Tiểu Tâm Phiến Tử
Chương 24
Công hội chiến 2
Mọi người lại nhàn rỗi tán dóc nửa ngày, sau cùng Never quyết định tính toán bố trí đội ngũ, tổng cộng 6 người, Never xem như chuyên công, ngoài ra còn có hai tế tự chuyên chức tăng máu, Phong Hoa Tuyết Nguyệt là pháp sư chủ lực, mặt khác phối hợp với hai pháp sư phụ trợ. Bố Bố và Vũ Điệu Đom Đóm thì đi theo Đẹp thay một đóa hoa lài lắc lư ở ngoài doanh trại của mình, dù sao cũng bị người ruồng bỏ…
[Đội ngũ] [đẹp thay một đóa hoa lài]: Ô, Bố Bố thật lợi hại a
[Đội ngũ] [Vũ Điệu Đom Đóm]: Nơi nào có người !! Ông cũng muốn giết một mạng
[Đội ngũ] [Bố Bố]: Cám ơn đã khen ngợi
[Đội ngũ] [việt quất dầm]: Chị ơi trang bị của chị thật lợi hại a không có tụt máu nữa, em còn đang muốn tăng máu cho chị nữa chứ
[Đội ngũ] [Vũ Điệu Đom Đóm]: = = Tớ nói máu cậu làm gì tự nhiên nhiều vậy
[Đội ngũ] [Bố Bố]: Tớ là đứa trẻ có sư phụ yêu thương mà
Bố Bố thật vất vả mới nhìn thấy một người chơi của quân địch, là một acc kỵ sĩ, có lẽ mới max cấp, chỉ ngây ngốc một mình mang theo cây thương cùng con ngựa. Vậy nên không cần khách khí làm gì, gia tốc liền xông tới, dập kỹ năng, lập tức đánh đối phương gục xuống kèm thêm choáng váng, sau đó Bố Bố liền dạt chân chạy, một bên chạy một bên phóng kỹ năng viễn công.
Mọi người còn chưa kịp chạy đến hỗ trợ, kỵ sĩ kia đã bị cậu đánh chết. Hệ thống nêu lên, Bố Bố giành được thành tích, lần đầu tiên công hội chiến thành công đánh chết người chơi.
Trong đội này của Bố Bố tổng cộng có 4 người tính cả cậu, ngoài Vũ Điệu Đom Đóm, Đẹp thay một đóa hoa lài, còn có một tiểu nữ tế tự, đương nhiên cũng vừa max cấp, đặc biệt muốn đến giúp vui, nhưng không ai sẵn lòng tổ đội, liền được thêm vào. Mấy người theo bên ngoài doanh trại của mình đi qua đi lại, trên YY thì rất kích động, bọn họ ở nơi này lại vô cùng nhàm chán. Bình thường ở thời điểm này, đối phương cũng không có khả năng nhanh như vậy đã đánh tới doanh trại.
[Đội ngũ] [việt quất dầm]: Sao không có ai tới a
[Đội ngũ] [Bố Bố]: Có người tới là bị đánh đến hang ổ rồi
[Đội ngũ] [việt quất dầm]: Nói cũng đúng
[Đội ngũ] [Vũ Điệu Đom Đóm]: Chúng ta có thể ra ngoài đánh chứ
[Đội ngũ] [đẹp thay một đóa hoa lài]: Em muốn cho đối phương điểm tích lũy à
[Đội ngũ] [Vũ Điệu Đom Đóm]: 凸, ông khinh bỉ anh
[Đội ngũ] [Bố Bố]: Cụp lông nào, tớ đi xem tích lũy
Bố Tranh điều khiển Bố Bố đứng trong cổng doanh trại, vạn nhất nếu có gì cũng chết trong doanh trại của mình, sẽ không lãng phí điểm tích lũy. Sau đó liền mở khung thông kê công hội chiến, tạm thời biểu thị hòa nhau. Trong công hội đứng đầu danh sách đánh chết người chơi nhiều nhất là Never, tiếp theo đúng là Phong Hoa Tuyết Nguyệt. Bố Tranh bĩu môi, cũng không biết đội ngũ của Never đánh ở đâu, xem ra thành quả cũng được.
Trong phòng YY khá im lặng, lúc Bố Tranh vào không ai nói chuyện, còn tưởng mình bị rớt mạng. Một lát sau mới nghe được Never nói một câu, kêu Tiện Thần kéo ai đó qua cho anh ta.
Bố Tranh nghe liền rất buồn bực, thật sự là tâm can ngứa ngáy khó chịu, cậu cũng rất muốn xông lên phía trước. Trước kia đại kỵ sĩ cùng đội ngũ hầu như cũng là cách bố trí này, bên cạnh cùng hai tế tự tăng máu, tiếp theo là hai pháp sư phụ trợ. Một đường xông lên chặt chém, pháp sư phụ trợ phụ trách kéo người tới hoặc là dịch chuyển, tế tự tăng máu, trang bị của kỵ sĩ vượt trội, thao tác của cậu cũng không sai, hết nghiệp đoàn chiến chắc chắn không chết, đi hành hạ người đến vô cùng sảng khoái.
Bố Tranh đang nghĩ nghĩ, chợt nghe Tiện Thần chửi một tiếng, “Hội trưởng, Càng xa bên kia nói có người đến doanh trại của chúng ta, rất nhiều, bọn họ chống đỡ không được, lọt mấy người.”
