Ngày thứ hai Tiểu Thất tỉnh dậy, nhìn mạn giường hồi lâu mới nhớ tới đêm qua đã đồng giường cộng chẩm với Tống Lương Trác. Tiểu Thất “Hô ha” một tiếng trong miệng, dùng khuỷu tay thúc mạnh vào phía bên kia, nhưng lại đụng vào giường, cạch một tiếng vang lên. Tiểu Thất chớp chớp mắt quay đầu lại, thấy chỗ bên cạnh đã trống từ lâu, miết miết môi xoa nhẹ vào khuỷu tay bị đau. Không thể tiếp tục ở Tống phủ nữa, sẽ bị ăn sống luôn! Vừa nghĩ tới, Tiểu Thất nhanh nhẹn trở mình xuống giường, không phát hiện bên gối kia có một Tiểu hồng mã toàn thân lấp lánh. Tiểu Thất kêu Lục Liễu vào, nhanh nhẹn rửa mặt, nhíu mày nói: “Lục Liễu, chúng ta về nhà.” “A?” Lục Liễu phản ứng không kịp. “Về nhà.” “Không phải, tiểu thư, sao lại về chứ? Thật vất vả mới đuổi được Ôn tiểu thư kia về nhà!” Tiểu Thất bực mình chu miệng: “Ta cũng không đuổi nàng, chính là nàng tự đi.” Lục Liễu gật đầu, “Dù là vậy thì tiểu thư cũng không thể trở về.” “Tại sao chứ?” Tiểu Thất có chút nóng nảy. Lục Liễu đảo mắt, cười nói: “Tiểu thư nghĩ đi, cô gia đã để cho Nhược Thủy tiểu thư đoạt đi hết trâm cài của tiểu thư, tiểu thư đã nói phải ăn cho hắn nghèo rồi mới đi, không vậy thì quá tiện nghi cho cô gia rồi!” Nghĩ ta ngu à! Tiểu Thất xoay người xem thường, hừ nói: “Bổn tiểu thư từ bỏ!” “Nhưng vậy không được!” Lục Liễu vội vàng bổ sung nói, “Tiểu thư đã quên trong đó có bảo bối mà lão gia mang từ hải ngoại về sao? Lúc đầu lão gia đã ngàn dặn vạn dò tiểu thư không được lấy ra, còn nói nếu tiểu thư người làm mất thì sẽ không bao giờ cho ngài đồ mới nữa. Tiểu thư ở lại nơi này một thời gian đi, biết đâu chừng Ôn tiểu thư sẽ quay lại trả cho người, đến lúc đó hãy đi.” Tiểu Thất mặc kệ nàng, tự thu thập một túi đồ nhỏ rồi quẳng lên vai, nhìn vào hộp nữ trang trong góc tường, đem chìa khóa khóa lại. Nhìn qua phòng một chút, xác định mọi thứ hết thảy đều thỏa đáng mới hướng Lục Liễu nói: “Ngươi đừng lừa ta, ta biết ngươi muốn ta làm tri huyện phu nhân, nhưng đó là ngươi muốn, còn ta muốn trở về làm Tiền Tiểu Thất.” Tiểu Thất đi ra khỏi phòng, quay đầu lại nói: “Nếu ngươi không đi thì chăm sóc thật tốt cho Ha Da, trở về ta sẽ cho người sang ôm Ha Da đi.” Lục Liễu vội vã đuổi theo, “Nếu Tiểu thư thật muốn trở về cũng được, trước hãy nói với Phùng mẫu một tiếng, à, lưu lại phong thư cho cô gia, ăn điểm tâm xong rồi hãy đi a!” Tiểu Thất suy nghĩ lại, cảm thấy đi trước hay sau khi ăn cũng không ảnh hưởng gì cả. Vì thế lập tức trở lại phòng, đợi Lục Liễu bưng điểm tâm lên, mặc kệ đồ ăn ngon hay không đều ăn thật no. Lục Liễu cũng nhân lúc này để thu thập một bao quần áo, vẻ mặt đau khổ nói: “Lục Liễu trở về cũng tiểu thư.” Tiểu Thất lại đổi ý, buông túi đồ xuống thay nam