Tiểu phúc tấn

Chương 15 : Tiểu phúc tấn

Chương 15 Trạm Hi ở lại Cố gia mấy ngày. Hôm đó Cố phu nhân mời mấy người bạn đến nhà, các bà đều là phu nhân quan lại. Trạm Hi không muốn trở thành đề tài trung tâm của các bà nên đã đi ra ngoài từ sớm, chỉ có Lâm Nguyễn ở lại nói chuyện cùng Cố phu nhân. Các vị phu nhân đều khen Lâm Nguyễn nghe lời, thân thiện, nếu là con trai mình đã sớm chạy mất dạng, nào có chuyện nguyện ý ở cạnh nói chuyện với mình. Cố phu nhân rất vui vẻ, các bà nói tới nói lui, muốn mở một buổi vũ hội. Đang là ngày tết, Cố Kỵ lại vừa thắng trận, Tứ Cửu thành yên vui hòa bình, người con cái nhà đều quây quần bên nhau. Bà quyết định tổ chức một yến hội, để đám thanh niên trẻ tuổi quen biết nhau, mọi người cùng tụ họp lại. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé. Cố phu nhân nói muốn tổ chức vũ hội, rất nhanh đã lo liệu xong. Vũ hội tổ chức ở tòa phụ, phòng khách và lầu hai lầu ba làm hội trường. Lâm Nguyễn theo Cố phu nhân đến xem xét, phòng khách bày thêm ít bàn ăn, bên trên đều phủ vải trắng như tuyết, chiếc bàn chính giữa đặt hoa hồng tươi. Sau đó trên bàn sẽ bày đầy các loại bánh, đồ ngọt, rượu và đồ uống. Chính giữa phòng khách treo một chiếc đèn chùm rất lớn, đường kính hơn hai thước, ánh sáng qua nhiều lần phản xạ tạo thành hiệu ứng lộng lẫy, chính giữa đèn rủ xuống những dây thạch anh, khiến người ta rất muốn chạm vào. Cố phu nhân bảo Lâm Nguyễn mời bạn bè hoặc bạn học đến, Lâm Nguyễn ngẫm nghĩ, gọi điện thoại cho Mạnh Chân. Kết quả Mạnh Chân theo người nhà đi Hàng Châu thăm người thân, phải qua hai ngày nữa mới có thể trở về. Trừ Mạnh Chân, Lâm Nguyễn cũng không có bao nhiêu bạn. Cố phu nhân ở bên cạnh nói đùa: “Không mời vài bạn nữ đến chơi sao?” Lâm Nguyễn cười cười, lắc đầu. Vũ hội bắt đầu lúc chạng vạng tối, mọi người lần lượt đến. Bọn họ đa số đều ăn mặc rất hoa lệ, nam mặc tây trang, nữ mặc sườn xám hoặc váy xòe. Họ khoác tay nhau, không nhanh không chậm tiến vào đại sảnh. Lâm Nguyễn cũng thay dạ phục, một thân tây trang đen, trước ngực còn cài một chiếc trâm hình hoa. Sau khi chưng diện xong, trông cậu như một tiểu thiếu gia sống trong nhung lụa. Trong đại sảnh có rất nhiều người tới bắt chuyện với Trạm Hi. Anh rất bình tĩnh, luôn mang theo nụ cười như có như không tiếp đãi mọi người. Thân phận cùng tài năng của anh đã quyết định anh sẽ là trung tâm của đám đông. Đương nhiên, Lâm Nguyễn có thể nhìn ra được, Trạm Hi cũng không hẳn là đang nghiêm túc lắng nghe. Cố Kỵ mặc quân trang, cùng một vài sĩ quan trẻ tuổi mặc quân trang tương tự uống rượu nói chuyện. Ánh mắt của không ít cô gái đều dừng trên người Cố Kỵ. Cố Danh chơi cùng vài cậu bé tuổi tác tương đồng, cậu bé nhờ Lâm Nguyễn mở nắp đàn, phong