Tiểu viện của Tống phủ vốn không lớn, nay lại có thêm hai đại nam nhân đến ở nên có chút chật chội. Buổi tối trước khi ngủ, Tiểu Thất còn có chút tức giận bất bình, nàng đã gặp những kẻ khi dễ nữ nhân, tỷ như, Tống Lương Trác hai lần đánh nàng, lần nọ búng vào trán của nàng cũng có thể xem là khi dễ a. Nhưng chưa từng thấy kẻ nào khi dễ nữ nhân đến thế, đã ngông nghênh cầm đồ của người khác mà còn nói chuyện lý lẽ giống như cây ngay không sợ chết đứng. Có câu nói như thế này, quan kỳ hữu tri kỳ nhân(*), Tống Lương Trác có thể có bằng hữu không nói lý lẽ như vậy, thật đúng với câu “Vật dĩ loại tụ, nhân dĩ quân phân”(**)! (*)quan kỳ hữu tri kỳ nhân: xem bằng hữu để hiểu một người (**) Vật dĩ loại tụ, nhân dĩ quân phân: vật hợp theo loài Bởi vì mỗi ngày Ha Da không ngủ yên trong chiếu khán của nó, mà chui loạn hết tất cả các góc giường, nên Tiểu Thất đã chuyển nó xuống ngủ trên bàn đạp trước giường. Tiểu Thất buông tay giũ giũ những nơi mà Ha Da đã làm bẩn, nhưng vẫn không buồn ngủ, ngồi nhìn ra gian ngoài. Tống Lương Trác cũng chưa ngủ, đang đốt đèn đọc sách ở gian ngoài. Nghe tiếng Tiểu Thất xoay người qua lại trong phòng, khóe miệng câu lên nói: “Tiểu Thất còn chưa ngủ?” “Ngủ không được!” Tiền Tiểu Thất dứt khoát ngồi dậy, buồn bực nói: “Ăn rồi ngủ, cũng không có gì để chơi đùa, một ngày có bao nhiêu canh giờ? Ngủ thôi cũng đã mất sáu canh giờ.” “Vậy ra đây xem sách đi.” Tiền Tiểu Thất suy nghĩ một lát, rồi mang hài đi ra gian ngoài. Vốn là đêm đầu hạ, nhưng tối nay lại đặc biệt nóng, Tiểu Thất một thân tơ lụa thuần trắng, tóc đen buông dài đi ra, ngồi vào phía bên kia bàn, tùy tiện cầm vài quyển sách trên đó. Lụa vốn mềm nhẵn, Tiểu Thất nâng tay chống má, lại vòng tay lại khiến cho cánh tay áo trượt xuống dưới, lộ ra hơn nửa cánh tay trắng, dưới ánh nến mờ ảo lại như phát sáng rực rỡ. Tống Lương Trác vô tình liếc sang, thấy bộ dáng mặt ủ mày chau của nàng, ôn nhu nói: “Sao lại buồn bực rồi?” “Đúng là rất buồn bực! Phủ của ngươi rất buồn, ngươi cũng rất chán!” Tiểu Thất chu miệng. Tống Lương Trác lần đầu tiên thấy bộ dáng làm nũng của nữ tử, xấu hổ ho nhẹ một tiếng nói: “Cũng mới an ổn mấy ngày thôi.” “Tống tri huyện?” “Hả?” Tiểu Thất dứt khoát nâng cằm, trừng mắt to thở dài nói: “Khi nào thì ngươi mới tu sửa đê điều?” “Tiểu Thất quan tâm chuyện trị thủy?” “Ta quan tâm khi nào ta mới có thể về nhà.” “À, sẽ sớm thôi.” “Sao?” Tiểu Thất chớp mắt, “Cái gì là ‘sẽ sớm’ đây?” Tống Lương Trác buông mắt xuống, nét mặt tựa hồ có chút không vui, nhưng cũng chỉ trong nháy mắt đã khôi phục lại vẻ ôn hòa bình thường. Tiền Tiểu Thất