng không vui, hừ tức hồi lâu mới rầu rĩ nói: “Nương, có phải con thực xấu hay không a?” “Sao? Ai nói? Mờ mắt rồi sao!” Mỹ phụ nhân sờ sờ đôi mắt to của mình mà tức giận không thôi. Mỹ phụ nhân chạm vào hàng lông mày của Tiểu Thất nói: “Màu sắc hơi nhạt một chút, không đen dài như của nương, nhưng cái gì gọi là mày ngài? Lông mày như Tiểu Thất vừa đáng yêu lại không mất đi tuyệt sắc!” Phán Đệ bĩu môi nói: “Nương, mày ngài cũng không phải là ý tứ đó.” Mỹ phụ nhân trừng mắt liếc Phán Đệ một cái, “Không sai biệt lắm, cũng giống nhau cả thôi.” Mỹ phụ nhân xoa mặt Tiểu Thất, gương mặt trắng nõn liền lưu lại dấu tay hồng hồng. Mỹ phụ nhân nói ríu rít, “Nhìn xem, nhìn xem, hai má thật mềm, chỉ chạm nhẹ cũng có thể chảy nước, ai lại không có ánh mắt như vậy? Tiểu Thất không xinh đẹp, vậy Thông Hứa chẳng còn nữ nhân.” Tiểu Thất chớp mắt, “Vì sao không còn nữ nhân?” “Còn lại đều xấu đến thành nam nhân!” Phán Đệ chống má cười khẽ. “Oh.” Lời nói này thực giả, Tiểu Thất thầm nghĩ, Thải Vân kia so với mình đẹp hơn. Tiểu Thất cúi đầu nhìn bộ ngực nhỏ nhắn của mình, dẩu môi nghĩ, so với nàng còn ít thịt hơn đây. Nhớ tới Thải Vân, Tiểu Thất còn có chút lo lắng, vội hỏi: “Nương, Thải Vân cô nương đâu?” Mỹ phụ nhân cùng Phán Đệ liếc nhau, kiêu ngạo nâng cằm nói: “Nương đã phái nàng đến khách điếm giúp xem sổ sách rồi, ha ha, bởi vậy không có cơ hội chen vào giữa ngươi và tướng công nhà ngươi. Còn nữa,” mỹ phụ nhân sờ sờ bụng Phán Đệ, cười tủm tỉm, nói: “Thất nhi cần cố gắng thêm, nhị tỷ ngươi đã có thai rồi.” “Sao, mang thai!” Tiểu Thất kinh ngạc trừng to mắt, bước qua cẩn thận sờ sờ bụng nàng, cười nói: “Nhị tỷ thật lợi hại.” Mỹ phụ nhân cười duyên, “Thất nhi cũng nên cố gắng, đến lúc đó có hai đứa, ha ha, nương thật vui mừng mà.” Tiểu Thất ủy khuất mếu máo, mắt nhìn Phán Đệ, lại nhìn mỹ phụ nhân, hấp háp mũi nói: “Nương, Tống tri huyện, không ngủ cùng con.” Tình thế nghiêm trọng rồi. Mỹ phụ nhân đóng cửa phòng, hoang mang suy nghĩ một lát mới nói: “Các con, còn chưa viên phòng?” Tiểu Thất lắc đầu, “Nhưng là, cùng nhau ngủ đây.” Phán Đệ hít vào một hơi, cả kinh nói: “Hắn không cử?” Mỹ phụ nhân trừng mắt liếc Phán Đệ, suy nghĩ rồi cũng có chút hoảng, “Không phải là bệnh kia đi, nhưng không phải thì là gì? Thời điểm Tống Lương Trác cầu hôn cũng không nói hắn có bệnh mà?” Phán Đệ bóp cổ tay, “Dù có bệnh khẳng định cũng giấu. Hừ, khi dễ Tiền gia lớn nhỏ chúng ta a, bệnh như vậy cũng dám giấu.” Tiểu Thất chớp mắt, “Cái gì là không cử?” Mỹ phụ nhân ho nhẹ một tiếng, ý bảo Phán Đệ giải thích. Tiểu Thất xoay người nhìn Phán Đệ, Phán Đệ nâng chung trà lên uống, hạ mắt xuống. Tiểu Thất nóng nảy, “Có thể chết người hay không đấy?” Phán Đệ uống một ngụm, suy nghĩ cẩn thận nói: “Kia sẽ không chết. Ta hỏi muội, vì sao Tống tri huyện không cùng muội viên phòng? Hắn cũng không chạm vào người muội?” Tiểu Thất mím môi, đỏ mặt nói: “Ngay từ đầu muội không nghĩ muốn, sau khi ngoại thành có tình hình bệnh dịch, hắn nói trở về liền cùng muội viên phòng, nhưng là đêm đó trở về hắn mệt chết đi a, ôm muội rồi ngủ. Sau đó, sau đó, cũng chỉ ôm muội ngủ. Hắn, uhm, hắn còn hôn muội.” Tiểu Thất sờ sờ môi cúi thấp đầu. “Hắn có hay không, có hay không…” Mặt Phán Đệ đỏ như mặt trời mọc. “Có cái gì?” Tiểu Thất mờ mịt. Mỹ phụ nhân cố gắng nói rõ, “Chính là phía dưới, nơi đó, nơi đó có cái kia hay không?” “Ở đâu?” Tiểu Thất bỗng nhiên nhớ đến hai tập tranh mình đã nhìn qua, ở phía dưới cơ thể trần của nam nhân có một cây gậy thật xấu xí, đỏ mặt nói: “Cái kia à, con, con không có sờ qua!” Lần này cả mỹ phụ nhân cũng đỏ cả mặt. Mỹ phụ nhân cùng Phán Đệ nhìn nhau thật lâu, Tiểu Thất không biết các nàng trao đổi cái gì, chỉ ngây ngốc nhìn, đã bị mỹ phụ nhân thần bì hề hề kéo sang phòng ở cách vách.