Hôm nay, khi Lý Cần từ trên trấn trở về, phát hiện Lý gia thôn cũng có một chiếc phiên xa, giống hệt cái Cẩn ca nhi dạy bọn họ, hắn không nhịn được liền hỏi đi hỏi thăm một chút. Chiếc phiên xa này là Trần địa chủ bỏ ra năm lượng bạc mua từ trong tay người khác. Ngoại trừ Trần gia thôn, Lâm thôn cũng có một cái. Căn bản không cần hoài nghi, người bán phiên xa nhất định là người của Trúc Khê thôn. Lý Cần lúc đó giận điên lên, muốn bán thì cũng nên là Cẩn ca nhi bán mới đúng, Cẩn ca nhi thiện tâm mới dạy miễn phí cho bọn họ cách chế tạo, kết quả chưa được bao lâu lại lòi ra một tên phản đồ. Lý Cần oán hận nói, "Đừng để cho ta biết được là ai làm việc này, ta sẽ không tha cho hắn đâu." Lý Cẩn vốn tưởng rằng đã xảy ra đại sự gì, trái tim cũng dâng lên, nghe vậy nhất thời dở khóc dở cười, "Bản lĩnh học được là của các ngươi, các ngươi muốn làm sao cũng được." Thời đại này chuyện kiếm tiền không dễ dàng, bán thì cứ bán đi, Lý Cẩn căn bản không để việc này ở trong lòng. Thấy Cẩn ca nhi không chút để ý, Lý Cần nhất thời cảm thấy mình tìm lộn người rồi. Nếu như Cẩn ca nhi thật sự quan tâm chuyện này thì đã không đem phương pháp chế tạo ra dạy cho bọn họ. Hắn quay đầu liền đi đến nhà lý chính, nhất định phải lôi ra cho được tên lòng lang dạ sói kia. Trúc Khê thôn có tổng cộng hai thế gia vọng tộc, một là Trương gia, một la Lý gia, họ Lý tuy rằng không nhiều bằng họ trương, nhưng cũng từng có người đảm nhiệm qua chức chức lý chính. Nhị thúc công* Lý Cần cũng từng là lý chính Trúc Khê thôn, Lý Cần cũng rất có uy trong lớp trẻ ở thôn. Thường ngày, khi hắn nói gì vẫn luôn có người hưởng ứng, hắn còn là huynh đệ tốt của con trưởng nhà lý chính. Lý chính tuy rằng không có ở nhà, nhưng Trương Thanh thì có. Nghe chuyện xong, Trương Thanh cũng có chút phẫn nộ, hai người trẻ phẫn nộ tụ lại một chỗ càng làm tăng cấp độ phẫn nộ, nhất định phải bắt được tên phản đồ này, thu thập nó một trận ra trò mới được. Lúc Lý Cẩn về đến nhà, tỷ tỷ cùng Mai Chi tỷ đang rửa sơn mai, Thần ca nhi cũng đang giúp đỡ. Tay nhỏ ngâm nước trở nên trắng bệch, tay của hai người lớn cũng không tốt hơn là bao. Lý Cẩn thừa cơ kéo tiểu tử vào trong lồng ngực, đối tỷ tỷ nói, "Tỷ, tỷ xem, các ngươi vừa rửa vừa nấu, tay tỷ cùng Mai Chi tỷ đã thành hình dạng gì rồi. Hay là mời vài người đến giúp đỡ đi, khẳng định sẽ có không ít người nguyện ý đến, cũng không cần họ mỗi ngày đều đến đây, đến lúc đó sắp xếp theo nhóm, tránh cho mọi người ngâm nước quá nhiều lại gặp sự cố." Không để tỷ tỷ kịp từ chối, Lý Cẩn liền đưa tay Thần ca nhi cho nàng xem, "Các tỷ không cân nhắc cho mình, thì cũng vì Thần ca nhi suy nghĩ một chút, tỷ xem nó mới bao lớn, đôi tay bị phồng lên thì sao." Đôi tay nhỏ của tiểu tử hiện lên nhiều nếp nhăn, nhìn mà khiến người ta đau lòng. Thần ca nhi biết mọi người đau lòng mình, nhưng cũng không chịu nổi nương quá cực khổ, nên phàm là