Tiểu tam anh yêu em

Chương 62 : Người Trong Ảnh

Meooo! Một con mèo trắng lớn đi đến ngay cạnh chân của Phan Hồng Nga. Nó áp má vào chân của bà ta rồi vuốt ve để xua nịnh chủ. Mỗi lần nó cạ cạ mặt thì đều phát ra tiếng kêu Meo, meo! Phan Hồng Nga đưa tay lên lưng nó, chà vào bộ lông trắng mượt. Đối với bà ta con vật này còn được đối xử tốt hơn là một con người. Trịnh Mỹ Duyên nhìn động tác của con mèo mà thấy lòng mình cay cay. Còn gói thuốc đang đặt trên bàn kia nữa. Tay cô cho dù chẳng muốn cũng phải vươn ra cầm lấy. Thấy hành động của Trịnh Mỹ Duyên, bà mẹ lớn cũng không có gì để bắt bẻ thêm. Miễn sao nó làm theo những gì bà nói thì ba sẽ không làm khó nó. Mẹ lớn chờ tin vui của con. Mỹ Duyên không nói gì, chỉ gật đầu để chấp thuận. Phan Hồng Nga đứng dậy, đi tới vuốt lên tóc của cô con gái chẳng phải máu mũ ruột thịt. Ba mẹ sau này nhờ phước con cả, con ngoan! Biết nghe lời là rất tốt. Mẹ và ba sẽ chẳng để con chịu thiệt. Nói xong ngón tay bà ta con khẩy khẩy chiếc cằm nhỏ của Trịnh Mỹ Duyên. Giờ mẹ bận việc rồi, con cũng về đi nhé! Về mà tranh thủ kế hoạch. Nụ cười trên môi người đàn bà nham hiểm vô cùng, thảo nào Trịnh Thống Kiệt có biết bao nhân tình cũng không ai lật đỗ được vị trí chính thất của Phan Hồng Nga. Có thể là những nhân tình kia và ngay cả mẹ ruột của Trịnh Mỹ Duyên, họ đều không đủ độ độc ác và giả tạo như Phan Hồng Nga. Thế thì con không làm phiền mẹ lớn nữa, xin phép mẹ con về! Trịnh Mỹ Duyên lăn xe ra khỏi ngôi nhà rộng lớn, cô đi và chưa bao giờ ngoái nhìn ra đằng sau, cũng không luyến tiếc một chút gì về nơi đây. Trâm đợi bên ngoài, thấy cô chủ ra thì bước tới vịn tay lên xe của cô. Lần này bà ấy lại muốn cô phải làm gì? Bà ta muốn tôi có con. Trâm ban đầu nghe vẫn chưa thắm nhưng sau đó liền nhướng mắt lên: Tức là có em bé ạ? Ừm. Không thể được mà cô! Trâm buông lời khẳng định, bởi vì vốn dĩ cậu Dương nào có thương cô chủ. Làm sao cậu ấy đụng vào cô được mà có con. Hai bàn tay của Mỹ Duyên khép lại vào nhau, cô ấy cũng hiểu những gì Trâm nói. Vì người trong cuộc nào có ai khác ngoài cô. Có điều kẻ đứng sau cô thì luôn bày mưu dàn kế, con rối vẫn đành phải theo dây mà múa. Được hay không thì chờ tôi thử xem. Trâm nghe câu này thắc mắc vô cùng. Nhưng Trâm lại không đoán ra được, là Phan Hồng Nga lại muốn cô chủ đánh thuốc với cậu Dương. Con người bà ta thủ đoạn nào cũng dùng, mưu kế nào cũng sài, miễn sao là đạt được kết quả như mong muốn. Thế mà, người thay người đàn bà độc địa ấy chịu mọi oan trai lại là Trịnh Mỹ Duyên. Một cô gái từ lâu đã bán linh hồn cho kẻ xấu lợi dụng, thâm tâm cô liệu có còn công chính? Để một lúc nào đó cô rửa sạch mọi oan uổng của mình. Nhưng ai sẽ tin vào cô đây? Ngoài cô hầu Trâm thì còn ai là thấu hiểu? Có lẽ là không một ai. ________ Cháo bào ngư nóng hổi được giao đến tận nhà cho Lâm Chi. Cô đi ra ngoài, ngồi vào bàn để ăn cháo. Lúc cô ấy ăn thì Dương Chấn Phong ngồi ở đối diện, chăm chú nhìn Lâm Chi không rời. Có ngon không? Anh hỏi. Lâm Chi