Never: “Khoảng bao nhiêu người.”
“Hẳn là không đến một đội.”
Never: “Nói Thiên sứ mang một đội đến doanh trại.”
Bố Tranh vừa nghe lập tức liền tỉnh táo, vội vàng tắt khung thống kê, bắt đầu xoa xoa tay chuẩn bị.
[Đội ngũ] [Bố Bố]: Các đồng bào, có người tới, chúng ta giết từ trong ra!
[Đội ngũ] [việt quất dầm]: Ở đâu ở đâu, sao em không thấy được
[Đội ngũ] [đẹp thay một đóa hoa lài]: Người tới chắc chắn không phải tay mới, mấy bé con bọn em cẩn thận một chút
[Đội ngũ] [Vũ Điệu Đom Đóm]:
Bố Bố nhảy vọt lên cầm trường cung xông ra bên ngoài, chạy về phía trước một lúc thì thấy trên bản đồ nhỏ hiển thị có điểm đỏ di dộng, tổng cộng năm.
[Đội ngũ] [việt quất dầm]: Em em em tay em toát mồ hôi
[Đội ngũ] [đẹp thay một đóa hoa lài]: Nếu không được đừng đánh bừa, chết phải chết trong doanh trận, tích lũy không thể cho bọn họ
[Đội ngũ] [Vũ Điệu Đom Đóm]: = = Biện pháp hay
Đối diện với người đầu tiên xông qua chính là một kỵ sĩ, Bố Tranh nhìn người kia đến trước mặt mình, nhanh chóng bắn ra một vũ tiễn viễn công, bản thân dùng kỹ năng nhảy lên không trung vọt tới trước tránh kỹ năng trên ngựa lao tới của người kia. Cậu rành nhất là thao tác của kỵ sĩ, tự nhiên rất rõ cách khai cuộc của đối phương. Kỵ sĩ giống nhau đều là từ cự ly xa nhắm thẳng địch thủ, khai cuộc bằng trên ngựa lao tới, đánh choáng mấy giây, bắt đầu như vậy có thể chiếm được ưu thế.
Thân thủ Bố Bố lưu loát, không bị chụp choáng, vừa rơi xuống liền hướng bốn người phía sau bắn ra một cái quần công, sau đó nhanh chóng nhảy hai bước, dừng lại bên cạnh Đẹp thay một đóa hoa lài.
[Đội ngũ] [đẹp thay một đóa hoa lài]: Mẹ nó, chúng ta tiêu rồi
[Đội ngũ] [Vũ Điệu Đom Đóm]: 凸, nói chuyện xúy quẩy
Bố Tranh cũng cảm thấy căng thẳng, lại lui về phía sau mấy bước tập trung đánh kỵ sĩ phía trước. Trong đội đối phương có một pháp sư, thoạt nhìn khó đối phó.
[Đội ngũ] [việt quất dầm]: Chạy về mau, em hồi không tới
[Đội ngũ] [Bố Bố]: Mọi người lui về, giết tên kỵ sĩ kia
Bố Bố vừa nói ra, mấy người liền nhắm vào kỵ sĩ đánh, trang bị đối phương mặc dù không tệ lắm, nhưng cũng không chịu được, rất nhanh bị đánh chết. Bố Bố không ham chiến, bản thân cũng bị đánh tụt một nửa máu, nhanh chóng xoay người hướng về doanh trại chạy. Ai ngờ tới, màn hình đột nhiên lóa lên, tiểu Bố Bố bỗng bị quăng ngã trước mặt pháp sư đối phương.
Trong lòng Bố Bố bộp một tiếng, chửi một câu, vội vàng ném ra một dược tề, có điều khả năng kháng khống chế của đối phương tương đối mạnh, không bị choáng, thanh máu Bố Bố thoáng cái đã trống rỗng.
[Phụ cận] [thiên sứ gãy cánh]: Các cậu trở về
Bố Tranh còn nghĩ mình xong rồi, nhưng thanh máu rỗng cũng chưa ngã xuống, trên đầu nhô ra một tấm khiên nhỏ. Nhìn thấy phụ cận mới phát hiện có thêm một đội người, Thiên sứ gãy cánh đã đánh ngã tên pháp sư kia.
Bố Tranh nhanh chóng bỏ chạy, trong thanh máu chỉ còn 4 giọt, trên người còn đang dính trạng thái độc, mất lá chắn phòng ngự nhất định lập tức liền cạp đất. Bố Tranh liên tục nhấn kỹ năng lao tới, cuối cùng vẫn chậm không qua kịp. Lá chắn phòng ngự vừa biến mất, trên người lập tức bốc lên một loạt chữ màu đỏ -XX máu, Bố Bố bạch cái liền gục xuống.
[Đội ngũ] [Bố Bố]: Chết tiệt
[Đội ngũ] [việt quất dầm]: Chị cũng ngã rồi sao…
[Đội ngũ] [Vũ Điệu Đom Đóm]: Hai người các cậu sao không chạy được thêm 2 bước = =
[Đội ngũ] [Bố Bố]: 凸, tớ đã cố hết sức
[Đội ngũ] [việt quất dầm]:
Truyện khác cùng thể loại
174 chương
43 chương
20 chương
104 chương