việc có thể giúp đỡ, nhất định sẽ có bóng hình nhỏ bé của nhóc. Trái tim Lý Uyển nhất thời như bị nóng lên, có cảm giác khó chịu. Bây giờ trong nhà đã có tiền, không cần lo lắng lại đói bụng nữa, cũng không cần phải tự làm tất cả mọi việc. Thần ca nhi cũng đã lớn như vậy, sớm nên học hành rồi, mỗi ngày cùng bọn họ làm việc cũng không phải chuyện tốt gì. "Được, vậy thì mời mấy người đi." Lý Cẩn cười cười, nắm tay nhỏ Thần ca nhi hôn một cái, vẫn là có nhóc ra sức. Ngày thường tỷ tỷ không dễ dàng bị thuyết phục như vậy đâu. Lý Cẩn cong cong môi, cười nói, "Chuyện tìm người, Mai Chi tỷ hỗ trợ quan sát đi, việc rửa sơn mai cũng không phải việc nặng gì, không cần tìm người quá giỏi, các tỷ nhìn xem thím đại nương nhà ai tính tình tốt, không nhiều chuyện là được, gia đình tương đối khó khăn có thể ưu tiên một chút." Lý Cẩn không hy vọng gặp phải mấy người khôn khéo, mỗi ngày lại đấu trí với nhau, không chỉ có y lười ứng phó, mà tỷ tỷ cũng chưa chắc ưa thích. Mai Chi nở nụ cười, nói, "Được, cái này cứ giao cho ta làm." Lý Cẩn ở nhà giúp đỡ nấu mấy nồi mứt trái cây, Mai Chi tỷ cũng giúp một tay cả một buổi trưa. Rất nhanh đã đến lúc ăn cơm, Lý Cẩn không để Mai Chi tỷ đi, "Bận cả một buổi trưa rồi, Mai Chi tỷ đừng về, đệ nấu cho mọi người canh sườn, bồi bổ thân thể." Không chỉ có hai đứa trẻ thích canh xương, mà Lý Cẩn nhớ tới Mai Chi tỷ cũng đặc biệt yêu thích, lần trước y nấu xong đưa Mai Chi tỷ một phần, ngày hôm sau lúc gặp mặt Mai Chi tỷ còn khen y sắp tới trời. Lý Cẩn đặc biệt có cảm giác thành công, vừa lúc trong nhà cũng có xương sườn. "Giúp chút chuyện mà thôi, vậy là có thể ở lại ăn sao." Mai Chi xoa xoa tay liền dự định đứng lên. Lý Uyển giận hờn, "Lại nói, cũng như bình thường tỷ ở lại thôi, cả một năm qua, số lần ở lại đếm một bàn tay còn không đủ, cho nên chớ khách khí. Vừa lúc Cẩn ca nhi hái ớt về, tỷ lần trước không phải nói gà xào xả ớt hợp khẩu vị tỷ sao? Ta làm món này, Cẩn ca nhi nói ta làm ngon hơn hắn, hôm nay tỷ nếm thử xem có thật hay không. Thần ca nhi con đi một chuyến gọi Thụy tiểu tử cùng Lâm ca nhi gọi qua đây, thuận tiện nói nãi nãi một tiếng." Mai Chi có chút bất đắc dĩ. Thần ca nhi đáp một tiếng, liền đi về phía cửa, tiểu hồ ly vốn đang cuộn thành một đoàn, còn đang mệt mỏi rã rời, bỗng nghe được tiếng bước chân của nhóc thì đột nhiên mở to mắt nhỏ, lảo đảo nhào tới Thần ca nhi. Thần ca nhi không thể làm gì khác hơn là khom lưng bế nó lên. Nhìn thấy tiểu hồ ly kia lanh lợi như vậy, Mai Chi cảm thán không thôi, "Không hổ người ta nói hồ ly có linh tính, còn nhỏ như vậy đã biết dính người, lớn rồi chẳng phải là thành tinh sao." Thần ca nhi vừa mới đi tới cửa, nghe nói như thế bỗng dưng dừng lại, đôi mắt nhóc mở to ra, lúc này đang chớp chớp, lông mi thật dài đổ bóng dưới mí mắt, "Hồ ly thật sự có thể thành tinh sao?" Lý Uyển bật cười lắc đầu, "Cũng không phải là hồ ly trong