Liễu Uyển Nghi nghe thế thì sững sờ, không ngờ Nhan Bích Vân lại có thể đề cập đến chuyện này, bà và bà ta trước giờ nước sông không phạm nước giếng, bây giờ lại mưu tính điều gì? Hàn Doanh cũng kinh ngạc không thôi, suýt nữa thì kìm không được mà hét to, không phải hậu cung tranh đấu rất ác liệt sao, vị hoàng hậu này lại càng mưu mô xảo trá, tâm ngoan thủ lạt sao, hôm nay lại tốt bụng tìm vợ cho con riêng của chồng? Hoàng đế nghĩ ngợi một chút cảm thấy cũng hợp lý liền hỏi: “Ái phi, nàng cảm thấy thế nào?” Liễu Uyển Nghi vội vã đáp lời: “Hoàng thượng, Lạc Nhi vẫn còn nhỏ, thần thiếp vẫn có thể chăm sóc tốt cho nó, không cần vội vàng như vậy.” Hoàng đế còn chưa lên tiếng, Nhan Bích Vân lại cười: “Muội muội nói thế là không đúng rồi. Muội cũng không thể lúc nào cũng ở bên Lạc nhi, làm sao giống như thê tử chung chăn chung gối, bệnh tình Lạc nhi đã như vậy, có thêm một người ngày đêm chăm sóc không phải rất tốt sao?” Hàn Doanh há hốc mồm, hoàng hậu này thật sự tốt bụng như vậy sao, tại sao mặt nương nương nhà mình lại trắng bệch thế kia! Lại nhìn Trương Diên Lạc, hắn nãy giờ vẫn chắp tay, khom lưng, điệu bộ hoàn toàn giống với một người bình thường, chỉ có nụ cười cùng ánh mắt là bất đồng. Nàng thầm nghĩ, chắc là được lấy vợ nên rất vui đi? Hoàng đế ở bên gật gù: “Hoàng hậu nói rất phải, như vậy nàng định chọn ai ứng vị trí tứ hoàng tử phi?” Nhan Bích Vân cười đến ôn hòa: “Thần thiếp nghĩ qua, Lạc nhi thân phận tôn quý, muốn cưới thê cũng phải là thiên kim tiểu thư, tri thư đạt lễ, hoàng thượng thấy thế nào?” Hoàng đế gật đầu, tấm tắc khen ngợi: “Hoàng hậu nghĩ thật chu đáo.” Hàn Doanh lại nghĩ, ai lại nguyện ý giao con gái mình cho một tên ngốc chứ? cũng không nhìn lại xem là ai lúc trước luôn miệng nói phải quyến rũ ngốc hoàng tử! Liễu Uyển Nghi cảm thấy, nếu như đã không thể thay đổi ý định của hoàng thượng chi bằng nắm quyền chủ động, vì thế liền ngắt lời Nhan Bích Vân đang định nói gì đó: “Hoàng thượng, thần thiếp thân là mẫu phi của Lạc nhi, muốn chọn cũng nên thể thần thiếp chọn cho nó một thê tử thích hợp với nó nhất.” Hoàng đế im lặng vuốt râu cuối cùng vẫn là đồng ý. Nhan Bích Vân thấy thế thì hơi nhíu mày, rất nhanh lại lấy lại vẻ tươi cười, cùng Hoa Ngọc Lam trao đổi ánh mắt. Hoa Ngọc Lam nhận được ánh mắt của Nhan Bích Vân, cũng cười đáp lại, bọn họ sớm dự đoán được bà ta sẽ làm như vậy. Liễu Uyển Nghi ở trong tẩm cung đứng ngồi không yên, liên tục đi qua đi lại, miệng lẩm bẩm: “Làm sao bây giờ?” rồi thì “Nhan Bích Vân chết tiệt.” Trương Diên Lạc nhìn không nổi nữa nói: “Mẹ đừng như vậy