Chưa đến mấy ngày Trương Diên Lạc lại tìm đến Hàn Doanh, lần này hắn cố tình chọn lúc nàng ngủ say, lấy ra vài cọng phất trần ra ngoáy ngoáy lỗ mũi, lỗ tai Hàn Doanh, khiến nàng ngủ không yên, lăn qua lăn lại tránh né, mấy lần còn suýt ngã khỏi cây. Trương Diên Lạc trêu chọc nàng đến nghiền, ôm bụng cười không ra tiếng. Hàn Doanh đang ngủ ngon lành thì có cái gì đó mềm mềm hết chọc lỗ mũi, lại chọc vào lỗ tai, vừa ngứa vừa khó chịu, gạt ra chưa lâu thì nó lại tới, trốn thế nào cũng không được, tức mình mở bừng mắt. Nhìn thấy ai đó đang cười nhăn nhở liền hiểu là chuyện tốt của hắn làm, Hàn Doanh cáu: “Ngươi không được ngủ nên ghen à?” Trương Diên Lạc nhìn Hàn Doanh còn chưa tỉnh ngủ, mặt mũi nhăn tít lại, buồn cười mắng: “Ngươi nghĩ ai cũng như ngươi à, heo nhỏ.” “Ngươi mới là heo, cả nhà ngươi đều là heo!” “Lá gan của ngươi càng ngày càng to đấy!” Hàn Doanh hất cằm: “Ta sợ ai cũng không thèm sợ ngươi đâu.” Trương Diên Lạc cười: “Vậy sao?” vừa nói vừa lấy ra một cái lọ nhỏ, mở nắp, nhân lúc Hàn Doanh không để ý liền tóm lấy cằm nàng, dốc hết thứ bột bên trong vào miệng nàng. Hàn Doanh bị bất ngờ, vừa ho sặc sụa một hồi: “Ngươi cho ta uống cái gì thế hả?” Trương Diên Lạc híp mắt cười gian: “Một lát ngươi sẽ biết ngay thôi.” Hàn Doanh nhìn nụ cười của hắn ta, trong lòng nổi lên bất an. Người cổ đại thích nhất là dùng độc, hắn ta không phải sẽ cho nàng uống thuốc độc gì đó, thất khiếu đổ máu gì đó chứ! Ôi không muốn đâu, đau chết nàng mất! Trương Diên Lạc nhìn ra suy nghĩ của nàng, cười càng tươi hơn: “Yên tâm, không chết được đâu.” “Tin ngươi được không... ha ha... ha ha...” Hàn Doanh còn chưa nói xong đã bật ra một tràng cười, sau đó thì bắt đầu cười không ngừng. Trong tiếng cười của nàng, thấp thoáng nghe thấy giọng nói của Trương Diên Lạc: “Không chết, chỉ khiến ngươi cười vài canh giờ thôi. Bất quá cười lâu như vậy cũng sẽ đau bụng mà chết.” “Ngươi... ha ha... bỉ ổi.” “Ta thấy ngươi cả ngày buồn bã mới giúp ngươi một chút, ngươi xem, cười đến vui vẻ như vậy.” “Hạ lưu... ha ha...” Cái gì mà giúp một chút, nàng đang khó chịu muốn chết, chẳng có chút xíu gì buồn cười, nhưng lại không thể nào dừng được. “Ngươi không cám ơn ta thì thôi, còn mắng, đúng là làm ơn mắc oán mà.” “Im miệng... ha ha... thuốc giải đâu?” “Thuốc giải? Trên người ta, ngươi tự lấy đi.” Hàn Doanh trừng mắt, nhưng lại chẳng có chút lực sát thương nào, ngược lại còn khiến Trương Diên Lạc cười ha hả. Hàn Doanh hừ lạnh, tự lấy thì tự lấy, thế là nàng lao đến muốn lục người Trương Diên Lạc tự tìm thuốc giải, thế nhưng lại bị hắn điểm hai cái, cả người lập tức cứng đơ, không thể nhúc nhích. Hàn Doanh bây giờ đúng là vừa khóc vừa cười, đây chính là điểm huyệt trong truyền thuyết sao, so với tưởng tượng của nàng còn kinh khủng hơn. Trương Diên Lạc lại cười: “Thuốc giải cũng đâu thể cho ngươi dễ dàng vậy, ngoan ngoãn gọi ta hai tiếng gia gia đi!” “... Gia gia, tha cho ta đi.” Hàn Doanh thấp giọng năn nỉ, dù sao thể diện cũng không thể giải độc, vẫn mạng người quan trọng hơn! Trương Diên Lạc không nghĩ nàng lại chịu thua nhanh vậy, nhất thời đờ ra. Cuối cùng vẫn chịu cho nàng uống thuốc giải, không lâu sau, Hàn Doanh cũng có thể dừng cười. Trương Diên Lạc đắc ý: “Thế nào, đã biết sợ chưa?” Hàn Doanh vốn muốn ngang ngược nói không sợ, nhưng lại sợ hắn ta cho nàng uống thứ đáng sợ kia lần nữa, bèn theo ý hắn mà nói: “Sợ, sợ rồi.” Trong lòng lại nói thêm một câu, sợ mới lạ, thái giám chết tiệt nhà ngươi, con cũng không có, còn muốn là ông, thần kinh! Trương Diên Lạc đương nhiên không biết suy nghĩ này của Hàn Doanh, hài lòng rời đi. Cứ thế, rảnh rỗi Trương Diên Lạc lại tìm đến Hàn Doanh đấu khẩu chơi, có khi là Hàn Doanh thắng, cũng có khi Trương Diên Lạc thắng, bất quá số lần Hàn Doanh thắng giảm dần. Cũng vì mỗi lần Trương Diên Lạc thua sẽ trả thù, khiến nàng không buồn chết thì sẽ ngứa chết, Hàn Doanh vì đảm bảo sự an toàn của bản thân, tự động nhận thua còn chủ động gọi hai tiếng “gia gia” nịnh bợ người nào đó. Thời gian trôi qua rất nhanh, hạ qua thu đến, tiết trời cũng dần chuyển lạnh. Giữa cái thời tiết được cho là dùng để ngủ như thế này, Hàn Doanh lại... mất ngủ. Nàng nghi ngờ có phải gần đây tên thái giám kia cho nàng ăn độc dược hơi nhiều hại nàng mất ngủ hay không. Đã là nửa đêm, Hàn Doanh nằm trên giường trằn trọc mãi mà không cách nào ngủ được, mắt mở to nhìn ánh trăng rọi qua cửa sổ. Đột nhiên nảy ra ý nghĩ muốn thưởng trăng. Hàn Doanh lần đầu biết trăng đẹp như thế nào, cũng bởi vì ngày thường nàng đều ngủ từ sớm, lúc thức dậy thì mặt trời đã lên cao, hoàn toàn không có ý thức về vật thể có thể thay đổi hình dạng kia. Đúng vào ngày trăng tỏ nên dù đã là nửa đêm nhưng vẫn có thể nhìn thấy mọi vật, có thể đi lại bình thường. Thế là Hàn Doanh quyết định đi dạo một vòng, biết đâu khi về lại có thể ngủ ngon. Hàn Doanh đi một hồi lâu, càng đi càng cảm thấy cảnh vật xa lạ, muốn quay lại đường cũ trở về nhưng vẫn không khá hơn là bao, nàng bi thảm phát hiện, nàng lạc đường rồi!