thoại bản*, làm sao có thể thành tinh được." Thần ca nhi ồ một tiếng. Tựa hồ như nhận ra được tiểu gia hỏa đang lạc đề, tiểu hồ ly liền liếm liếm lòng bàn tay nhóc, Thần ca nhi nắm chặt tay nó, đi đến nhà nãi nãi Mai Chi. Lý Cẩn nấu canh, Lý Uyển xào rau, Mai Chi nấu cơm, ba người phối hợp hết sức ăn ý, không lâu sau cơm nước cũng đã nấu xong. Thần ca nhi cũng dẫn mấy đứa trẻ đến. Lý Lâm vô cùng thèm ăn, tha thiết mong chờ nhìn chằm chằm phòng bếp, cũng không còn tâm tư chơi đùa nữa. Nhìn từng khuôn mặt của bọn nhỏ, Lý Cẩn đột nhiên nhớ tới một vấn đề trọng yếu, "Trong thôn không ít tiểu hài tử chạy đầy đất, không phải bọn chúng đều phải đi học sao?" Lý Uyển cùng Mai Chi tỷ đều sửng sốt một chút. Mai Chi tỷ thở dài nói, "Cả cơm còn ăn không đủ no, sao còn có thể đến học đường* nổi." Lý Cẩn cau mày, "Thôn chúng ta có phải vốn là không có học đường không?" Lý Cẩn loanh quanh trong thôn không ít lần, nếu có học đường chắc chắn sẽ có ấn tượng. Mai Chi nói, "Những năm trước đây khi Trạm thúc còn tại thế, cũng có một cái, ngân lượng mời tiên sinh đều là ông bỏ ra, nhưng từ khi ông không còn, tiên sinh cũng không muốn ở lại nơi này." Trạm thúc từ miệng nàng chính là cha của Lý Cẩn, Lý Trạm. Mai Chi thở dài nói tiếp, "Thôn chúng ta là thôn nghèo nhất, vị trí địa lý không tốt, còn gặp phải nạn đói, thật nhiều hán tử cả tức phụ cũng không thú được, thôn khác ít nhiều gì cũng có nhà có tiền, ngươi xem thôn chúng ta, có nhà nào được nhà gạch mái ngói chứ." Cha Lý Cẩn tuy rằng làm quan, nhưng cũng chỉ là phong quang bề ngoài, kỳ thực cũng nghèo vô cùng. Ông làm người chính trực, lại quá thanh liêm, dựa vào bổng lộc cũng chỉ duy trì được chi tiêu một nhà già trẻ, chuyện tiêu tiền xây học đường trong thôn cùng thỉnh tiên sinh đều là của hồi môn của nương Lý Cẩn. Lại nói, Lý lão thái xem như là người có tiền nhất, nhưng bà ta là kẻ tham ăn, cũng không nỡ dùng tiền cho nhà. Một cái thôn Trúc Khê to lớn mà ngay cả một cái nhà gạch mái ngói cũng không có. Lý Cẩn nghe xong trong lòng bỗng dưng thấy nặng trình trịnh. Đang nói liền nghe thấy tiếng ầm ầm bên ngoài, một đám hán tử đang từ con đường nhỏ bên ngoài đi tới, có mấy người nói chuyện rất lớn, Lý Cẩn nghe thấy bọn họ nói chuyện rõ rõ ràng ràng. "Tên Trương Nhị mặt rỗ này ngày thường đã không làm chuyện đứng đắn, lần này lại dám làm ra chuyện như vậy, theo ta thấy, kẻ không lương tâm như thế cần phải bắt lại đánh một trận mới được." "Chỉ đánh thôi không thể được, phải bắt hắn đem tiền kiếm được phun ra toàn bộ." "Các ngươi nhỏ giọng một chút, đừng để Cẩn ca nhi nghe được động tĩnh, y còn không biết chúng ta bắt được người. Lý Cần nói, Cẩn ca nhi căn bản là không để việc này trong lòng, bất quá y đối với chúng ta có tình có nghĩa, chúng ta cũng không thể để một con chuột thối làm loạn được." Mấy người càng đi càng xa, âm thanh truyền đến chỉ còn mơ hồ. "Chỉ giao