Tối hôm đó lúc về nhà, Trương Cẩn Ngôn tâm tình tung bay, một mình ngồi trên sàn nhà cười khúc khích. Trương Thận Hành tan học về nhà bị bộ dáng của Trương Cẩn Ngôn hù dọa, bỏ cặp sách hai ba bước chạy đến trước mặt Trương Cẩn Ngôn quơ quơ, lo lắng nói: "Anh, anh cười dâm cái gì vậy?" Trương Cẩn Ngôn sừng sộ lên, trầm thống nói: "Con gái sao có thể nói những từ bất nhã như thế?" Trương Thận Hành đại đại liệt liệt ngồi xuống, "Anh vốn là cười dâm đãng mà, làm sao vậy, đang yêu à?" "Không có." Trương Cẩn Ngôn mặt như băng sương, "Còn nói lung tung anh xử em." Ba giây đồng hồ sau, Trương Cẩn Ngôn kìm lòng không đặng lộ ra một nụ cười xán lạn như hoa hướng dương, đỏ mặt cường điệu nói: "Anh không có yêu ai hết." "Anh chính là đang yêu rồi! Ha ha ha ha!" Trương Thận Hành ôm bụng ha ha cuồng tiếu ngã lăn ra đất. "Anh chỉ là thay đổi công việc thôi." Trương Cẩn Ngôn thu lại nụ cười, không được tự nhiên ho khan hai tiếng, "Công việc mới tiền lương so với hiện tại cao hơn, cho nên anh cao hứng." Gấp mười lần và vân vân... Trương tổng, và vân vân... "Không đúng không đúng! Vẻ mặt của anh không phải là đang nghĩ về tiền lương!" Trương Thận Hành vỗ lưng Trương Cẩn Ngôn ầm ầm! Trương Cẩn Ngôn đầy mặt u sầu mà nhìn mình em gái. Chuyện này quả thật một chút cũng không Thận Hành biết không! Hai anh em nháo một hồi, Trương Cẩn Ngôn bỏ qua ý nghĩ xuống lầu mua hai hộp cơm, tâm tình rất tốt mang theo Trương Thận Hành đi một nhà hàng Tây ăn bữa tiệc lớn. Trương Thận Hành vui vẻ vô cùng, nói càng nhiều, vừa ăn vừa như chim nhỏ không ngừng mà líu ra líu ríu. Mặc dù là hai anh em thích nhất đi nhà hàng, nhưng bọn hắn một tháng nhiều nhất cũng chỉ đến hai lần. Dù sao cho tới nay Trương Cẩn Ngôn vẫn luôn tiết kiệm, Lâm Phùng trả lương tuy rằng không thấp, thế nhưng còn phải trả tiền thuê nhà, lại phải cho Trương Thận Hành nộp học phí, con gái mười lăm, mười sáu tuổi chính là thời điểm xinh đẹp nhất, Trương Cẩn Ngôn không muốn bạc đãi em gái, mỗi tháng đều dẫn nàng đi dạo phố mua thêm chút đồ mới, hơn nữa củi gạo dầu muối tiêu xài, trong cuộc sống khắp nơi đều là tiền, hơn nữa chỉ có thể dựa vào chính mình. Cha của hai anh em là con ma bài bạc, lúc bọn hắn còn rất nhỏ, cha hắn nợ lãi suất cao bỏ vợ bỏ con chạy trốn, qua mấy năm tối tăm sống không thấy ánh mặt trời, mẹ của bọn họ tái hôn. Sau khi mẹ lập gia đình, Trương Cẩn Ngôn lúc ấy mười tám tuổi liền đi nơi khác học đại học, vì không để cho mẹ tăng thêm gánh vác, mỗi ngày sau khi học xong hắn nỗ lực làm công tích góp tiền, sau khi tốt nghiệp tìm được một công việc không tồi, nghe nói cha dượng không tốt với em gái, liền