Liễu Uyển Nghi lúc đầu chút không tin tưởng nhưng nhìn vẻ mặt của Trương Diên Lạc quả thật có hơi kém, quãng đường từ Lạc vương phủ tới hoàng cung cũng rất xa, liền không truy cứu nữa mà ân cần hỏi thăm: “Lạc Nhi như thế nào lại không khỏe, hôm qua không phải vẫn còn tốt sao?” Hàn Doanh nghe thế thì mưng thầm trong lòng, ngoài mặt làm như suy nghĩ: “Tối qua Hàn Doanh thấy ngài ấy hơi mệt, có lẽ là do làm nghi thức phức tạp.” Hàn Doanh cười nhẹ: “Nhưng sáng nay Hàn Doanh thấy ngài ấy đã đỡ nhiều rồi.” “Như thế thì bổn cung yên tâm rồi.” Liễu Uyển Nghi lấy lại giọng điệu nghiêm nghị nói: “Ngươi nhớ chú ý chăm sóc Lạc Nhi cho tốt, nó có chuyện gì, bổn cung sẽ hỏi tội ngươi.” “Vâng, Hàn Doanh hiểu ạ.” Sự thật là sức khỏe Trương Diên Lạc rất tốt, nhìn qua có vẻ kém cũng bởi lo lắng nàng bị trách phạt, đâu ngờ nàng lại có thể dễ dàng đẩy lui nghi ngờ của mẫu hậu cơ chứ. Thấy nàng đắc ý như vậy, hắn mong mẫu hậu có thể phạt nàng nặng một chút, biết đâu nàng sẽ ngoan ngoãn hơn một chút. Haizz, thật là sao cứ khiến hắn phải lo lắng thế nhỉ. Hàn Doanh dâng trà rồi ngồi nghe Liễu Uyển Nghi dặn dò đủ thứ, từ việc ăn uống của Trương Diên Lạc đến việc ngủ nghi như thế nào đều đem ra nói hết một lượt. Nàng nghe mà suýt chút nữa thì ngủ gật, trong lòng trào lên cảm giác nuôi thú cưng mãnh liệt!!! Lúc hai người trở lại Lạc vương phủ thì trời đã xẩm tối, Hàn Doanh vừa tắm táp xong liền leo lên giường ngủ ngon lành. Đang mơ màng thì bên ngoài truyền đến tiếng động ồn ào, Hàn Doanh khó chịu lật người kéo chăn che đi tạp âm, còn chưa kịp ngủ say lại bị Tiểu Hoa đánh thức: “Nương nương, có chuyện không hay rồi.” Hàn Doanh lầm bầm: “Có chuyện gì, chó mèo chết hay là người chết.” Tiểu Hoa lại vô cùng gấp gáp, động tay động chân kéo nàng dậy: “Nương nương, đúng là liên quan đến tính mạng, người mau dậy đi.” Hàn Doanh tỉnh ngủ. Tiểu Hoa giúp nàng mặc thêm áo, vừa kể lại tình hình hiện tại. Hóa ra là trong lúc nàng cùng Trương Diên Lạc vào cung, trưởng quản của phủ đã phát hiện bị mất một chiếc vòng cổ phỉ thúy, cũng đã cử người đi tìm khắp nơi, định khi tìm thấy sẽ báo cho nàng biết nhưng đã tìm cả ngày mà không thấy, đành phải ra hạ sách này. Hàn Doanh nghe xong, tí nữa thì té xỉu: “Không phải chỉ là một cái vòng thôi sao, em có cần phải đánh thức ta không?” Tiểu Hoa nhăn mặt, có phần bất lực: “Nương nương, đó không phải là vòng cổ bình thường, là vòng cổ hoàng thượng ban thưởng, chuyện này mà truyền đến tai hoàng thượng, e là người lành ít dữ nhiều.” “Nghiêm trọng như vậy sao?” Hàn Doanh nhanh chóng đi tới chính điện, tất cả hạ nhân đều có mặt ở đây, nhìn thấy nàng vào đều không khỏi căng thẳng. Hàn Doanh ngồi ở ghế chủ, nhìn xung quanh một lượt, không thấy Trương Diên Lạc đâu mới quay sang hỏi Tiểu Hoa: “Điện hạ đâu?” “Thưa nương nương, điện hạ đã đi nghỉ rồi ạ.” Hàn Doanh ngẩn người một lát mới hiểu ra, tất cả bọn họ đều cho rằng Trương Diên Lạc bị ngốc, có gọi dậy cũng không có tác dụng gì... cho nên tất cả những chuyện trong phủ đều do nàng quyết định, cũng tức là nàng chính là người lớn nhất ở đây? Nghĩ vậy Hàn Doanh liền học theo dáng vẻ thâm trầm của Liễu Uyển Nghi, lạnh giọng hỏi: “Châu trưởng quản, ông nói ta nghe đã có chuyện gì?” Châu Hòa nghe hỏi, chắp tay, hơi cúi người, cung kính trả lời: “Thưa nương nương, lúc giữa trưa Tiểu Hoa thông báo cho nô tài không thấy vòng cổ phỉ thúy hoàng thượng ban thưởng nhân ngày đại hôn của người đâu, nô tài lập tức cho người đi tìm khắp phủ nhưng mà không thấy, nô tài nghĩ muốn khi tìm thấy rồi sẽ tìm người chịu tội nhưng cho đến giờ vẫn không tìm được.” nói đến đây Châu Hòa liền quỳ xuống: “Là nô tài quản lý không tốt, xin nương nương thứ tội.” “Được rồi, ngươi đứng lên trước đi.” Tuy rằng vòng cổ mất là việc lớn nhưng cũng không thể giận cá chém thớt được. Chu Hòa mừng rỡ: “Đa tạ nương nương.” Hàn Doanh nghiêm mặt nhìn khắp chính điện một vòng: “Tất cả các ngươi đều biết vòng cổ này quan trọng như thế nào, nó bị mất, không chỉ mạng của ta nguy hiểm mà tất cả các ngươi cũng khó lòng thoát tội.” Dừng một chút Hàn Doanh lại nói: “Các ngươi cần nói, nên nói thì đều nói, tự thú sẽ được khoan hồng, ta sẽ không truy cứu. Nếu cố tình giấu diếm thì...” Hàn Doanh chuyển mắt qua Chu Hòa, Chu Hoa tiếp lời: “Tội khó tha!” Lập tức có một vài người thay đổi sắc mặt liên tục, Hàn Doanh tinh mắt nhìn thấy, lặng lẽ đợi bọn họ chủ động lên tiếng.