tiền cũng không đủ, phải đánh một trận, để xem hắn sau này còn dám làm chuyện không lương tâm như thế hay không." Lý Uyển cùng Mai Chi hai mặt nhìn nhau, "Đã xảy ra chuyện gì?" Lý Cẩn dở khóc dở cười kể lại một chút. Lý Uyển nhíu mày, "Người trẻ tuổi ra tay không phân nặng nhẹ, đệ qua xem một chút đi, đừng để họ làm lớn chuyện lên." Lý Cẩn gật gật đầu, "Được, đệ qua xem một chút." Mai Chi tỷ, "Cũng không phải chỉ ở đó một phút một chốc, trước ăn một chút gì đi." Lý Cẩn, "Vốn là cũng không đói bụng, các tỷ ăn trước đi." Mảnh đất trống trước cửa nhà Vân Liệt bất tri bất giác đã trở thành nơi hội họp của mọi người. Sự tình nháo lớn lên, kinh động đến cả lý chính. Khi Lý Cẩn đi đến, một hán tử hơn ba mươi tuổi đã bị mọi người áp trên mặt đất. Người này chính là Trương Nhị mặt rỗ, cũng bởi vì từng trộm gà bắt chó mà bị Vân Liệt thu thập một lần, sau trận đánh kia cũng đàng hoàng không ít. Không nghĩ tới an phận chưa tới mấy ngài lại bắt đầu kiếm chuyện. Gã bị mọi người áp trên đất, đang kêu gào, "Ta căn bản không phạm pháp, ta là đem cái tự mình làm ra bán cho nhà trần địa chủ, các ngươi không được oan uổng người khác." Lý Cần cười lạnh, "Oan uổng người khác? Chẳng lẽ là ta mắt mù không thấy, ngoại trừ nhà Trần địa chủ, Lâm thôn cũng có một cái." Trương Nhị mặt rỗ không phục, mạnh miệng cãi với hắn, "Lẽ nào chỉ bán có một cái liền đại biểu tất cả đều là ta bán sao? Làm phiên xa cần phải có gỗ, ta đi đâu tìm nhiều gỗ như vậy chứ." Ban đầu Trương Nhị mặt rỗ căn bản không thừa nhận chính mình bán phiên xa. Nhưng mọi người có nghe một hài tử nói đã nhìn thấy gã đẩy phiên xa ra làng, nên mới tìm đến nhà gã, tại nhà gã tìm được năm lượng bạc, lại bị đánh hai quyền gã mới thành thật khai báo. Một hán tử hô, "Lại đánh thêm hai quyền nói không chừng liền đàng hoàng." "Đánh hắn." "Đúng, đánh hắn, cả ngày trộm gà bắt chó, bây giờ còn làm ra chuyện như vậy, không đánh một trận không được." "Việc này ồn ào trong lòng Cẩn ca nhi khẳng định sẽ không thoải mái, hảo tâm hảo ý đem phương pháp dạy cho mọi người, mới mấy ngày đã bị người lấy đi kiếm bạc, còn bán không chỉ một chiếc. Hảo hảo thiện tâm lại nuôi ta một tên bạch nhãn lang, đổi lại là ai cũng không thoải mái, tiền này nhất định phải bắt hắn giao ra đưa cho Cẩn ca nhi, phải đánh một trận ra trò mới được." Vân Liệt nghe thấy động tĩnh cũng đi ra. Lý Cẩn nghe thấy dở khóc dở cười, đang muốn nói gì đó, lại bị Vân Liệt kéo tay. Các hán tử ở đây còn đang vây quanh Trương Nhị mặt rỗ, nên không có ai chú ý tới hai người bọn họ cũng tới. Hết chương 55 – 14/11/2018 _________ *thúc công: ông chú *thoại bản: truyện kể *học đường - 烧锅: trường học _________ Editor - Yên: Sau khi đọc truyện này thì mình quyết định xóa phần tâm sự giữa chương 51 và 52. Bởi vì mình không muốn để không khí tiêu cực ám truyện.:-) Nhưng cũng rất cảm ơn những lời cổ vũ và chia sẻ của mọi người.