nhã ngồi lên ghế đàn một khúc dương cầm. Lâm Nguyễn lắng nghe, rất nể mặt vỗ tay cổ vũ. Cố Lưu Phong mặc một chiếc váy xòe trắng, cổ đeo một chuỗi dây chuyền hồng ngọc. Hồng ngọc rất rực rỡ, khiến cô càng trở nên sôi nổi sinh động hơn. Cố Hồi Tuyết mặc sườn xám màu lam thêu lá trúc, trên cổ mang một chuỗi trân châu sáng bóng, giống như cô gái Giang Nam ấm áp dịu dàng. Hai người vừa xuất hiện đã thu hút ánh mắt của rất nhiều người, Cố phu nhân khoác tay Cố đại soái đứng một bên nhìn, nghe người bên cạnh tâng bốc, trong mắt tràn đầy ý cười. Chưa được bao lâu đã có người tới mời hai chị em khiêu vũ, chính giữa hội trường xuất hiện thêm hai đóa hoa xinh đẹp rực rỡ. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé. Lâm Nguyễn đứng cạnh bàn ăn trong đại sảnh, cậu tự thấy thân phận mình có chút bất tiện. Nói không phải người làm lại không có thân phận xác đáng, nói là người làm lại nhàn rỗi quá, không xứng chức. Trên bàn ăn có kem ly, Lâm Nguyễn lấy một chút, đứng một bên ăn. Kem rất lạnh, Lâm Nguyễn ăn xong rùng mình một cái, nhưng vẫn cảm thấy thật thoải mái. Cách đó không xa, một cô gái trẻ đang bước tới chỗ Lâm Nguyễn. Cô ta mặc váy dài tím đậm, đeo hoa tai trân châu, đôi giày cao gót tinh xảo “cộp cộp” theo từng bước chân. Cô ta cầm ly rượu, trên tay đeo chiếc nhẫn đá quý màu vàng. Trang sức trên người cô ta không nhiều, nhưng giá lại không hề rẻ. Cô ta đến trước mặt Lâm Nguyễn, đưa tay ra, gương mặt tươi cười. “Xin chào, tôi là Bạch Trân Châu.” Lâm Nguyễn đứng thẳng người, không cự tuyệt cánh tay đưa tới của Bạch Trân Châu: “Lâm Nguyễn” Bạch Trân Châu cười với Lâm Nguyễn, sau đó đứng bên cạnh cậu, nói: “Sao anh không khiêu vũ cùng họ?” Lâm Nguyễn nói: “Tôi không biết nhảy cho lắm.” Bạch Trân Châu nhìn cậu, trong mắt mang theo thích thú: “Anh biết không? Anh giống như một vị vương tử thất lạc, ở một nơi náo nhiệt như thế này, lại lộ ra vẻ khác biệt.” Lâm Nguyễn nhìn nhìn Bạch Trân Châu, cậu nghe được ý tứ khiêu khích trong mỗi câu nói của người phụ nữ này. Tất cả những hành động, những lời nói của người này trước mặt cậu, bao gồm cả ánh mắt lúc nhìn qua, đều mang theo khiêu khích. Cô ta muốn Lâm Nguyễn nảy sinh hứng thú với cô. Cố Lưu Phong và bạn học khiêu vũ xong liền ra tìm Cố Hồi Tuyết. Cố Hồi Tuyết cầm ly rượu đứng ở một nơi vắng vẻ. Cố Lưu Phong bước tới bên cạnh, nương theo ánh mắt cô, đúng lúc nhìn thấy Lâm Nguyễn và Bạch Trân Châu trong bóng tối. “Đây không phải là đại tiểu thư nhà Bạch sở trưởng của cục cảnh sát sao?” Chức vị của Bạch sở trưởng không tính là cao, nhưng đại tiểu thư nhà ông ta lại rất dễ dàng gia nhập vào tầng lớp xã hội không phú thì quý này, thậm chí còn đính hôn với con trai của ủy viên cục hành chính. “Cô