Hàn Doanh lại nghỉ ngơi thêm hai ngày nữa, viết thương khỏi hẳn mới đến tẩm cung của Trương Diên Lạc điểm danh. Bởi vì hắn ta giả ngốc, nên dù ngày thường cũng không có nhiều cung nữ cho lắm, thế nhưng để đề phòng vạn nhất, vẫn là chung thủy ở tẩm cung giả ngây giả ngốc.
Lúc Hàn Doanh đến chỉ thấy Trương Diên Lạc ngồi bên bàn, vuốt ve bộ lông mềm mượt của Tiểu Hổ đang say ngủ trong lòng. Hàn Doanh trong lòng thầm than, đúng là chủ nào mèo đấy, nàng dưỡng thương buồn chán muốn chết, chủ tớ nhà này lại ung dung như vậy, cũng không thèm đến thăm nàng lấy một lần.
Hàn Doanh trong lòng thầm mắng một tiếng “Vô ơn” ngoài mặt lại tươi cười chào: “Điện hạ, sớm a!” sau đó bất chấp tiếng kêu la thảm thiết của Tiểu Hổ, đem nó đến một góc “giày vò” bộ lông của nó đến thảm thương.
“Cho nhà ngươi vong ơn phụ nghĩa, ở đây ăn ngon ngủ yên, vui vui vẻ vẻ, dám học theo chủ nhân nhà ngươi không đến thăm ta, đáng đời nhà ngươi, đáng đời!”
Tiểu Hổ cả bộ lông đều bị làm cho lộn xộn, bi thương “meo” một tiếng, cũng không dám phản kháng. Thấy Hàn Doanh đã chịu dừng tay, liền nhào vào lòng nàng cọ cọ làm nũng một hồi, tỏ vẻ biết lỗi không thôi.
“Hừ, coi như ngươi biết điều.”
“Meo~ meo~”
Trương Diên Lạc ngồi bên bàn cười khanh khách.
Hàn Doanh trở lại vòng quay cuộc sống trước đây, ngày ngày hầu hạ Trương Diên Lạc, cảm thấy cũng không có gì thay đổi, có lúc lại cảm thấy ánh mắt hắn nhìn nàng có chút là lạ.
Hàn Doanh cứ mơ hồ giữa cái bình thường và cái là lạ cho đến tận mùa đông. Thời gian này trong cung vô cùng bận rộn, bận rộn chuẩn bị cho năm mới, bận rộn chuẩn bị sinh thần cho hoàng hậu nương nương.
Hàn Doanh nghe nói vị hoàng hậu này là con gái của tể tướng đại nhân, dung mạo xinh đẹp vạn phần, dù đã qua bốn mươi nhưng chỉ như ba mươi, cầm kì thi họa đều hơn người. Hậu cung mỹ nhân như mây nhưng không có ai có thể so bì với nàng. Đương nhiên sinh thần của nàng cũng không thể tầm thường.
Mùa đông lạnh buốt, Hàn Doanh nhớ nhung cái máy điều hòa biết bao. Nàng từ nhỏ đã sợ lạnh, mùa đông với nàng chẳng khác gì địa ngục trần gian, chỉ ước gì địa cầu này không có cái gọi là mùa đông.
Mỗi sáng rời giường với nàng đều thập phần khó khăn, lưu luyến không thôi, hôm nay rời muộn hơn một chút, ngày mai so với hôm qua muộn hơn một chút. Lúc đầu còn sợ bị trách phạt, không ngờ Trương Diên Lạc lại mắt nhắm mắt mở cho qua, nàng liền to gan hơn. Hôm nay liền một giấc thẳng đến giữa trưa.
Mùa đông nên cũng không có nắng nhiều, nhưng trực giác nói cho nàng biết rằng đã không còn sớm, vội vàng sửa soạn, chạy đến chỗ Trương Diên Lạc. Đến nơi mới biết, Trương Diên Lạc đã sớm dùng thiện, đã nghỉ trưa rồi, Hàn Doanh toát mồ hôi. Nghiêm Túc như thường lệ, đứng ở một bên, Lý công công Lý Huệ lại gườm gườm nhìn nàng, Hàn Doanh da đầu run lên, vội vàng nhận lỗi: “Nô tỳ bẩn cẩn xin Lý công công tha tội.”
Lý công công tuổi ngoài ba mươi, đã theo hầu Trương Diên Lạc từ khi mới sinh, là một trong số ít người biết được sự thật về Trương Diên Lạc, từ lúc nàng đến đây cũng chỉ mới gặp vị công công này vài lần, mà mỗi lần gặp, hắn ta đều nhìn nàng bằng ánh mắt chứa ngàn đao, giống như muốn dùng mắt lăng trì nàng vậy. Hàn Doanh cũng không phụ lòng Lý công công, tầng tầng lớp da đều run lẩy bẩy.
Lý Huệ hừ lạnh nói: “Sinh thần của hoàng hậu nương nương điện hạ thân là hoàng tử không thể không tham dự, đến lúc đó ngươi đi cùng người, khi cần thiết thì giúp đỡ người, tránh để người chịu uất ức, cái này là lễ vật nương nương tự mình chuẩn bị, đợi đến hôm đó, ngươi thay điện hạ dâng lên, biết chưa?”
Hàn Doanh nghe nói thế mới giật mình nhận ra, chỉ vài ngày nữa là đến sinh thần của hoàng hậu. Nàng trước giờ không muốn nhất gặp nhất chính là rắc rối, nhưng lại không thế từ chối đành cắn răng mà đồng ý: “Nô tỳ đã biết ạ.”
Ngày sinh thần đến, sáng sớm Hàn Doanh đã bị Lý công công nửa lôi nửa kéo đến tẩm cung của Trương Diên Lạc, thấy hắn đã y phục chỉnh tề, nàng ngáp lấy hai cái, ôm theo lễ vật, cùng Trương Diên Lạc đến tẩm cung của hoàng hậu.
Giữa đường đi, gặp phải vị phi tần, hoàng tử hay công chúa nào cũng đều nhìn hai người bằng ánh mặt kì dị. Lúc đầu Hàn Doanh đầu óc mơ hồ nên không phát hiện ra, về sau mới biết thì ra Trương Diên Lạc hôm nay ăn vận mười phần hào hoa, phong nhã, chỉ cần không trưng ra cái nụ cười ngốc nghếch kia thì chẳng có chút nào giống một tên ngốc. Hàn Doanh nghĩ nửa ngày lại cảm thấy không đúng, hắn vốn dĩ đâu có ngốc.
Hàn Doanh nghĩ nửa ngày cũng không biết thế nào mới đúng, nói chung là bất kì ai gặp phải hắn đều trợn mắt há mồm, kinh ngạc vạn phần, thậm chí còn nghi ngờ có phải là tứ hoàng tử của hoàng thượng hết ngốc rồi hay không nữa.
Truyện khác cùng thể loại
58 chương
227 chương
16 chương
21 chương
99 chương
51 chương
174 chương
66 chương
29 chương