Bộ Hành nghe anh ta nói vậy trong lòng lại có chút hụt hẫng. Âm thầm quan sát sắc mặt anh ta, thật sự không nhìn ra được gì. Không khỏi có chút hậm hực, "Xe anh hay đỗ ở đây à? Chỗ này không ghi chữ vị trí đỗ xe dành cho Chu Mộ Tu, không thể trách tôi được." Chu Mộ Tu nhạy bén nhận ra cảm xúc của cô đột nhiên trầm xuống, nếu là trước kia anh đã không nhận ra. Hôm nay khi nhìn thấy cô, toàn bộ tâm tư của anh đã hướng về cô, dù cô có thay đổi nhỏ như thế nào anh cũng sẽ nhận ra được. Lúc trước trong lòng anh còn có chút bực, giờ thấy cô không vui, anh liền muốn dỗ dành cô, cố tình trêu chọc cô, "Cô có muốn viết lại thành vị trí đỗ xe của Bộ Hành không?" Bộ Hành vừa cười vừa liếc anh ta, nếu như vậy, không chừng lúc đó cô cũng có thể đi bộ đếnTrác Chu. Nhớ tới một câu nói trong bộ phim thần tượng, một người dùng hai sắc thái nói anh ta. "Tránh ra đi! Anh cho rằng nơi này là nhà của anh à?" "Thật ngại quá, nhưng nơi này là nhà của tôi." Nói xong, cô không nhịn được mà thoải mái cười thật to. Chu Mộ Tu cũng cười theo, lần đầu thấy cô cười vô tư như vậy, trong lòng cũng thấy vui, càng ngày cô ở trước mặt anh càng không kiêng nể gì. Anh hỏi: "Cô biết từ khi nào thế?" "Cũng vừa mới! Tôi vừa rồi không phải nói với anh có bạn làm ở đây sao? Cô ấy đã nhắc tới tiếng tăm của anh." Bộ Hành chợt nghĩ, "À mà, anh có bao giờ nghĩ rằng, tôi sớm biết thân thế của anh, dùng thủ đoạn để câu con cá lớn là anh không?" Chu Mộ Tu hỏi lại: "Cô nghĩ thế à?" Trong nháy mắt anh nghĩ cũng có khả năng đó, thậm chí thâm tâm anh lại có chút hi vọng, thật là muốn như vậy, vì lý do đó cũng không tồi. Ít nhất anh cũng không cần lo được, lo mất cô như vậy. "Đương nhiên." Bộ Hành thản nhiên nói: "Vì dung mạo và dáng người anh rất đẹp, tôi đã phí không ít tâm tư mới có được." Chu Mộ Tu khóe miệng giật giật, nhưng anh không thể phản bác. Nghĩ lại, lần đầu tiên gặp cô trong nhà hàng, cô đã chủ động câu anh, anh đã cố tình không quan tâm, nhưng kết quả không đợi người ta mồi chài mà chính mình can tâm tình nguyện dính câu. Bộ Hành nhìn đồng hồ, sắp đến giờ tan tầm, lúc đó bị nhiều người thấy cô đứng cùng Tiểu Chu tổng, về sau cô sẽ đi làm thế nào được? Vội giục anh ta, "Không phải anh muốn ăn cơm sao? Tôi đói rồi, hôm nay cho anh cơ hội mời tôi." Chu Mộ Tu cố ý thử, "Ăn ở đây luôn được không? Nhà hàng này có món cá làm không tồi!" Bộ Hành biết ý của anh ta, nghĩ việc này cũng không dấu được mấy ngày, chủ động nói ra trước, "Hai ngày nữa tôi sẽ đến đây làm việc, anh không hy vọng rằng ngày đầu tiên tôi đi làm đã bị người ta chỉ chỉ trỏ trỏ là mồi chài Tiểu Chu tổng cao cao tại thượng đáng ngưỡng mộ của các cô gái chứ?" Thì ra là thế. Chu Mộ Tu nghe cô nói với mình thì dở khóc dở cười, nhớ lại đêm đó cô cố ý hôn mình, lúc nãy lại nắm chặt cánh tay anh, đó không phải mồi chài sao? Bây giờ anh đến cũng không biết thế nào. Cười như không cười nhìn cô, "Vừa rồi không phải cô đụng vào tay tôi sao?" Bộ Hành không cho rằng anh ta từ chối, lại nâng cánh tay lên nghiêng mắt cười, "Tôi đang kiểm tra ấy mà!" Nói rồi lại giơ tay dùng sức chọc chọc vào ngực anh ta, tuy cách một lớp áo khoác nhưng có thể cảm nhận được bên trong cơ ngực rắn chắc. Chu Mộ Tu không phản ứng mà đứng yên, bĩu môi hừ nhẹ, "Còn chưa vừa lòng sao?"Bộ Hành lắc đầu, "Này, hình như mùa đông mặc nhiều áo cũng khiến ngực săn chắc hay sao ấy?" Chu Mộ Tu không tức giận, ngược lại mắt mang ý cười mà nhìn cô. Bộ Hành bình