mỉm nhẹ nụ cười và nói: Ngon ạ. Thấy cô ấy ăn ngon miệng Dương Chấn Phong rất vui, nhưng anh cũng biết anh nhìn cô ấy mãi thì cô ấy lại mắc cỡ. Đến ăn cũng không dám ăn mạnh. Giờ anh đi làm nhé! Dương Chấn Phong nói. Lâm Chi ngẩng lên nhìn anh: Vâng. Cô còn có ý muốn đứng dậy tiễn Dương tổng về nhưng anh đã ngăn lại: Không cần tiễn đâu, em cứ ngồi đó ăn đi! Lâm Chi nghe lời, cô không đứng dậy nữa mà ngồi xuống. Nhưng cô cũng ngưng lại việc ăn, tay cầm muỗng khuấy khuấy cháo thôi chứ không múc lên. Thay vào đó Lâm Chi lại nhìn theo tấm lưng của Dương Chấn Phong, đến khi anh ấy bước ra khỏi cửa và quay lại vẫy tay chào với cô. Lâm Chi nở nụ cười, cô đưa tay chào lại anh. Sau đó thì anh ấy đi hẳn. Nụ cười trên môi của Lâm Chi từ từ tan mất, cô hạ mắt nhìn tô cháo thơm ngon. Trong lòng đã hy vọng anh sẽ ở lại với cô cả một ngày, nhưng đó lại thành ra tham lam quá! Cô chưa gì đã muốn gần cạnh nhau như vậy rồi sao? Cảm giác này của cô thật là hư hỏng, đã bảo con gái là phải giữ ý giữ tứ, lộ liệu quá anh ấy lại xem thường cho. Không được như thế nữa nhé Lâm Chi! Cô tự khuyên mình rồi tự tủm tỉm cười. Bước ra khỏi nhà của Lâm Chi, Dương Chấn Phong liền bị chụp ảnh. Ảnh ngôi nhà của cô gái anh đến cũng được chụp rất sắc nét. Tất cả những hình ảnh này đều được thu thập để gửi sang cho Trịnh Mỹ Duyên. Mợ chủ của nhà họ Dương nhanh chóng xem được những hình ảnh. Một chút gương mặt của Lâm Chi cũng được hé lộ. Lần đầu tiên cô ấy mở cửa cho Dương Chấn Phong đã bị chụp lại. Trịnh Mỹ Duyên lướt xem các hình ảnh, xem đến ảnh của người con gái này đôi mắt của cô chớp một cái. Trâm thấy bức ảnh cô chủ đang xem thì thắc mắc hỏi: Ai vậy cô? Trịnh Mỹ Duyên nói: Tình nhân của Dương Chấn Phong. Trâm liền mở to cái mắt, cô thốt lên: Tiểu tam! Trâm ngỡ ngàng nhìn cô chủ rồi nhìn kỹ bức ảnh hơn. Cô gái không chụp rõ được hết mặt, nhưng nhìn đường nét Trâm cũng cảm thấy cô ấy có lẽ rất xinh đẹp. Xinh cũng chẳng kém gì cô chủ cũng nên, đã thế cô gái này còn lành lặn không bì què, bị tật gì cả. Ôi! Nếu vậy cô chủ nhà Trâm phải làm thế nào đây? Cậu Dương sẽ ruồng bỏ cô mất thôi. Cô ta là ai mà dám quyến rũ cậu? Để em tìm người đánh cho một trận. Trâm thể hiện tức giận, cách làm cũng giống như Phan Hồng Nga, đều muốn tìm người dằn mặt người thứ ba. Nhưng tính của Trịnh Mỹ Duyên lại khác, cô sẽ không dùng vũ lực một cách nông nổi như vậy. Đánh thì đã sao? Chỉ cần cô gái đó nỉ non với Dương Chấn Phong vài câu thì em nghĩ anh ta sẽ tha cho tôi à? Trâm nâng giọng lên nói: Nhưng cô là vợ cậu, con ả kia thì có tư cách gì mà vượt mặt cô chứ? Trịnh Mỹ Duyên cười, cô không nóng giận như Trâm, thần thái cô vẫn rất bình tĩnh: Em muốn tôi đánh ghen thì tôi chẳng thể đánh ghen. Nếu có thể tác hợp cho hai người họ thì tôi cũng rất muốn. Cô điên à cô? Sao cô lại muốn tác thành cho cái đồ tiểu tam đó chứ? Thả nốt miếng mồi trên tay xuống hồ cá, Trịnh Mỹ Duyên thong thả nói: Trái tim của Dương Chấn Phong là thứ mà tôi không bao giờ có thể giữ được.