nữa, ngồi xuống rồi nghĩ cách.” Liễu Uyển Nghi lại bất ngờ la lên: “Không được, ta phải đi cầu xin hoàng thượng.” Nói xong quay đầu muốn đi lại bị Trương Diên Lạc giữ lại: “Mẹ, lời vua đã nói sao có thể rút lại, mẹ có cầu xin cũng vô ích.” Liễu Uyển Nghi thở dài: “Không thể hủy bỏ hôn lễ thì ít nhất cũng có thể xin cho con sau khi hôn lễ diễn ra có thể tiếp tục ở lại trong cung.” Trong cung có quy định, phàm là hoàng tử chỉ cần thành gia lập thất sẽ phải chuyển ra sống ở phụ đệ ngoài cung. Trương Diên Lạc cười: “Không cần thiết, con thấy như vậy rất tốt.” Cố Mạc Nhiên cũng nói: “Nương nương, bây giờ quan trọng nhất là chọn người nào cho vị trí tứ hoàng tử phi kia, nếu như để chậm trễ, hoàng hậu sẽ để người của bà ta chen vào, không tốt.” Liễu Uyển Nghi trầm mặc ngồi xuống, hồi lâu mới lên tiếng: “Thân phận của Lạc nhi đặc biệt, có thêm một nữ nhi ở bên cạnh rất phức tạp, ta không thấy ai có thể tin tưởng được.” Cố Mạc Nhiên gật đầu đồng ý: “Đúng là rất khó.” Vẻ mặt ai cũng trầm trọng, ngay cả Nghiêm Túc ngày thường mặt vô biểu cảm, hôm nay cũng đen thêm mấy phần, Hàn Doanh ở một bên nghe bọn họ nói chuyện mà không khỏi thở dài, lấy vợ quả nhiên là một vấn đề phức tạp. Trái lại, Trương Diên Lạc vẫn nhẹ nhàng tươi cười: “Có một người, rất thích hợp.” Đồng thời đưa mắt nhìn Hàn Doanh. Cố Mạc Nhiên, Liễu Uyển Nghi cũng nhìn theo, Hàn Doanh đang nghĩ vẫn vơ thấy bọn họ đột nhiên quay lại nhìn mình có chút không hiểu gì, mặt ngơ ngác. Liễu Uyển Nghi lập tức phản đối: “Không được.” “Con cảm thấy nàng là người thích hợp nhất.” “Nàng ta chỉ là cung nữ, hoàng thượng làm sao có thể chấp nhận.” Trương Diên Lạc thản nhiên đáp: “Thế thì để Trấn vương phi nhận nàng làm nghĩa nữ đi. Bí mật của con nàng cũng biết rồi, cũng không phải chỉ mới ở cạnh con một hai ngày, nếu như người khác nói nàng xuất thân thấp kém thì cứ nói nàng là cung nữ hầu hạ con, hiểu rõ thói quen, bệnh tình của con, cũng biết rõ phải chăm sóc con như thế nào là được.” Trương Diên Lạc nói một tràng dài mạch lạc, không thể chối cãi, Liễu Uyển Nghi muốn phản bác nhất thời lại không biết phải nói như thế nào, tức giận đập bàn mắng: “Con... con ngày càng không phân biệt tốt xấu!” Cố Mạc Nhiên nhìn Liễu Uyển Nghi bỏ đi, hỏi: “Điện hạ đã nghĩ kĩ chưa?” Trương Diên Lạc gật đầu. Cố Mạc Nhiên không còn gì để nói, đứng dậy rời đi, trước khi đi còn nhìn Hàn Doanh một cái. Hàn Doanh nhìn bọn họ đều bỏ đi, khó hiểu hỏi: “Mọi người đang nói đến ai, sao có chút giống nô tỳ vậy.” Trương Diên Lạc xoa đầu nàng cười cười: “Đúng là ngươi!” Hàn Doanh choáng váng.