Mộ Lương chàng làm gì đấy!" Hoa Khấp Tuyết lạnh lùng nhìn nam nhân trước mắt, cắn răng nghiến lợi gầm nhẹ. "Nàng không phải nói ta biến thái sao? Vậy ta liền biến thái một lần." Mộ Lương cười như không cười nhìn nàng, tiếp tục xé vải trong tay. Hoa Khấp Tuyết vô lực xụi lơ nằm trên giường lớn của Mộ Lương, một cái tay bị trói đầu giường, Huyễn lực trong cơ thể nàng bị Mộ Lương khống chế, chỉ có thể mặc cho hắn muốn làm gì thì làm. "Cười giỡn mà thôi." Hoa Khấp Tuyết híp mắt nhìn nam nhân đang đến gần, mím chặc môi, nhưng sắc mặt vẫn không đổi sắc. "Bảo bối, ngày hôm nay gia sẽ làm cho nàng phải nhớ, cái gì gọi là họa là từ trong miệng mà ra." Mộ Lương tà tứ mà cười , cúi người lấy một cái tay khác  của nàng trói chặt. "Chàng phải là nam nhân, chàng nhanh thả ta ra!" Hoa Khấp Tuyết không nhịn được, hai mắt bởi vì tức giận, mà toả ra hơi nước, hai gò má cũng khẽ ửng hồng, nàng đời này chưa từng bị người buộc chặt. "Bảo bối, nàng sai rồi, muốn biết ta có phải nam nhân hay không, cũng có liên quan đến chuyện ta sẽ thả nàng ra hay không." Mộ Lương cười rất không đứng đăn , ngồi ở trên giường, cởi giày của nàng ra. "Mộ Lương, Chàng dừng tay lại cho ta." Ánh mắt Hoa Khấp Tuyết lạnh băng, xú nam nhân, tại sao lại để ý chuyện nhỏ như vậy. "Bảo bối, ngày hôm nay  gia còn phải dạy nàng, cái gì gọi là tình thú!" Mộ Lương hừ nhẹ, cúi đầu đánh giá Hoa Khấp Tuyết đang vô lực nằm ở trên giường, hai gò má ửng hồng, kiều mỵ khác thường. "Chàng!" Hoa Khấp Tuyết vừa thẹn vừa cáu, muốn tránh thoát, lại toàn thân vô lực, trong lòng thầm mắng tu vi của mình quá thấp. "Ta như thế nào? Không phải nàng nói ta biến thái đó sao?" Mộ Lương tức giận hừ nhẹ, hắn báo thù cho tiểu cô nường này, kết quả còn bị nói thành là biến thái, coi hôm nay hắn sẽ hảo hảo trừng trị nàng như thế nào. "Mộ Lương, ở Liệp Uyển chàng đã từng tổn thương ta, bây giờ còn muốn nữa sao?" trong đầu Hoa Khấp Tuyết liền lên tia sáng quang, đột nhiên cũng không phản khán nữa, tròng mắt tịch mịch nói. Mộ Lương nghe vậy, trong lòng liền căng thẳng, thiếu chút nữa đã mềm lòng, nhưng thấy đáy mắt nàng hiện lên giảo hoạt, nở nụ cười lạnh, "A Noãn, kỹ thuật diễn của nàng quá kém." Dứt lời, bàn tay vuốt khắp người nàng một phen, lấy tay cởi áo khoác của nàng xuống. Hoa Khấp Tuyết cắn môi nhẹ nhìn hắn chằm chằm, giận muốn chết, lại không thể nào ngăn cản hành động của tên nam nhân này được. "A Noãn như vậy đang trừng yêu ta?" Mộ Lương đột nhiên đứng dậy, tà khí cười, "Vậy thì giờ cũng đừng nhắm mắt lại nha." Hoa Khấp Tuyết ngẩn người, còn chưa hiểu ý của hắn nói gì, liền thấy tay của hắn đang đặt ở bên hông cử động, áo choàng màu tím rơi xuống, lộ ra lực lồng ngực hoàn mỹ của hắn , kết hợp với đóa Tử Liên nằm trên xương quai xanh tạo nên cảm giác mê hoặc lòng người. Vẻ mặt Hoa Khấp Tuyết liền thất thần nhìn hắn, đột nhiên có một loại cảm giác kích động muốn chảy cả máu mũi, Mộ Lương vốn là yêu nghiệt, kết hợp với một đóa Tử Liên, căn bản trở thành một Yêu Tinh, còn là thủ lĩnh của Yêu Tinh. "A Noãn, nhìn đẹp không?" Mộ Lương chậm rãi cúi xuống, mái tóc đên cũng bởi vì động tác của hắn mà chảy xuống lồng ngực, nửa che nửa đậy đoá Tử Liên lại, làm tăng thêm vẻ mê hoặc lòng người. Chủ tử, người phải cố gắn chống đỡ, mặc dù chủ nhân của Liệp Tử kia rất đẹp, nhưng chủ tử nhất định không thể bị hấp dẫn oa! Khiêu Hồng đột nhiên rống to, ngay sau đó liền nói lảm nhảm, nhưng chính mình thì đã muốn bị dụ dỗ. . . . . . Khóe miệng Hoa Khấp Tuyết giật giật, nếu như bây giờ nàng có sức lực, chuyện thứ nhất không phải đẩy ra Mộ Lương, mà là vứt Khiêu Hồng đi chỗ khác, càng xa càng tốt. Mộ Lương nghe được lời nói Khiêu Hồng, híp híp mắt, Khiêu Hồng có thể nhìn thấy mình, vậy Liệp Tử nhất định cũng có thể trông thấy A Noãn, không đucợ phép như vậy, A Noãn là của hắn, ai cũng không được phép nhìn! Chủ tử, ta muốn đi ngủ, xong chuyện gọi ta dậy là được rồi! Liệp Tử là một vật thông minh ngoan ngoãn, Tử Quang lập tức chợt lóe, sau đó không còn động tĩnh. Mộ Lương hài lòng ngoắc môi, ngay sau đó lạnh lùng nhìn về phía búi tóc của Hoa Khấp Tuyết. Oa! Chủ tử, ánh mắt của nam nhân kia thật là khủng khiếp! Khiêu Hồng hình như cảm nhận được nguy cơ, rống to. Mộ Lương hừ lạnh một tiếng, giơ tay lên rút cây trâm nằm ở búi tóc nàng ra, ném ra ngoài cửa sổ. Chủ tử, cứu ta kia chủ tử! "Ta lo cho mình không xong, làm thế nào cứu ngươi?" Hoa Khấp Tuyết vô lực thở dài, sâu kín nhìn về phía Mộ Lương. "A Noãn biết tình cảnh của mình là tốt rồi, ngoan ngoãn, không nên phản kháng." nét mặt Mộ Lương hiện đầy gian ác, tựa hồ đang nhìn một con cừu nhỏ đợi làm thịt, còn liếm môi một cái. Hoa Khấp Tuyết trực tiếp quay đầu sang chỗ khác, không nhìn hắn nữa. Mộ Lương thấy vậy, tà mị cười một tiếng, nâng tay, bắt đầu hành động. . . . . . "Xoạt" một tiếng, y phục của Hoa Khấp Tuyết bị xé toạt ra, trên người chỉ còn lại áo lót màu trắng. "Chàng còn xé y phục của ta!" trong đầu Hoa Khấp Tuyết trong nháy mắt căng lên dây cung, giận dữ trợn mắt, "Mộ Lương, chàng làm như vậy là cường bạo!" "Sai Sai Sai, A Noãn, ta chính là muốn cho nàng chủ động." Mộ Lương không đồng ý khoát khoát tay, một tay đưa về phía trước mặt vung lên một cái, liền có năm bình liền bay vào trong tay hắn. Hoa Khấp Tuyết cảnh giác nhìn những cái bình trong tay hắn, trực giác đó không phải đồ gì tốt. "A Noãn có phải hay không cảm thấy đây không phải là đồ tốt?" Mộ Lương hiểu nàng đang suy nghĩ gì. Hoa Khấp Tuyết không nói lời nào, chỉ là ánh mắt cảnh giác hơn. "Chậc chậc, bảo bối, cái ánh mắt này của nàng gia cũng không thích." Mộ Lương khẽ nhíu mày, nhẹ nhàng lau hai mắt của nàng, cảm nhận được người nàng khẽ run lên. "Năm bình này, đều có thể được coi là mị dược cực phẩm, một cô nương nếu ăn vào, Liệt Phụ cũng phải. . . . . ." "Mộ Lương, chàng chính là người biến thái nhất, không cần phải giải thích!" Hoa Khấp Tuyết gầm nhẹ ra tiếng, mắt nàng đúng là mù rồi , nàng làm sao lại coi trọng đồ lưu manh như Mộ Lương vậy chứ. "Hả?" Mộ Lương nguy hiểm hí mắt, đột nhiên mở nắp một trong năm bình ra, đầu ngón tay Tử Quang chợt lóe, mở cái miệng nhỏ nhắn của Hoa Khấp Tuyết ra. "Bảo bối, đây chính là nàng ép ta ." Dứt lời, tất cả thuốc trong bình đều bị rót vào trong miệng nàng. "Ưmh, Mộ Lương, ta chán ghét ngươi!" Hoa Khấp Tuyết đỏ lên vì tức mắt, nghĩ đến chút nữa nam nhân này muốn khi dễ mình như thế nào , vừa thẹn vừa cáu, dứt khoát cắn lưỡi tự sát cho rồi, hắn không phải nói yêu