thường không tiếp xúc thân mật quá với con trai, bây giờ dựa vào da mặt dày mà đùa giỡn anh ta, lúc này bị anh nhìn chằm chằm ngược lại lại có điểm thấy chột dạ mà chuyển ánh nhìn sang chỗ khác. Chu Mộ Tu trong lòng buồn cười, không nghĩ sẽ chọc cho cô xấu hổ, đổi đề tài hỏi: "Hôm nay cô tới phỏng vấn à? Ở bộ phận nào vậy?" "Chuyện này anh đừng quan tâm, không được can thiệp vào chuyện của nhau! Chúng ta đi thôi." Bộ Hành mặt có chút nóng, đi vào trong xe trước. Tất nhiên Chu Mộ Tu trước mắt đồng ý, nhưng nhất định vẫn đi điều tra một phen. Anh kìm nén vui mừng, như vậy về sau không cần cả ngày đoán cô ở đâu, đang làm gì nữa, tóm lại là ở trên địa bàn của anh, lại còn có thể gặp nhau thường xuyên nữa! Vẫn đi xe của Bộ Hành như lần trước, Chu Mộ Tu đương nhiên để cô lái. Trong không gian nhỏ hẹp, hai người đã từng ở cùng với nhau, nên so với lần đầu thì lần này tự nhiên hơn. Xe ra khỏi "thị trấn" Trác Chu, Chu Mộ Tu hỏi: "Cô ăn được cay không?" Bộ Hành muốn ăn nên lập tức gật đầu, "Tôi thích ăn cay." Chu Mộ Tu chỉ cô đến một nhà hàng có món đầu cá hấp ngâm ớt rất nổi tiếng. Hai người ngồi ở ghế hộp, có một bát lớn đỏ đỏ xanh xanh đầu cá hấp ngâm ớt, đối diện đó có rau xào cùng trà ô long. Bộ Hành trước nay chưa từng thấy qua bát đầu cá nào lớn như vậy, nhìn khói nóng bốc lên anh ta không khỏi tấm tắc nói: "Cô cũng thích ăn cay à?" Nhìn qua làn khói nóng bốc lên trông anh ta đẹp không vướng bụi trần! Hơn nữa anh ta ăn cay cũng không có chút biểu hiện gì, không giống cô, ăn được vài gắp đã đỏ mặt đỏ mắt. Chu Mộ Tu nhìn cô cay đến xuýt xoa, vừa kêu "Cay quá!", lại vừa tán thưởng "Ngon tuyệt", từ miệng đến tay đều bận rộn đến vui vẻ. Thuận tay cầm khăn giấy lau mồ hôi đang toát ra trên trán cô, nói: "Trong "Trấn nhỏ" có một chi nhánh của nhà hàng này, cô thích thì sau này có thể ăn ở đó cho gần." Khi anh đưa tay ra, Bộ Hành đầu tiên là phản xạ có điều kiện đón lấy để tự lau, thấy Chu Mộ Tu tay vẫn giữ khăn giấy, đột nhiên nhớ tới căn bệnh của anh ta nên lại chủ động ngồi yên cho anh lau, cảm nhận không khí yên bình giả tạo nói: "Thật vậy sao? Tôi lần sau nhất định sẽ qua đó ăn!" Cô đã đem món đầu cá hấp ớt ngâm của nhà hàng này vào danh sách ngon nhất so các các nhà hàng khác. Chu Mộ Tu có chút kinh ngạc với hành động theo bản năng vừa rồi của mình, vội buông khăn giấy, "Nhà hàng này còn có một loại rượu gạo rất hợp với đầu cá này, độ cồn rất nhẹ, cô thử không? Lát nữa tôi sẽ đưa cô về." Bộ Hành đang ăn vui vẻ, cũng không từ chối, "Được!" Người phục vụ đem rượu gạo đến, là một bình rượu rất rất nhỏ, vừa mở ra, mùi thơm tỏa ra bốn phía. Chu Mộ Tu rót một ly nhỏ cho cô, "Cô nếm thử đi." Bộ Hành nếm một ngụm nho nhỏ, rượu không những có mùi thơm mà còn có vị ngọt của gạo, rất hợp với gu của cô. Cô lập tức nói: "Lát nữa tôi sẽ mua mấy bình mang về." Chu Mộ Tu bật cười, không nghĩ cô là tiểu tửu quỷ, có chút vui sướng khi nói cho cô biết, "Nhà hàng này không bán rượu." "Ồ!" Bộ Hành có chút thất vọng, liên tục uống lên mấy ly, như sợ sau này sẽ không được uống nữa. Chu Mộ Tu duỗi tay giữ ly của cô lại, "Đừng uống nhanh như vậy, dễ say đấy." Bộ Hành không để bụng, "Tửu lượng của tôi còn lâu mới say." Cô có thể xem như thích uống rượu, từ lúc mười bốn mười lăm tuổi đã bắt đầu uống trộm rượu ở nhà, khi đó cũng không ai quản cô, cô phần lớn uống rượu một mình, không thể gọi là mượn rượu tiêu sầu, mà chỉ uống để cảm thấy bớt cô độc. Nhưng cô càng