ta quen biết Nguyễn ca từ lúc nào vậy?” Cố Lưu Phong nói: “Nguyễn ca cũng chưa từng nhắc đến.” “Mười phút trước.” Cố Hồi Tuyết đáp: “Em chính mắt nhìn thấy hai người họ làm quen.” Cố Lưu Phong ánh mắt kỳ quái nhìn Cố Hồi Tuyết, Cố Hồi Tuyết nhìn cô, nói: “Bạch tiểu thư là cô gái thích ăn chơi rất có tiếng trong giới, chị không phải không biết chứ.” Cố Lưu Phong thật sự không biết, Cố Hồi Tuyết cười cô: “Bạch tiểu thư ngày đêm bôn ba với các loại yến hội, mỗi lần đều ăn mặc cực kỳ lóa mắt. Giống như chiếc nhẫn trên tay của cô ta, ít thì cũng đến một hai nghìn đồng đại dương, dựa vào cái chức vị cỏn con của ba cô ta, tiền lương đủ cho cô ta phung phí ở những cuộc vui danh lợi sao?” Cố Hồi Tuyết nhấp một ngụm rượu: “Tiền cô ta phung phí nếu như không phải của ba cô ta, thì còn có thể là của ai? Nếu còn nói tiếp, hiển nhiên sẽ là mấy lời không dễ nghe.” Cố Lưu Phong vẻ mặt kinh ngạc nhìn Cố Hồi Tuyết: “Em biết nhiều thật.” Cố Hồi Tuyết nhìn cô: “Em sớm đã khuyên chị nên tham gia mấy buổi trà chiều nhiều một chút, chị lại còn chê ồn ào.” Cố Lưu Phong bĩu môi, nói: “Vậy phải nhanh chóng nhắc nhở Nguyễn ca, không thể để anh ấy qua lại với cô ta quá nhiều.” Cố Hồi Tuyết ngăn Cố Lưu Phong lại, ánh mắt bay qua phía Trạm Hi bên kia, nói: “Chờ thêm một chút.” “Còn chờ gì nữa?” Cố Hồi Tuyết không đáp lại. Lâm Nguyễn không muốn cùng Bạch Trân Châu nói nhiều, nhưng hiển nhiên EQ của Bạch Trân Châu rất cao, mỗi một câu nói đều vô cùng khéo léo, thu hút mọi người cùng cô ta nói chuyện. Lâm Nguyễn nghĩ thầm, Bạch Trân Châu giống như cái đèn chùm treo ở trung tâm vũ hội vậy, rất tự nhiên phù hợp với nơi này. “Lần đầu tiên anh tham gia yến hội sao?” Bạch Trân Châu hỏi: “Nếu lúc trước tôi từng gặp anh, nhất định sẽ nhớ kỹ anh.” Lâm Nguyễn cười: “Đây đúng thật là lần đầu tôi tham gia.” Bạch Trân Châu lại cười nói: “Dáng vẻ lần đầu tiên tham gia yến hội của anh và tôi lại không giống nhau, nhưng không sao, dần dần anh sẽ thích ứng được thôi.” “Khó có thể như cá gặp nước(1) giống cô.” Lâm Nguyễn khách sáo nói một câu. (1) Gặp người hay hoàn cảnh phù hợp với mình. Bạch Trân Châu cười khẽ, tự nhiên lộ ra phong tình vạn chủng(2). (2) Sức quyến rũ mê người, mỗi một hành động, lời nói, ánh nhìn đều toát ra phong thái khiến người khác say mê. Trạm Hi cách đó không xa, thấy được Bạch Trân Châu và Lâm Nguyễn trong góc, dường như hai người họ nói chuyện rất hòa hợp. Trạm Hi lấy một ly Brandy trong tay người hầu, ánh mắt nhàn nhạt nhìn Lâm Nguyễn. Lâm Nguyễn dường như cảm giác được, cũng nhìn qua bên này. Vừa đối diện với ánh mắt của Trạm Hi, vẻ mặt lập bức thay đổi. Cậu khom người với Bạch Trân Châu: “Xin thất lễ trước.” Dứt lời, cậu đi về phía Trạm Hi. Bạch Trân Châu