híp mắt đánh giá Tống Lương Trác, hừ nói: “Tống tri huyện, có phải ngươi đang nghĩ cách phá hoại chủ ý của ta không?” “Ta cũng không muốn phá hoại chuyện này.” Tống Lương Trác suy nghĩ rồi nói: “Ngày mai ta sẽ mang nàng ra khỏi thành đi dạo một vòng, thế nào?” “Thật sao!” Thần sắc ủ rũ của Tiền Tiểu Thất biến mất ngay lập tức, hai mắt sáng lấp lánh nhìn chằm chằm Tống Lương Trác, rất giống khi Ha Da nhìn miếng thịt. Tống Lương Trác khóe miệng chậm rãi câu lên, lộ ra hàm răng trắng bóng hiếm thấy nói: “Dĩ nhiên là thật.” “A!” Tiểu Thất đứng bật dậy, cười cười rồi chạy đến lấy cái quạt trên tháp thượng, ân cần chạy đến sau lưng Tống Lương Trác quạt hai cái, động tác mạnh mẽ bỗng dừng lại, kỳ quái hỏi: “Tống tri huyện thật sự muốn mang ta ra ngoài chơi? Không phải là đi nhìn ngươi trị thủy chứ?” Tống Lương Trác như bị nhìn thấu tâm tư liền xấu hổ, che miệng ho nhẹ một tiếng, nói: “Mang nàng đi xem một nơi rất đặc sắc.” “Cái gì đặc sắc?” “Tới rồi sẽ biết.” Tiền Tiểu Thất mừng khấp khởi, nghĩ đến có thể là danh thắng của Thông Hứa huyện, đem toàn bộ mọi việc suy nghĩ một lần, sau đó mới phát hiện, nơi mình đi qua đều là ở trong Huyện Thành, nhưng có được ra ngoại thành mấy lần đâu, nên cũng chưa từng thấy qua cảnh sắc ở đó như thế nào Trong lòng Tiền Tiểu Thất tràn đầy chờ mong, cười hai tiếng rồi tăng thêm lực tay, khiến cho ngon nến nhỏ trong phòng lung lay tắt, trong phòng nháy mắt lâm vào bóng tối. Tiền Tiểu Thất xấu hổ lại có chút sợ hãi, nhích lại gần Tống Lương Trác, cười khan hai tiếng rồi nói: “Cửa sổ đóng không chắc đây?” Khóe miệng Tống Lương Trác co giật, lục lọi tìm đá lửa trên bàn. Tiểu Thất sợ bóng tối, nếu không phải e ngại không thân thiết với Tống Lương Trác, phỏng chừng đã sớm nhào vào lòng hắn rồi. Vị trí của nàng lúc này rất gần với Tống Lương Trác, lúc Tống Lương Trác di chuyển mơ hồ ngửi thấy mùi cơ thể của nàng. Khóe miệng Tống Lương Trác khẽ nhếch, lần mò để thắp nến lại. Tiền Tiểu Thất lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, thối lui từng bước, an phận ngồi lại vào vị trí cũ, tựa vào bàn cười nói: “Ngoài cửa sổ có gió to rồi, ta không cần phải quạt cho ngươi nữa.” Tống Lương Trác gật đầu, cúi đầu tiếp tục xem quyển sách trước mặt. Tiền Tiểu Thất cũng tùy tiện lật lật một quyển sách, phát hiện đều là sách sử, không hứng thú buông xuống, ghé vào trên bàn ngắm người đang chăm chú xem sách Tống Lương Trác. Đáng ghen tỵ, người này thật sự là đáng ghen tỵ mà! Tiểu Thất âm thầm cân nhắc, chính là có điểm không vui vẻ, tất cả các nam nhân đều đẹp như thế thì làm sao vui vẻ đây? Tiền Tiểu Thất