Tiểu Hoa lùi lại mấy bước: “Nô tỳ không giám.” Trương Diên Lạc cũng không bắt buộc, vào thẳng vấn đề chính: “Ngươi nói xem ngươi đã biết được điều gì?” Tiểu Hoa lập tức run rẩy, quỳ xụp xuống: “Nô tỳ, nô tỳ không cố ý, xin điện hạ tha mạng cho nô tỳ.” Đồng thời cũng hướng ánh mắt đáng thương đến Hàn Doanh, cầu xin nàng giúp đỡ. Thời gian Tiểu Hoa theo nàng chưa thể gọi là lâu, thế nhưng nàng có thể cảm nhận được Tiểu Hoa trung thành với nàng là thật, quan tâm nàng là thật, nếu như Trương Diên Lạc muốn giết nàng diệt khẩu... Hàn Doanh thật không nỡ, dù sao thì Tiểu Hoa cũng là nha hoàn đầu tiên của nàng a. Thế nhưng chuyện Trương Diên Lạc giả ngốc bị lộ cũng không phải chuyện nhỏ. Trong khi Hàn Doanh đứng ngồi không yên, Trương Diên Lạc lại vô cùng bình tĩnh: “Chỉ có người chết mới biết cách im lặng, ngươi nói xem, vì sao ta phải tha mạng cho ngươi?” Tiểu Hoa vì câu nói này, thân hình run rẩy kịch liệt nhưng ánh mắt kiên định: “Nô tỳ thề vì người bảo vệ bí mật, bất luận xảy ra chuyện gì nô tỳ cũng không hé nửa lời.” Hàn Doanh vội vàng phụ họa: “Tiểu Hoa cũng đã nói thế rồi ngươi đừng làm khó nàng nữa, dù gì nàng cũng là a nha hoàn của ta, coi như nể mặt ta, tha cho nàng một mạng đi.” Trương Diên Lạc chuyển ánh mắt đến trên người nàng, Hàn Doanh lập tức thẳng lưng, bày ra dáng vẻ vô cùng nghiêm túc cùng trách nhiệm, Trương Diên Lạc không khỏi buồn cười: “Được rồi, ngươi nhớ quản người của mình cho kĩ.” Cuối cùng Tiểu Hoa vẫn thoát một kiếp nhưng Hàn Doanh thì không, Trương Diên Lạc nói mặt mũi của nàng không nặng đến mức hắn phải nể, thế nên điều kiện là nàng phải ngoan ngoãn chuyển đến ở trong viện của hắn. Nàng nghĩ thế nào cũng cảm thấy nàng bị lừa! Cả ngày hôm đó, Hàn Doanh mặt mày bí xị, vô cùng bất mãn lệnh cho hạ nhân chuyển toàn bộ đồ đạc của nàng qua viện của Trương Diên Lạc. Cũng theo lời hắn lệnh cho toàn bộ hạ nhân trong phủ không được nhắc đến chuyện vòng cổ phỉ thúy nửa lời, càng không được truyền ra ngoài. Đồng thời, nếu không có sự cho phép của nàng, ai cũng không được ra vào viện của Trương Diên Lạc nửa bước, chỉ chừa lại Tiểu Hoa ở bên cạnh hầu hạ. Hàn Doanh vì lệnh thứ ba nàng ban ra cảm thấy lấy lại chút tinh thần, ít nhất không cần nơi nơi đều bị người khác dòm ngó, nàng vô cùng thoải mái. Tinh thần tốt liền muốn đi dạo, Hàn Doanh liền nói Tiểu Hoa đưa nàng đi dạo Lạc vương phủ một chút, nàng đến đây đã được mấy ngày thế nhưng còn chưa đi được mấy chỗ đâu. Không đi thì không biết, hóa ra lão hoàng đế lại ưu ái Trương Diên Lạc đến vậy, chỉ là một cái vương phủ lại xa hoa vô cùng, so với Nam Uyển Cung còn muốn lớn hơn mấy lần, chẳng khác một hoàng cung thu nhỏ. Ngay cả hoa viên cũng không thiếu một loại hoa. Hàn Doanh không ngừng cảm thán, người có tiền thật biết hưởng thụ a! Đi dạo cả một buổi sáng, chân đã mỏi nhừ mà Tiểu Hoa lại nói, nàng chỉ mới đi được một nửa vương phủ mà thôi, haizzz, nhà lớn chưa chắc đã vui đâu! Trương Diên Lạc muốn đuổi hạ nhân ra khỏi nơi này không hẳn vì những điều hắn nói với Hàn Doanh, quan trọng hơn là hắn muốn có một không gian để có thể làm một vài việc quan trọng. Thế nhưng có vẻ như hắn đã tính toán sai điều gì đó rồi, chẳng hạn như hiện tại mọi chuyện to nhỏ từ quét tước, dọn dẹp đến cơm nước đều do Tiểu Hoa an bài, mà người lại bị nàng kéo đi, mặt trời đã muốn lên đỉnh mà vẫn chưa thấy trở về. Trương Diên Lạc vừa ôm cái bụng đói vừa đọc sách, đợi được đến lúc Hàn Doanh về thì ngực cũng sắp dính vào lưng. Trương Diên Lạc trừng mắt nhìn nàng, nói: “Ta đói rồi.” Tiểu Hoa phản ứng nhanh nhạy lập tức đi chuẩn bị, còn Hàn Doanh không dưng bị trừng chẳng hiểu gì, vẻ mặt ngơ ngác ngồi xuống bên cạnh Trương Diên Lạc. Lúc này hắn mới thấy vẻ mặt nàng hơi ửng hồng, mệt mỏi, tức giận trong lòng lập tức bay mất một nửa, vô thức đưa tay vuốt lại mấy lọn tóc rơi trước trán nàng, hỏi: “Mệt sao? Đã đi được nhiều nơi chưa?” Trương Diên Lạc động rất tự nhiên nhưng Hàn Doanh lại như phải bỏng, khuôn mặt vốn đã hơi hồng vì vận động, phừng một cái liền đỏ như máu, phản xạ lùi lại sau: “Cũng... cũng không mệt lắm.” Trương Diên Lạc nhận ra sự lúng túng của nàng, khóe môi hơi cong lên, nổi hứng muốn trêu chọc nàng. Hắn nở nụ cười mê hoặc, kéo nàng lại gần mình: “Thật không mệt sao, ta thấy trán ngươi cũng ướt mồ hôi rồi này.” Vừa nói hắn vừa lấy ống tay áo giúp nàng lau đi mồ hôi trên trán. Hàn Doanh bị hành động bất ngờ của hắn làm cho hoảng sợ, đơ ra một lúc lâu mới phản ứng lại, vội vàng đẩy tay hắn ra: “Ngươi hôm nay uống nhầm thuốc sao?” tròng mắt nàng đảo lung tung nhưng không dám dừng trên người hắn một giây nào, sợ sẽ bị nụ cười ‘chết người’ của hắn thu hút. Trương Diên Lạc thấp giọng cười: “Sao thế? Không giám nhìn ta à?”