Tiểu Phú Bà

Chương 30

Bộ Hành giơ tay ngăn lại, tiếp tục nói: “Nhưng, chị sẽ yêu cầu đối với em cao hơn một chút. Sang năm chúng ta có thể sẽ nhận được đơn đặt hàng trực tuyến, bắt buộc em phải quan hệ tốt với nhiều khách sỉ, phải hiểu biết sản phẩm, nhiệt tình giới thiệu về sản phẩm, khéo léo để bán được nhiều hàng, không chỉ tư vấn cho khách hàng online mà cả đối với khách hàng bình thường ở ngoài.” Bộ Hành ngữ khí chậm lại, nhìn chăm chú vào Tiểu Âu, “Mục tiêu phấn đấu của chị là đem MOCO thành thương hiệu nổi tiếng, nhưng hiện tại chỉ là một cửa hàng Taobao có doanh số tốt. Chị không nghĩ tương lai sẽ cho em được chiếc bánh như thế nào, em chỉ cần nghĩ, em ở cạnh chị có thể học được cái gì hay không, còn chuyện tiền lương nếu em không thấy thiệt thòi thì hãy quyết tâm làm ở đây cho tốt! Còn nếu em tìm được nơi khác tốt hơn, chị cũng không giữ em, chỉ cần nói cho chị biết sớm là được.” Bộ Hành nói rất thật lòng, Tiểu Âu cũng là đứa trẻ thật thà, rất nhanh để hiểu ý của cô. Tiểu Âu nhìn người trước mặt này cao cao gầy gầy, lớn hơn hai tuổi so với cô vẫn luôn là bà chủ bình tĩnh thong dong, trong lòng đã có đáp án, cũng không do dự, “Cảm ơn chị Hành! Chị yên tâm, em nhất định sẽ làm tốt!” “Được.” Bộ Hành hơi hơi mỉm cười, hiếm khi chớp mắt nghịch nghịch với Tiểu Âu, “Chị sẽ cố hết sức không để cho em thất vọng.” Tiểu Âu mỉm cười, nắm tay nâng lên, “Fighting!” Bộ Hành gần đến giờ hẹn mới đến Bảo Thịnh. Cô ba ngày ở khách sạn đều ngủ không ngon, hôm nay lại lái xe hơn hai giờ, lại đén luôn cửa hàng cùng Tiểu Âu đóng gói, nhìn thời gian đã muộn lại nhanh chóng đến Bảo Thịnh, hiện tại cô rất mệt và buồn ngủ. Chu Mộ Tu nhìn cô chậm rãi đi về phía mình, ngắm cô trong tầm mắt, cảm thấy mười ngày qua chỗ trống trong tim rốt cuộc cũng có tin tức. Khi cô cởi bỏ áo khoác, anh gần như nhìn cô một cách tham lam. Trên mặt cô không son phấn, sắc mặt tái nhợt, mắt đỏ, dưới mắt còn ẩn ẩn màu xanh, nhìn qua biết được cô ngủ không đủ giấc. Chu Mộ Tu liền áy náy, cô đã rất mệt rồi lại tới hẹn gặp anh. Nhưng anh mấy ngày nay ruột gan cồn cào, nếu không gặp lại cô, chỉ sợ bệnh tương tư sẽ càng nghiêm trọng. Người phục vụ đến để đặt cơm. Bộ Hành do trưa ăn quá nhiều, hiện tại không muốn ăn gì ăn, chỉ nói: “Một ly cà phê.” Chu Mộ Tu thấy cô tinh thần không tốt, cảm thấy mình cũng không muốn ăn, nói người phục vụ: “Một ly sữa ấm, cảm ơn.” Người phục vụ đi rồi, anh hỏi: “Cô đi đâu vậy?” “Lâm Thành.” “Cô tự lái xe à?” “Ừ!” Bộ Hành che miệng ngáp một cái. Chu Mộ Tu kiềm chế nghi vấn trong lòng không tiếp tục hỏi cô đi làm cái gì. Từ hai lần trước nói chuyện với nhau có thể thấy, anh càng săn đón cô càng lạnh lùng, anh lúc này lấy lui vì tiến. Bộ Hành lần này lại chủ động nói: “Tôi đi Lâm Thành xử lý một chút chuyện nhà của ông ngoại tôi.” Cùng nghề kị nhau, tuy nói MOCO tương đối nhỏ so với Bella, cô vẫn không muốn nói cho anh biết cô làm việc liên quan đến giày. Đặc biệt cô về sau còn muốn đi làm ở Trác Chu, để ông chủ biết mình bên ngoài có cửa hàng giày khác thật là không khôn ngoan chút nào. Chu Mộ Tu chưa nói gì, lấy ra giấy kiểm tra sức khoẻ. Bộ Hành tiếp nhận, xin lỗi, “Tôi lần sau gặp sẽ đưa cho anh, tôi không có thời gian để đến bệnh viện.” Người phục vụ đưa cà phê và sữa tới. Chu Mộ Tu đem sữa để trước mặt Bộ Hành, chính mình lấy cà phê. Bộ Hành nhướng mày nhìn anh ta. Chu Mộ Tu đã bưng cà phê lên uống một ngụm, giương mắt, đưa ly lên phía trước, “Cô muốn cái này sao?” Bộ Hành bỏ qua và cầm ly sữa lên. Chu Mộ Tu vừa lòng mà đặt ly cà phê xuống, “Hôm nay còn có một việc chúng ta cần thảo luận thêm một chút.” “Việc gì vậy?” Chu Mộ Tu giọng điệu khách quan, “Chúng ta về sau sẽ phát sinh quan hệ thân mật, cô không cảm thấy chúng ta nên thân thiết hơn để có một chút cảm tình dành cho nhau sao?” Bộ Hành uống ly sữa, không để tâm, “Việc này không phải trước lạ sau quen sao? Anh coi như hai diễn viên không quen biết đang diễn cảnh thân thiết.” Chu Mộ Tu thấy cô nói một cách bình thường, tâm trạng không tốt lắm, nhíu mày, “Cô rất có kinh nghiệm ư?” Bộ Hành mơ hồ nói: “Cứ cho là vậy đi!” Chưa thử qua còn không xem qua sao? Tiếp xúc tới nay, cô ăn nói lớn mật, kiểu bao dưỡng này cũng không phải phụ nữ nào cũng có thể làm được. Tuy đã nghĩ ra vài con số trong lòng, nhưng khi nghe được câu trả lời của cô Chu Mộ Tu vẫn có chút chua xót, lại không dám làm cho cô phát hiện mình có chút thất vọng. Chỉ nhàn nhạt mà nói: “Tôi không có kinh nghiệm.” Bộ Hành đang uống sữa, thiếu chút nữa phun ra một ngụm.