liếc mắt về một bên, nhìn chằm chằm vào lư hương đang tỏa ra khói nhẹ ngáp một cái. Mắt cá chân có chút hơi ngứa, Tiền Tiểu Thất cau mày thu hai chân lên ghế, ôm đầu gối gãi gãi, bĩu môi nói: “Tống tri huyện, trong phòng có muỗi đấy.” Tống Lương Trác ngẩng đầu nhìn qua, thấy Tiểu Thất ôm chân, mái tóc đen buông xuống ôm lấy đôi vai nhỏ nhắn, bộ dáng xinh xắn, khẽ cau mày. Nàng thật đúng là, không xem hắn là nam nhân mà! Tống Lương Trác thở dài, lấy túi hương từ trên thắt lưng xuống đưa tới. Tiểu Thất cầm lên ngửi ngửi, cúi đầu đeo vào cổ chân mình. “Muỗi thực độc, đã sưng lên rồi.” Tiểu Thất xoa mắt cá chân, lầm bầm. “Tống tri huyện, muỗi có cắn ngươi không?” Tống Lương Trác buông sách, “Có muỗi thì sẽ có người bị cắn.” “Nói là nói như vậy, nhưng ta nhớ có nghe nương nói qua, người không bị muỗi cắn.” “Muỗi cũng có yêu thích của riêng nó đi.” Tiểu Thất suy nghĩ rồi bật cười, nói: “Đúng nha, muỗi cũng là động vật sống, vốn là vật sống thì sẽ có yêu thích của riêng nó.” Trong nháy mắt bộ dáng Tiểu Thất lại chuyển sang đau khổ, cau mày nói: “Nhưng tại sao lại cắn ta chứ? Có phải máu của ta đặc biệt thơm hay không?” Nhưng chỉ chớp mắt một cái lại thành vẻ mặt tươi cười, “Nói không chừng là vậy, muỗi không cắn ngươi là ngại ngươi thối, chính là vậy, máu thối!” Tiểu Thất ngẩng đầu khanh khách cười gian hai tiếng, cúi cằm xuống đất nói thầm. Tống Lương Trác lắc đầu, lại cảm thấy không thể nào xem sách được nữa. Tiền Tiểu Thất thì thầm một mình hồi lâu, thanh âm dần dần nhỏ lại. Tống Lương Trác ngẩng đầu, thấy Tiền Tiểu Thất đã thu tròn người trên ghế, thân hình nghiêng qua nghiêng lại như muốn ngã xuống đất. Tống Lương Trác buông sách, đi qua đứng ở bên Tiểu Thất đang nghiêng qua nghiêng lại. Tiểu Thất như tìm được chỗ tựa vào, nghiêng qua một lúc lâu cũng không vô ý thức trở về như lúc trước, dựa vào bụng Tống Lương Trác, miệng hơi hé, nâng tay vỗ vỗ Tống Lương Trác, thì thầm nói ‘Ha Da’, gương mặt cọ cọ một cái rồi mới thiếp đi. Tống Lương Trác hừ nhẹ, “Đúng là to gan, đem ta trở thành Ha Da ?” Giận thì giận, Tống Lương Trác vẫn khom lưng ôm lấy thân thể đã vo tròn của Tiểu Thất, nhanh chân bước vào phòng trong. Tiền Tiểu Thất mơ mơ màng màng mở mắt, nhìn Tống Lương Trác đang đắp chăn cho mình, chu miệng nói: “Tống tri huyện, giương này là của ta.” Khóe miệng của Tống Lương Trác lại co giật. “Tống tri huyện, ăn điểm tâm... A, bánh quẩy.” Mi mắt Tống Lương Trác lại giật giật. “Uhm, ngủ ngon.” Tống Lương Trác vô lực buông vai xuống. Nhìn thấy Tiền Tiểu Thất trở mình, tay chân mở ra hai bên, Tống Lương Trác lắc đầu hạ màn xuống.