không biết xuất phát từ mục đích gì, cũng đi theo sau cậu tới đây. “Tiên sinh.” Lâm Nguyễn tới bên cạnh Trạm Hi, hỏi anh có gì phân phó. Trạm Hi không lên tiếng, ánh mắt thờ ơ lướt qua người Lâm Nguyễn, dừng trên người Bạch Trân Châu vừa theo tới. “Xin lỗi, đã quấy rầy hai người rồi.” Bạch Trân Châu nói với Lâm Nguyễn: “Hóa ra anh là người của Lan Công quán, thật thất kính.” Lâm Nguyễn không nói gì, cậu nghĩ, kỹ năng diễn xuất của người này cũng không giống như vừa rồi. Trạm Hi hỏi Lâm Nguyễn: “Vị này là?” “Bạch Trân Châu.” Bạch Trân Châu giơ tay ra, Trạm Hi lại nâng ly lên. Bạch Trân Châu cũng không ngại, lấy một ly Brandy trong khay của người hầu. Cố Lưu Phong và Cố Hồi Tuyết cách đó không xa vẫn đang nhìn bên này. Cố Lưu Phong đầu óc vẫn mơ hồ như cũ, nói: “Ý gì đây?” Vẻ mặt Cố Hồi Tuyết chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, ghé sát bên tai của Cố Lưu Phong, nói nhỏ điều gì đó. Cố Lưu Phong lập tức trợn tròn hai mắt: “Thật sao?” “Đương nhiên là thật!” Cố Hồi Tuyết nói: “Chính em nghe thấy mẹ và biểu ca nói chuyện.” Cố Lưu Phong vẫn không dám tin, ánh mắt qua lại giữa Trạm Hi và Lâm Nguyễn, không bao lâu sau, cô đã tiếp thu xong, nói: “Khoan hãy nói, hai người đó cũng thật xứng đôi.” Bên kia Trạm Hi vẫn đang cùng Bạch Trân Châu nói chuyện, Lâm Nguyễn đứng bên cạnh Trạm Hi, gần như không mở miệng. “Sớm đã được nghe danh tiếng Trạm tiên sinh của Lan Công quán, chỉ tiếc là vẫn chưa được gặp.” Trên mặt Bạch Trân Châu mang theo nụ cười hoàn mỹ, ánh mắt luôn chăm chú nhìn Trạm Hi. Ánh mắt chuyên chú như vậy, cho người khác cảm giác ái mộ không chút che giấu. Trạm Hi thật ra chưa hề làm gì, anh chỉ đứng ở đó, ánh mắt của Bạch Trân Châu liền tự động chuyển hướng lên người anh. Lâm Nguyễn quan sát Bạch Trân Châu, lại nhìn Trạm Hi. Trạm Hi không mở miệng, phần lớn thời gian đều nghe Bạch Trân Châu nói chuyện. Ánh mắt anh không hề ở một chỗ, nhìn giống như đang ngẩn người. Thời điểm Bạch Trân Châu nói chuyện, anh cũng sẽ đáp lại, đều là những trợ từ không có nghĩa, giống như đang nghiêm túc lắng nghe và khích lệ cô ta tiếp tục nói, lại giống như căn bản không nghe thấy cô ta nói gì. Ngay cả Lâm Nguyễn là một người có nghiên cứu về vấn đề không tập trung cũng không thể phân biệt được rốt cuộc Trạm Hi có đang nghiêm túc nghe hay không. Cho dù thế nào, hai người Trạm Hi và Bạch Trân Châu nhìn qua vẫn rất xứng đôi. Trong mắt người ngoài, họ cũng được xem như đang nói chuyện vui vẻ. Mà Lâm Nguyễn nếu như thức thời một chút, cũng sẽ hiểu lúc này cậu không nên đứng đây. Nhưng không biết vì sao, cậu lại rất kiên định đứng giữa hai người, giống như một sự tồn tại vừa lúng túng lại dư thừa. Mình cũng thật không lịch sự. Lâm Nguyễn thầm nghĩ.