Theo lời nói của Trương Diên Lạc, từng tế bào trên người Hàn Doanh đều rung lên.
Cảm nhận ánh mắt hắn sắc bén giống như muốn cắt lìa tay ra, nàng liền buông tay. Há miệng định bụng nói vài câu nịnh nọt, nhưng lại nhớ ra bây giờ nàng cũng không còn là cung nữ của hắn nữa, lá gan lập tức to hơn mấy lần: “Ta làm gì liên quan gì đến huynh? Cũng không phải làm chuyện gì thương thiên hại lý!”
Trương Diên Lạc trừng mắt.
Hàn Doanh trừng lại.
Nàng bây giờ đường đường là quận chúa, tính ra cũng là biểu muội của hắn, thân phận chẳng kém hắn là bao, có gì phải sợ?
Tiểu cô nương không ngờ bởi vì cứu mình mà ân nhân lại bất hòa với bằng hữu, khó xử lên tiếng: “Điều tại tiểu nữ không tốt, hại ân nhân gặp nguy hiểm còn làm ân nhân bất hòa với bằng hữu.”
Hàn Doanh lập tức thu lại vẻ hung dữ, tươi cười nói: “Cô nương đừng nói thế, ta với hắn cũng không phải bằng hữu gì, phải rồi nên gọi cô nương như thế nào?”
“Tiểu nữ Mộc Khuê.” Mộc Khuê đỏ mặt trả lời, hơi khom người: “Dù sao cũng đa tạ công tử đã giúp đỡ tiểu nữ.”
Hàn Doanh vội đỡ Mộc Khuê: “Chớ khách khí, ta ghét nhất chính là hạng nam nhân không ra gì đó.”
Mộc Khuê nghe thế mặt đỏ như tôm luộc, cúi đầu ngượng ngùng.
Ai đó bị ngó lơ vô cùng tức giận lên tiếng: “Ngươi có thể nói xem đã có chuyện gì rồi chứ.”
Hàn Doanh gật đầu: “Đúng rồi, đã có chuyện gì vậy?”
Mộc Khuê cũng không dấu diếm, kể rõ ngọn nguồn. Hóa ra nam nhân kia là Nhan Tử Du, cậy thế cha mình là tể tướng, ở trong kinh thành vô cùng phách lối, dăm ba hôm lại đến Hồng Điệp lâu một lần. Hắn ta đặc biệt yêu thích tiểu thư của Mộc Khuê là Hạ Tịch, tiếc là nàng bán nghệ không bán thân, nhiều lần từ chối Nhan Tử Du. Hắn là người bất chấp thủ đoạn, biết Hạ Tịch mỗi tối đều phải uống trà trước khi ngủ liền muốn hạ thuốc vào trà của nàng bị Mộc Khuê phát hiện, sau đó chính là một màn Hàn Doanh đã chứng kiến.
Hàn Doanh nhìn Mộc Khuê còn ôm bình trà như bảo bối, không tiếc lời khen ngợi: “Mộc Khuê cô nương một lòng vì tiểu thư, thật là hiếm có.”
“Công tử quá lời rồi.” Hiện giờ hình tượng của Hàn Doanh trong lòng Mộc Khuê chính là một vị công tử ôn nhu nho nhã nếu trên tay có thêm một cây quạt thì sẽ đẹp đến không vương bụi.
Cô nương gặp nạn, công tử thế gia hào hoa phong nhã cứu giúp, theo lôgic thông thường thì sẽ là cô nương động tâm nguyện lấy thân báo đáp, công tử nhất kiến chung tình, làm nên một câu chuyện vô cùng lãng mạn. Thế nhưng, Hàn Doanh vốn chẳng phải nam nhân chứ đừng nói dịu dàng ôn nhu gì đó.
Trương Diên Lạc tốt bụng nhắc nhở: “Hạ cô nương chắc đã chờ rất lâu rồi.”
Mộc Khuê cuống quýt tạm biệt: “Đã làm phiền các vị công tử rồi, tiểu nữ xin cáo từ.”
Một câu thành công đuổi đi một người.
Trương Diên Lạc lại quay sang nói với Nhiếp Kình Thiên nãy giờ vẫn im lặng: “Mọi chuyện cứ tiến hành theo kế hoạch đi.”
Nhiếp Kình Thiên nhìn Hàn Doanh với ánh mắt phức tạp, trong lòng có vô vàn câu hỏi nhưng cuối cùng vẫn chọn im lặng: “Cáo từ.” Dứt lời, người cũng biến mất khỏi tầm mắt Hàn Doanh.
Hàn Doanh nhìn từng người rời đi, trong căn phòng rộng lớn chỉ còn lại nàng cùng Trương Diên Lạc, bỗng chốc thấy khẩn trương, chuông báo động trong đầu nàng reo ầm ĩ.
“Nếu như đã không có việc gì, ta cũng trở về thôi.”
Trương Diên Lạc lạnh giọng: “Ta có nói nàng có thể đi sao?”
Hàn Doanh cứng đờ: “Không lẽ còn chuyện gì sao?”
Trương Diên Lạc chậm rãi nói: “Nàng nói xem, một nam một nữ ở trong phòng của thanh lâu còn có thể có chuyện gì?”
Lập tức trong đầu Hàn Doanh hiện lên những hình ảnh không dành cho trẻ em.
Nàng khóc không ra nước mắt, chẳng lẽ hắn ta thật sự là gấp đến mức phải đến thanh lâu giải quyết sao. Này làm sao có thể!
Hàn Doanh lui lại từng bước, cố làm cho giọng nói bình tĩnh: “Điện hạ, ngài có gấp gáp đến mấy cũng không thể làm bừa được, ta không phải kĩ nữ.”
“Ta biết.” Hàn Doanh lùi một bước Trương Diên Lạc liền tiến một bước, hai người khoảng cách chỉ có thu hẹp chứ không có dãn ra.
“Ta nghe nói Hạ Tịch cô nương vô cùng xinh đẹp, dù là khuôn mặt hay dáng người đều là mỹ cảnh, nếu muốn ta giúp điện hạ tìm nàng đến?” nam nhân đều là sinh vật háo sắc, Hàn Doanh cố gắng di chuyển sự chú ý của Trương Diên Lạc đến người khác hòng tìm cho mình một lối thoát.
Thế nhưng Hàn Doanh đã nhầm, Trương Diên Lạc không có hứng thú với hoa khôi gì gì đó, một hay mười người đều không có tác dụng.
Trương Diên Lạc cười: “Biết sợ rồi, không phải phẫn nam trang chạy lung tung khắp nơi sao, cũng không nhìn lại xem nơi này là đâu.”
Trương Diên Lạc nói xong cũng là lúc Hàn Doanh lưng chạm vào cửa. Nàng tính toán đẩy cửa chạy ra ngoài, chỉ là có người nhanh hơn nàng một bước, khóa cửa, đồng thời chống hai bên vai nàng, giam nàng ở giữa.
Mặt Hàn Doanh méo xẹo: “Điện hạ, tiểu nữ sai rồi, điện hạ đại nhân đại lượng tha cho tiểu nữ đi.”
Trương Diên Lạc phun ra hai chữ: “Không thể!” sau đó dùng tốc độ sét đánh không kịp bịt tai cúi đầu hôn lên môi Hàn Doanh.
Truyện khác cùng thể loại
58 chương
227 chương
16 chương
21 chương
99 chương
51 chương
174 chương
66 chương
29 chương