trang, Lục Liễu cũng thay đổi theo, không vui chu miệng nói: “Nếu vậy, Lục Liễu tìm người đánh xe cho tiểu thư.” “Đừng, trước mắt chúng ta ra phố dạo một lát, sau đó hãy thuê xe, buổi chiều là có thể về đến nhà.” Lục Liễu biết nàng có ý muốn đi dạo một vòng trên đường, đành chu miệng đi theo Tiểu Thất ra cửa. Gia nhân ở cửa thế nào lại không hề ngăn cản các nàng, điều này càng khiến Lục Liễu bất mãn, đi phía sau Tiểu Thất mà mang theo một cỗ sát khí chết người. Tiểu Thất đã ăn no, nhìn mấy quán ăn vặt trên đường, dù có chút thèm, nhưng vẫn là ngắm nhìn mà thôi. Tiểu Thất tìm quầy bán đồ chơi bằng bùn tại phố kia, tìm hồi lâu cũng không thấy đại thúc bán còi và hình nhân bằng bùn. Tiểu Thất rầu rĩ phồng má, lại thấy mọi người tập trung ở đầu phố, liền kéo Lục Liễu chạy sang. “Trị thủy? Nhưng bây giờ đã sắp có lũ rồi? Nhiều năm qua đã không xây dựng.” Có người đứng bên ngoài cao giọng nói. Trong đám người truyền đến thanh âm của một nam tử trung niên, “Tri huyện đại nhân đã viết mộ binh thư, nói ao ở ngoại thành đầu thôn địa thế(*) thấp, sợ là mưa to lại gặp lụt, mời các vị thanh niên, trung niên qua góp sức giúp đỡ, trước hết là giúp đắp đê ở bên ngoài.” (*)địa thế: vị trí “Ao đầu thôn vốn là thôn lớn, mấy trăm hộ ở đấy đâu, lúc trước không phải đã ngập một lần sao? Sao lại trở về sau khi nước rút, nói ra, bọn họ nên dời đi, thay đổi chỗ ở chẳng phải tốt hơn sao?” “A, Hoạt Tử nói thì nhẹ nhàng, đó là nơi mà tổ tiên truyền qua các đời, làm sao nói bỏ là bỏ ngay được? Nghe chính người nơi đó bảo, lúc trước là nơi rất tốt, gần sông lớn, dẫn kênh rạch cũng rất thuận lợi.” Một ông lão vuốt râu nói: “Các ngươi là nam nhân khỏe mạnh, cũng qua giúp một tay đi, tri huyện đại nhân mấy ngày nay đều ăn tại bờ đê, các ngươi cũng nên giúp đỡ chút.” “Tri huyện đại nhân không phải đã cưới con gái út Tiền gia sao? Nói không chừng còn có thể cấp chúng ta tiền thưởng đấy!” Một giọng cười nói vang lên. “Phi, ngươi muốn bạc đến điên rồi, không thấy mộ binh thư là muốn mọi người qua góp một tay sao? Nhưng khẳng định là có cơm đây!” Tiểu Thất đứng bên ngoài nghe chốc lát, nhón chân nhìn bên trong một chút, chỉ thấy một tờ giấy màu vàng. Một thân ảnh gầy từ trong đám người tiến đến, đụng phải Tiểu Thất rồi biến mất vào ngõ bên cạnh. Tiểu Thất chưa từng thấy dáng vẻ lẩn tránh, khom lưng của nam tử như vậy bao giờ, không nhịn được nhìn theo, lơ đãng sờ vào thắt lưng, bất giác phát hiện túi bạc của mình đã mất rồi. Tiểu Thất cau mày chớp mắt một cái, nhanh chóng kéo Lục Liễu đuổi theo vào ngõ nhỏ. Trong ngõ đã không có bóng người, Tiểu Thất thở hổn hển chạy vào trong, thấy nơi chân tường có vật màu tím liền chạy đến. Tiểu Thất nhặt lên túi