Trương Diên Lạc thình lình xuất hiện cũng không làm đám hắc y nhân bất ngờ gì, dường như còn có chút đắc ý nói: “Ngươi cũng chịu xuất hiện rồi?” Trương Diên Lạc chỉ nhìn chằm chằm Hàn Doanh bị người ta vác trên vai, nét mặt càng âm trầm nhắc lại: “Ta nói các người thả nàng.” “Chỉ e không được, hôm nay chúng ta cũng không muốn đánh nhau, xin điện hạ nhường đường, chúng ta mượn tạm nương tử của ngươi vài hôm, khi khác sẽ trả lại sau.” Hàn Doanh bất ngờ kinh hô nhưng lại không phát ra tiếng, hiển nhiên là cũng bị điểm cả huyệt câm rồi. Những người này biết thân phận của hắn, như vậy là... bị lộ rồi? Trong lòng Hàn Doanh không hiểu sao nổi lên một trận lo lắng. Trương Diên Lạc không hề biết tâm tư của nàng, chỉ nghĩ không thể bọn họ đưa nàng đi, không nói hai lời liền rút thanh kiếm treo bên hông, động thủ. Hàn Doanh chỉ cảm thấy hoa mắt chóng mặt, kẻ vác nàng đã nhảnh lên một nóc nhà khá xa, ba người còn lại nhanh chóng tiến lên chặn Trương Diên Lạc. Một chọi ba, không cần nói cũng biết nguy hiểm cỡ nào. Hàn Doanh chỉ nghe thấy tiếng vũ khí chạm nhau keng keng liên tục, cố gắng dựa vào âm thanh để biết hắn có bị thương hay không, nếu như hắn bị thương, chỉ mong hắn không sao nếu không thì e là ngày mai nàng sẽ ‘không xong’ với ‘mẹ chồng’ rồi. Đang nghĩ linh tinh, chợt nghe có tiếng như kiếm chém da thịt, sau đó keng keng hai tiếng lại có người bị thương, người đó còn ‘hự’ một tiếng đau đớn. Hàn Doanh không khỏi toát mồ hôi. Tên vác Hàn Doanh trên vai nãy giờ vẫn im lặng đột nhiên lên tiếng: “Tứ điện hạ, hôm nay ta còn có chút việc, đi trước, sau này sẽ gặp lại.” Nói rồi vận công bay theo hướng ngược lại, chớp mắt đã ra khỏi vương phủ. Hắn đi rất nhanh, Hàn Doanh chỉ nhớ mang máng là hắn nhảy trên mấy nóc nhà, qua một con suối sau đó chảy vào rừng, chẳng quan tâm đến Hàn Doanh vị vác như bao gạo cả đoạn đường dài, sắc mặt đã trắng bệch. Không biết qua bao lâu hắn đột nhiên đứng sững lại, đáy mặt lộ ra vẻ kinh ngạc. Hàn Doanh nghe thấy người đó nói: “Muốn mang nàng đi, trước hãy bước qua xác ta.” Hàn Doanh thần trí đã mơ hồ, chỉ cảm thấy có người nói gì đó, sau đó thì bị người ta đặt xuống, ngồi dựa vào một gốc cây, không lâu sau, hai người trước mặt lại xông vào đánh nhau, đao kiếm va chạm lóe lên những đốm sáng nhỏ. Hàn Doanh nhìn đến thẫn thờ, hồi lâu sau mới nhận ra người mới đến không ai khác chính là Trương Diên Lạc. Không nhìn thì thôi, vừa nhìn liền bị dọa đến điếng hồn, Trương Diên Lạc quần áo đã rách vài chỗ, máu từ những chỗ đó trào ra thấm ướt một mảng y phục của hắn, những chỗ khác cũng dính máu, ngay cả trên mặt cũng có. Nước da trắng trẻo, nay lại có chút tái nhợt càng làm nổi bật những giọt huyết sắc đỏ thẫm. Trong lúc Hàn Doanh ngây người, hai người đánh nhau cũng rất căng thẳng, nhìn qua thì có vẻ như hắc y nhân chiếm thế thượng phong nhưng thực chất thì vác theo một người lại vận khinh công chạy cả đoạn đường dài đã thấm mệt, vừa mới sơ sẩy một chút đã trúng một kiếm xuyên ngực, máu nhuộm đỏ thanh kiếm. Trương Diên Lạc mặt không đổi sắc thu kiếm, nhìn hắn ngã trên đất mới quay người đi tới bên cạnh Hàn Doanh, vẻ mặt lập tức hiện lên sự lo lắng. Tay Trương Diên Lạc vừa động, Hàn Doanh liền cảm thấy thân thể mềm đi, biết mình đã có thể cử động, ngay lập tức ôm lấy eo hắn, nước mắt nước mũi dàn dụa, kêu gào thảm thiết: “Ngươi đừng chết, ngươi không được chết a, ta không muốn bị mẹ chồng chôn sống đâu, hu hu hu...” Trương Diên Lạc bất đắc dĩ, vỗ lưng an ủi nàng: “Ta không sao, chỉ bị thương ngoài da thôi.” “Ngươi nói láo, máu me đầy người thế kia mà bảo ngoài da à!” Trương Diên Lạc đáy mắt ẩn hiện nét cười: “Không phải máu của ta.” Hàn Doanh lập tức nín khóc, nghi ngờ hỏi: “Thật sao?” “Ừ” Trương Diên Lạc dịu dàng vuốt lại mái tóc hỗn độn của nàng, “Nàng lo lắng cho vi phu sao?” Hàn Doanh đột nhiên đứng bật dậy, cào loạn tóc: “May quá, tí nữa thì xong với bà mẹ chồng khó tính.” Trương Diên Lạc: “...” Trong lúc hai người không để ý, ngón tay của hắc y nhân giật giật, bất ngờ bật dậy, dùng sức đâm mạnh lưỡi kiếm về phía Trương Diên Lạc đang quay lưng lại với hắn. Hàn Doanh đứng đối diện vừa hay nhìn thấy cảnh này, đầu óc trống rỗng một mảng, chỉ cảm thấy một trận đau nhói trước ngực, định thần lại thì nàng đã đứng chắn trước người Trương Diên Lạc từ bao giờ. Một giây trước khi ý thức mất đi, Hàn Doanh chỉ nghe thấy Trương Diên Lạc gọi tên mình và suy nghĩ: may quá, hắn không sao!