quyết định thật nhanh đem em gái nhận đi, hai anh em sống nương tựa lẫn nhau, tình cảm phi thường tốt, vì có thể hiểu em gái thêm chút, Trương Cẩn Ngôn còn lén lút đọc sách tâm lý con gái giấu ở trong tủ sách. Kết quả này vừa nhìn, là không thể ngăn cản... "Anh, anh tìm cho em chị dâu..." Trương Thận Hành múc một muỗng súp, vô cùng thần bí hỏi, "Hay là "anh rể" a?" Trương Cẩn Ngôn bị cắt đứt tâm tư, thẳng thắn làm bộ như không nghe thấy vấn đề làm người ta vạn phần lúng túng này, trầm mặt giúp em gái cắt sườn bò, tỉnh táo nói sang chuyện khác: "Thành tích thi tháng này ra sao?" "Tốt." Trương Thận Hành duỗi ra một ngón tay, đắc ý quơ quơ nói, "Cao nhất lớp, về nhà cho anh xem bảng kết quả học tập." Trương Cẩn Ngôn thở phào nhẹ nhõm, uy nghiêm nói: "Được." Hỗn độn trôi qua, ha, tiểu cô nương thật dễ bị lừa. Trương Thận Hành giảo hoạt quan sát biểu tình ca ca, một lát sau, sâu xa nói: "Xem ra không phải là chị dâu." Sách, làm sao một chút cũng không bị gạt! Em gái không đáng yêu rồi! Trương Cẩn Ngôn ghim một khối sườn bò cấp tốc nhét vào trong miệng em gái, hòa ái nói: "... Ăn nhiều một chút." Trương Thận Hành hài lòng nhai nhai nhai, đem sườn bò nuốt vào, đôi mắt to xinh đẹp híp thành hai đường cong cong, nói: "Thật tốt, nhìn anh như vậy em yên tâm, anh cũng không biết mấy ngày trước anh mỗi ngày đều âm trầm, em cũng không dám nói chuyện cùng anh, còn tưởng rằng anh tại ôn tuyền sơn trang bị người ta cái kia..." Trương Cẩn Ngôn liếc mắt một cái, nhét cà chua vào miệng nàng: "Câm miệng." Trương Thận Hành nuốt, tiếp tục nói: "Em còn tưởng rằng anh bị người kia..." Trương Cẩn Ngôn nhét một miếng bánh mì. Trương Thận Hành nuốt, ngoan cường nói: "Em còn tưởng rằng..." Trương Cẩn Ngôn lạnh lùng nói: "Còn nói lung tung, tiền tiêu vặt tháng này bị cắt." Trương Thận Hành cấp tốc câm miệng, đàng hoàng cúi đầu ăn. Phi thường ngoan. Ba ngày rất nhanh qua đi, ba ngày nay Trương Cẩn Ngôn công việc của mình ở công ty toàn bộ giao lại cho trợ lý khác của Lâm Phùng, tiểu Trần, tiểu Trần đột nhiên một người kiêm hai phần công, không ngừng kêu khổ, nhìn Trương Cẩn Ngôn khắp toàn thân đắm chìm trong hạnh phúc, vầng sáng làm nền hiện ra càng thêm khổ bức. Ngày hôm nay, là thứ năm. Chín giờ sáng, Trương Cẩn Ngôn đúng giờ đứng ở trước cửa phòng làm việc của Trương Dư Xuyên, tay lơ lửng cách cửa 5cm, yên lặng hít sâu. + Hít sâu, khoang ngực hơi nóng lên. Kỳ thực... Mình đại khái không phải diễn viên quần chúng đi? Trương Cẩn Ngôn nghĩ, tay lơ lửng giữa trời còn chưa có hạ xuống, trong phòng làm việc lại đột nhiên truyền đến tiếng Trương Dư Xuyên, nguội lạnh như nước: "Mời vào."