nàng sao? Làm sao lại khi dễ  mình như vậy? Mộ Lương thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng kìm nén đến đỏ bừng, đồng thời trên cả người cũng nổi lên màu hồng, một bộ bộ dáng anh dũng liều chết, cuối cùng vẫn không thể nhịn được, cười to lên. "A, nha đầu ngốc, ta có thể thật sự  hại nàng như vậy sao? Đây đều là thuốc bổ." Mộ Lương lắc đầu bất đắc dĩ, giơ tay lên cởi bỏ các trói buộc cho nàng, ôm nàng vào trong lòng. "Chàng đang đùa bỡn ta." Hoa Khấp Tuyết ngẩn người, ngay sau đó lạnh lùng nhìn hắn, trong mắt to đầy nguy hiểm. "Còn nói ta là biến thái nữa không?" Mộ Lương hừ nhẹ. "Chàng chính là!" Hoa Khấp Tuyết đầy cốt khí kích động la lớn, cho dù toàn thân vô lực, ánh mắt vẫn như cũ sắc bén. "Vậy sao?" Mộ Lương nhìn tiểu cô nương này học không ngoan, bàn tay khẽ vuốt lên da thịt mềm mại của nàng, bắt đầu nắn bóp. "Ưmh, không cần. . . . . ." Hoa Khấp Tuyết híp mắt, thân thể không tự chủ được khẽ run, khuôn mặt đỏ ửng, hai tay vô lực chống đỡ trên lồng ngực của hắn. "Vậy. . . . . .Nàng nói ta là biến thái nữa không hả?" Mộ Lương đè nén **, hung tợn nhìn chằm chằm nàng. "Không phải, không phải!" Hoa Khấp Tuyết nhận thua, ở trên giường, nàng vĩnh viễn không thắng được da mặt dày của tên Mộ Lương này!"Bây giờ mới ngoan." Mộ Lương hài lòng cười, dục niệm trong đáy mắt cũng theo đó mà sâu hơn, bàn tay to đang vuốt ve nàng nhiệt độ trở nên nóng bỏng, ở trên người nàng bóc lên ngọn lửa. "Mộ Lương. . . . . ." Hoa Khấp Tuyết nhắm mắt, khẽ kêu . Mộ Lương nhìn nàng, con ngươi tối sầm, giơ tay lên cởi bỏ mọi ràng buộc cho nàng. "Đáng ghét!" cảm giác vô lực của Hoa Khấp Tuyết vừa biến mất, liền lập tức trừng lớn hai mắt, muốn đẩy hắn ra. "Tại sao nàng không thể ngoan một chút vậy?" Mộ Lương bắt được hai tay của nàng, bất đắc dĩ thở dài một tiếng, ngay sau đó tà tứ cười một tiếng, hôn lên miệng nhỏ mê người. "uhm. . . . . . Mộ Lương. . . . . ." Hoa Khấp Tuyết bởi vì kỹ thuật hôn cao siêu của hắn, có chút loạn ý tình mê, đầu lưỡi cùng với hắn cùng nhau nhảy múa, hai mắt mờ mịt, gương mặt đỏ ửng, hô hấp dồn dập, thân thể mềm mại không tự chủ được dựa sát vào hắn. "Yêu Tinh." Mộ Lương gầm nhẹ một tiếng, buông ra môi của nàng, cúi đầu thở gấp thưởng thức nàng vì mình mà trở nên kiều mỵ, cũng nhịn không được nữa, cúi người áp sát vào  nàng, gạt tất cả các chướng ngại trên người nàng, ở trên người nàng in dấu từng Đóa từng Đóa hồng mai liên tiếp nhau. Hoa Khấp Tuyết nhìn nam nhân đang vì mình mà điên cuồng, vẻ mặt có chút ngẩn người, khẽ rên lên, giơ tay vòng lên cổ của hắn. Nam nhân giống như là đang được khích lệ, càng thêm ra sức trêu chọc nàng, làm nàng càng ngày càng thở gấp liên tục, thân thể cũng nóng lên. Mộ Lương ngẩng đầu lên, nhìn hai mắt nàng mờ mịt, trong mắt dâng lên Nhu Tình, dịu dàng hôn lên đôi môi của nàng, "A Noãn, ta yêu nàng. . . . . ." " n. . . . . ." Hoa Khấp Tuyết đáp lại một câu này, sau đó hoàn toàn luân hãm, thật chặt ôm lấy hắn, đồng thời mắt nhìn hắn đầy nhu tình tựa như nước. Cả người Mộ Lương liền chấn động, nụ hôn liền trở nên nhiệt liệt hơn sâu hơn. Ngoài sau bức màn, một đôi nam nữ cùng ngâm xướng lên một hoan khúc cổ xưa vui vẻ hạnh phúc, không khí trong phòng cũng liên tục nóng lên. Hạ