Edit: Sakura Trang “Khổng Dư, hài tử đã chín tháng, bây giờ sinh thì sẽ không sẽ không có vấn đề gì đâu” “Ách… Không được “ Lâu như vậy cũng kiên trì nổi, y quả thực không muốn… “Khổng Dư, ngươi hãy đau lòng ta có được hay không, nếu như ngươi có gì ngoài ý muốn, ngươi để cho ta làm thế nào” Tiêu Diễn tận mắt thấy Mộ Sí càng ngày càng yếu ớt, hắn thật sự rất sợ. Thê của ngô tâm của ngô, ngươi không còn, hoa chúc kia ai cùng ta nắm lấy, hoa đào tháng năm ai lại cùng ngắm… “Ngô… Kêu Trương thái y tới xem một chút đi, nếu như có thể vậy thì… Thúc sinh đi” Mộ Sí không phải không muốn sinh hạ nó, thân thể sắp sinh đầu của đứa bé chống lên xương chậu, đau nhức ma sát thần kinh của y, hài tử lại hiếu động, khiến y nằm không được ngồi cũng không xong, Nhưng đây là hài tử đầu tiên của y và Tiêu ca ca, y muốn nó được khoẻ mạnh, ít nhất không nên giống y. Cổ tay gầy nhỏ đặt lên trên gối bắt mạch, Trương thái y đưa tay đè một cái lên vị trí nhô cao nhất phần bụng. “Trương thái y, như thế nào, có thể thúc sinh sao?” “Tiểu hoàng tử nuôi rất tốt, vị trí thai cũng vô cùng thuận, càng để lâu càng khó sinh, bây giờ sinh là tốt nhất” “Thúc sinh là cái gì?” Trương thái y và Tiêu Diễn đỡ trán, làm sao lúc này lại hồ đồ. “Chính là lấy bảo bối trong bụng ra, Khổng Dư đồng ý hay không?” “Đồng ý đồng ý” y muốn quá đi chứ, bảo bối này để cho y thật khó chịu. “Khi quân hậu sinh sản thì cực kỳ yếu ớt, đến lúc đó tinh thần của y sẽ hỗn loạn hơn, Hoàng thượng hãy chăm sóc cho y thật tốt” “Được” Tiêu Diễn lo lắng, người sắp sinh sản còn phải bị dư độc hành hạ. Chén thuốc đen nhánh được cung nhân bưng lên, Tiêu Diễn lạnh lùng nhìn chén thuốc đắng kia, âm thầm thề cuộc đời này không phụ, khổ như vậy ta sẽ không để cho ngươi lại chịu thêm nữa. .