tiền của mình, cả giận: “Tên trộm thối! Tống tri huyện thực đần, còn nói cái gì là quan tốt, ngay cả một tên trộm cũng không trị được.” Lục Liễu bĩu môi, “Trộm vặt giống như ruồi bọ, luôn rất khó bắt.” Tiểu Thất hừ một tiếng, khom lưng nhặt túi tiền màu lam lên, sờ sờ bên trong có vật gì đó có chút kinh ngạc. Tiểu Thất lấy ra, để vào lòng bàn tay, thấy đó là một miếng ngọc bội màu vàng, dây kết bằng tơ tằm. Tiểu Thất không biết nhìn ngọc, bất quá cũng hay nhìn đến, biết ngay đây là một khối ngọc tốt. Tiểu Thất hươ hươ trong tay, nâng lên nhìn một chút. Ngọc bội khắc hoa văn hình rồng, Tiểu Thất cau mày thì thầm: “Ngọc bội của quan lớn? Không nghe Tống tri huyện nói có quan lớn đến Thông Hứa mà? Có thể là cải trang vi hành mà đến!” “A?” Tiểu Thất lật xem cả hai mặt của ngọc, tự nhủ: “Vương cái gì? Hảo trù tử! Vương đại quan?” Lục Liễu đi đến gần, hỏi: “Tiểu thư biết?” “Xì, ngươi mới biết á, muốn hủy danh dự của ta hả.” Tiểu Thất chu miệng, đem ngọc bội cất vào trong túi màu lam, để vào trong tay áo, đi ra ngoài. Cuối ngõ hiện ra thân ảnh một người, nhìn kỹ thì đó là người khi nãy đã đụng Tiểu Thất. Người nọ thấy có người cầm đồ đi, nâng tay lau mồ hôi rồi biến mất. Lục Liễu đi theo phía sau Tiểu Thất, thấp giọng nói: “Tiểu thư, vậy ngọc bội này làm sao bây giờ?” “Trả lại cho người ta! Chúng ta đi vào đám người hỏi một chút, nói không chừng là có thể tìm được tin tức.” Tiểu Thất nhớ Tiền lão đầu cũng từng đặt người chạm trổ một khối ngọc, đó chính là một trong hai vật dùng để chứng minh thân phận của Tiền gia để lấy bạc. Đám người trước chỗ dán mộ binh thư đã tản đi một ít, Tiểu Thất nhón chân tìm được khoảng bốn năm người dáng vẻ phú quý, tìm hồi lâu cũng không thấy ai có dáng vẻ của đại quan. Bất đắc dĩ không thể làm gì hơn là đem ngọc bội trong túi ra, giơ túi tiền đó đứng bên ngoài hồi lâu. Lục Liễu cũng nhìn theo vào đám người xem, tầm mắt lơ đãng thấy được một đôi mắt mang ý cười. Lục Liễu chần chờ chốc lát, vỗ vỗ Tiểu Thất thấp giọng nói: “Tiểu thư, kia là công tử chúng ta đã gặp tại quán trà.” Tiểu Thất nhìn qua, đối với hoa đào nhân như người đó không có hứng thú, bất quá đảo qua nhìn xem những người khác. Trần Tử Cung xếp quạt, nói với nam tử phía sau gì đó, cười đi tới. “Tiểu Thất, thật là vừa khéo.” Trần Tử Cung liếc mắt nhìn túi tiền trong tay nàng, cười nói: “Có thể hay không hoàn lại cho ta? Đương nhiên, nếu Tiểu Thất thích, cũng có thể giữ lại.” Tiểu Thất hơi nhíu mày, một tay vứt thẳng túi tiền vào người hắn, khí hừ một tiếng mới nhớ tới cái gì, hỏi: “Trong túi của ngươi có ngọc bội?” Trần Tử Cung gật đầu, Tiểu Thất liền truy vấn: “Là hình dáng thế nào? Khắc hoa văn gì?” Trần Tử Cung giật giật khóe