uống đầu óc càng tỉnh, biết tửu lượng của mình, uống cũng không say được. Hiện giờ càng không có ai quản, cô sưu tập rất nhiều loại rượu ở trong tủ, không phải lúc nào cũng uống, cô chỉ tự rót cho mình một ly khi xem bộ phim nào đó ở nhà, hoặc trước khi ngủ cũng sẽ uống một ly nhỏ. Chu Mộ Tu hôm nay nói nhiều chuyện, rất có hứng thú giới thiệu với cô, "Ở thị trấn nhỏ còn có một nhà hàng làm mì sợi bằng tay ăn rất ngon, đặc biệt là nước dùng của nó......" QUẢNG CÁO Bộ Hành nhìn tay anh ta, cảm thấy hôm nay anh ta rất khác. Tay áo sơmi được cuốn lên đến khuỷu tay, khuôn mặt tuấn tú trắng trẻo, ở trong tiệm ăn nhiệt độ ấm áp nhìn mặt anh rất ôn hòa, vừa gắp đồ ăn, phong thái đĩnh đạc, cơ thể thả lỏng, dễ chịu thoải mái. Hoàn toàn khác với lần gặp đầu tiên ở tiệm cơm Tây, dáng ngồi nghiêm túc, thanh nhã, cao quý. Cô suy nghĩ nửa ngày mới nghĩ ra một từ để diễn tả, đó là "Thường ngày". Cô rất thích phong cách "Thường ngày" này của anh ta, cảm thấy một giây trôi qua đều gợi cảm đến mức chân thật, cô thậm chí suy nghĩ nếu về sau có người bên cạnh như thế này cùng ăn cơm, cùng nói chuyện phiếm, cùng uống rượu thì cũng không tồi. Hai người đã dành thời gian ăn cơm trưa cùng nhau với đầy đủ mọi hương vị, rất hài lòng bước ra khỏi ghế, Chu Mộ Tu buổi chiều còn muốn đến công ty, nên đưa Bộ Hành về nhà trước. Bộ Hành uống rượu xong, nghĩ dù sao đoạn đường cũng xa nên để anh ta đưa về. Anh ta chủ động đi tính tiền, không biết dùng cách gì lúc về xách theo một túi rượu gạo to. Bộ Hành mở ra xem, ước chừng khoảng mười mấy chai, không khỏi thắc mắc, "Không phải cửa hàng này không bán rượu sao?" Chu Mộ Tu cười, "Tôi đã trả một số tiền lớn để yêu cầu chủ quán bán cho tôi, cô nghĩ xem cô lấy cái gì đổi được." Thực ra, toàn bộ các cửa hàng trong trấn nhỏ Trác Chu đều của tập đoàn Trác Chu, anh đã đồng ý với chủ tiệm nhà hàng về việc để chi nhánh ông ấy thuê cửa hàng tiếp ba năm nữa mà không tăng giá. Bộ Hành bán tín bán nghi, "Anh muốn gì?" Chu Mộ Tu vốn dĩ chỉ là thuận miệng nói, thấy cô nghiêm túc liền nói: "Tôi hỏi cô thế thôi chứ không có gì!"Hai người sóng vai đi ra ngoài. Trở lại xe. Bộ Hành lười biếng tựa lưng vào ghế phụ, nhìn ngoài cửa sổ ánh mặt trời ấm áp vào ngày đông, cảm thấy một ngày thật tuyệt. Xe đi hai mươi phút, như là mới vừa ngồi trong xe chưa bao lâu, đã tới bãi đỗ xe Dật Cảnh Hoa Đình. Chu Mộ Tu dặn dò cô, "Rượu thỉnh thoảng hãy uống, đừng một hơi uống hết, tôi không có mặt mũi nào lại đi xin người ta đâu." Bộ Hành biết anh ta sợ cô uống không biết kiểm soát, cố ý làm trái ý anh ta, "Keo kiệt!" Tay ấn chốt cửa, chuẩn bị xuống xe. "Bộ Hành." "Gì thế?" Bộ Hành quay đầu lại. Chu Mộ Tu nhìn chằm chằm vào đôi môi đỏ hồng của cô, đầu óc nóng lên, đột nhiên nói: "Tôi muốn hôn em." Bộ Hành sửng sốt, cho rằng đây là điều kiện để đổi lấy túi rượu kia, ngẫm lại thì không phải là không được. Thậm chí cơ thể cô lại có cảm giác háo hức muốn được thử, cô nghĩ là do rượu. Không chờ cô đồng ý, Chu Mộ Tu cúi người lại gần chỗ cô. Bộ Hành không những không né tránh, còn đón nhận anh ta, hai người không kinh nghiệm miệng với miệng.... Đây là bản năng không có thầy dạy cũng làm được, anh bắt đầu xâm chiếm miệng cô, quấn lấy môi lưỡi cô. Chỉ vài giây, hai người không hẹn cùng dừng lại, trán chạm nhau, cùng nhau cười thành tiếng. Thật sự rất cay, hai người lại như ăn ớt băm một lần nữa! Chính giờ phút này, cùng nhau hít thở bầu không khí có hơi cay.