Hai người ngâm mình trong nước nóng vong tình ôm hôn. Buồng tắm hoàn toàn yên tĩnh, nhịp tim đập đều trở nên rất rõ ràng, bị hơi nước mang theo, nâng lên hạ xuống. Nhưng mà vào thời khắc vạn phần ngọt ngào này, bồn tắm bằng hơi đột nhiên phát ra một tiếng vang nhỏ, lập tức bị xì... Nước nóng chảy đầy đất, một con chuột ướt nhẹp bị sợ hết hồn, răng cửa cắn một miếng plastic của bồn tắm, chít chít kêu vội vàng chạy trốn vào chân tường. Lâm Phùng mặt biến thành màu xanh. "Ai nha! Lại là tên bại hoại này!" Tô Cùng vội vàng từ trong bồn tắm bước ra, thuần thục cầm một chiếc dép lê, nhưng mà đại lão thử đã chuồn mất dạng, Tô Cùng tức giận thả dép xuống, xẹp xẹp miệng nói, "Nó rất thích cắn đồ, cái ghế ba chân của em là bị nó gặm hư." Lâm Phùng lấy lại bình tĩnh, nói: "Đừng sợ, ngày mai anh bảo tiểu Trương tìm mấy người diệt chuột chuyên nghiệp lại đây, thuận tiện cũng có thể thanh lý mấy con côn trùng khác." Tô Cùng thỏa mãn mà nở nụ cười: "Được nha... Vừa nãy anh không có bị dọa sợ chứ?" Lâm Phùng bật cười, suất khí vuốt tóc: "Làm sao có khả năng." "Vậy thì tốt, " Tô Cùng đi dìu Lâm Phùng vẫn ngồi ở bồn tắm cảnh giác nhìn bốn phía, "Đứng lên đi, chúng ta dùng vòi hoa sen rửa một chút." Dùng vòi hoa sen rửa muối tắm, hai người lau khô thân thể, mặc vào áo ngủ tình nhân. Lâm Phùng bày ra một cái khăn lông khô trên đùi, ngồi ở bên giường, Tô Cùng khéo léo gối lên trên đùi của hắn, để hắn giúp mình sấy tóc, khuôn mặt nhỏ bé hồng phác phác, không biết có phải là mới vừa tắm nước nóng hay không. "Đã sớm muốn thử một chút xem." Lâm Phùng lầm bầm lầu bầu, năm ngón tay mềm nhẹ đùa bỡn tóc Tô Cùng, một cái tay khác cầm máy sấy tóc, ánh mắt rất ôn nhu. Lúc này, dưới giường truyền đến động tĩnh huyên náo. Tô Cùng kinh nghiệm phi thường phong phú lỗ tai dựng đứng, lập tức đẩy Lâm Phùng ra, nhìn dưới giường... Một con chuột lớn ngậm một cái kẹo que, nhanh như tia chớp lao ra khỏi gầm giường chạy trốn. "Không cho chạm vào kẹo que!" Tiểu thần nghèo bị chạm đến tử huyệt, cực kỳ tức giận, tiện tay cầm dép lê trên đất đập tới, con chuột bị dép đánh trúng lảo đảo, càng chạy như điên, trong nháy mắt không thấy ảnh. "Đây là một con khác, chuyên môn cắp đồ ăn..." Tô Cùng tội nghiệp mà giải thích, "Nó đến tỏi cũng không buông tha." Tiểu thần nghèo hiển nhiên là bị chuột hành hạ lâu rồi, không chỉ có thể trong vòng ba giây phân biệt được con chuột khác nhau, hơn nữa khẩu vị của con chuột đều hiểu rõ ràng... Tô Cùng nói nói vừa quay đầu lại, phát hiện Lâm Phùng không biết lúc nào đã đứng ở trên giường, một tay cầm máy sấy tóc, một tay mang theo khăn mặt, ôn nhu an ủi: "Bảo bối đừng sợ, chỉ là một con chuột thôi." "Em không sợ, anh đứng ở trên giường làm gì... A xin lỗi, dép lê của anh bị em cầm đập con chuột rồi!" Cho nên mới có thể đứng ở trên giường a... Tô Cùng ngượng ngùng chạy đi nhặt dép lê, nói, "Em đi rửa cho anh một chút." Bởi vì đắm chìm trong bể tình cho nên chỉ số thông minh của Tô Cùng thẳng tắp giảm xuống, cầm bàn chải rửa dép cho Lâm Phùng, cũng không ý thức được lúc con chuột xuất hiện, chân Lâm Phùng rõ ràng là còn mang dép... (Lâm tổng sợ chuột ư? há há =]]) Một bên kia sau cánh cửa phòng ngủ, Lâm Phùng đứng ở trên giường, như quốc vương nhìn điện thoại di động gào thét: "Tôi biết hiện tại muộn lắm rồi! Cho bọn họ gấp đôi tiền! Làm cho bọn họ đến ngay lập tức!" Tiểu Trương bên kia ưu sầu mà thở dài, bắt đầu tìm số điện thoại chuyên gia diệt chuột. A, Tiểu Bạch hoa nhất định là bị con chuột dọa sợ đến hoa dung thất sắc, nhào vào lòng Lâm tổng. "Alo, cho hỏi có phải là công ty XX chuyên phòng trừ sinh vật có hại không..." Tiểu Trương bấm điện thoại. + A, nếu mấy người đêm nay không thể đem con chuột tiêu diệt đến không còn một mống, Lâm tổng sẽ bắt tất cả mấy người chôn cùng! _________________