miệng, nhẹ nhàng nói: “Hình tròn, bên cạnh chạm rồng, khắc long đồ.” Tiểu Thất bĩu môi, lấy ngọc bội từ trong tay áo đưa qua, “Vậy ra, ngươi họ Vương a.” Trần Tử Cung có chút kinh ngạc, nhưng chỉ trong nháy mắt đã khôi phục ý cười. Tiểu Thất tùy ý khoát khoát tay, kéo Lục Liễu xoay người rời đi. Trần Tử Cung đuổi theo hai bước nói: “Tiểu Thất, ngươi đã giúp ta tìm về một vật quan trọng, ta nên hảo hảo cám ơn ngươi mới đúng lễ.” Tiểu Thất chớp chớp mắt, dừng cước bộ lại, nói: “Tạ ơn thế nào?” “Ha ha, ta xin mời Tiểu Thất đi Phiêu Hương Lâu dùng bữa được không?” Không được, dĩ nhiên không được! Buổi sáng nàng đã ăn bánh bao, trong miệng vẫn còn mùi vị đây! Tiểu Thất lắc đầu nói: “Ngươi có phải là đại quan không?” Trần Tử Cung suy nghĩ rồi gật đầu. “Vậy ngươi đến đây quản Tống tri huyện phải không? “Đúng.” Trần Tử Cung lãnh đạm cười. “Ngươi tiếp cận Tống tri huyện, nên trông nom Thông Hứa, đúng không? Nếu vậy thì chuyện ngập lụt của ao đầu thôn ngươi cũng nên trông nom? Nếu như vậy, Tống tri huyện tu sửa đê điều không phải vốn là chuyện của ngươi sao? Ngươi thế nào lại không cấp bạc cho Tống tri huyện?” Tiểu Thất mạch lạc nói ra, Lục Liễu bên cạnh có chút ngây ngốc. Trần Tử Cung cũng không nghĩ Tiểu Thất sẽ nói như vậy, nhất thời cũng ngây ngẩn cả người. “Hừ, các ngươi cho một quan thất phẩm nhỏ nhoi đi tu sửa đê điều, thất phẩm a, lại không cấp bạc, các ngươi nghĩ mọi người đều đại phú đại quý ư! Quả thực là!” Vốn dĩ nếu là một vị thương quốc thương dân nói thì như là khí thế mười phần, mạnh mẽ lại dứt khoát, nhưng hết lần này tới lần khác, Tiểu Thất mang bộ dáng như một tiểu kiều rất đáng yêu, lại có hơi thở không liền mạch, lông mi dài phối hợp, khiến cho người ta thấy một bộ dáng thẹn thùng vô hạn rất đáng yêu, mị hoặc. Trần Tử Cung cười nói: “Vậy Tiểu Thất nói, ta nên làm gì? “Ngươi nên làm nhiều hơn đi.” Tiểu Thất nhăn mũi nói: “Tỷ như cấp bạc cho Tống tri huyện, cấp nhân lực cho Tống tri huyện, à, phải cai quản tốt nhánh Hoàng Hà này.” Tiểu Thất gật đầu khẳng định, suy nghĩ tiếp rồi nói: “Đây là quản lý đường chảy của nước, nơi nào nên đến nơi nào không nên, có như vậy thì đại quan các ngươi mới làm chuyện tốt đây.” Lục Liễu túm túm tay áo của Tiểu Thất có chút lo lắng, Tiểu Thất cũng như ý thức được gì đó, vội khép miệng lại. Trần Tử Cung cười nói: “Tiểu Thất nói có lý, hạ lưu này quả thật đáng hảo hảo quản lý một phen.” Tiểu Thất gật đầu, suy nghĩ rồi lại lùi về sau, cúi cằm xuống. Trần Tử Cung trong mắt hiện lên một tia đánh giá, Tiểu Thất khí thế lúc nãy đã thu liễm lại, ở góc độ này lại là một Tiểu Thất khác, cẩn thận cùng phòng bị, lại càng làm cho người khác không kìm được mà muốn yêu thương, cưng chiều.