Tiêu Phòng Ký

Chương 37 : Hoang sơn dã lĩnh

Vệ Trường Lạc không biết mình đã hôn mê bao lâu. Đến khi tỉnh dậy, chỉ thấy xung quanh tối đen như mực. Nàng mở bừng mắt ra, định thần lại, nhận ra mình đang nằm giữa rừng núi hoang vu, trời đã sụp tối, khắp nơi chỉ là một màn đêm mịt mùng, chẳng phân được Đông Tây Nam Bắc. Cũng may, vừa qua Nguyên Tiêu, trăng đêm nay vẫn còn rất tròn rất sáng. Lúc này, nàng vẫn đang bị một người ôm chặt lấy, không cách nào đẩy ra được. Nàng chợt nhớ tới Thái tử đã đỡ kiếm cho mình khi sáng, lập tức mò mẫm xem chàng thế nào, cuối cùng chỉ sờ thấy một bàn tay lạnh toát. Nương theo ánh trăng lạnh lẽo, nàng cúi xuống nhìn, chỉ thấy khuôn mặt đẹp như quan ngọc của Thái tử tái nhợt tựa xác chết, hai mắt nhắm nghiền, tay áo bên phải vốn là màu trắng, nay đã bị máu nhuộm đỏ. Vệ Trường Lạc cuống lên, nước mắt bất giác lã chã rơi, mếu máo gọi: "Thái tử... Thái tử... Thái tử biểu ca, huynh mau tỉnh lại đi, huynh đừng chết mà..." Tuy rằng nàng vẫn luôn ám ảnh bởi giấc mộng kia mà xa cách chàng, nhưng nói cho cùng, Thái tử vẫn là người cùng nàng lớn lên từ nhỏ. Tám năm thanh mai trúc mã, tình cảm không phải là giả, cho dù không có tình yêu nam nữ, thì ít ra vẫn còn tình nghĩa huynh muội. Bất kể trong mơ Thái tử từng làm chuyện gì, nhưng Thái tử ở trước mặt nàng đây vẫn chưa hại gì đến nàng và Vệ gia, trái lại còn vì cứu nàng mà ra nông nỗi này. Vệ Trường Lạc tuy đã từng trải qua cả đời người trong giấc mộng Nam Kha, nhưng kỳ thực vẫn là tiểu cô nương đơn thuần chưa trải sự đời.  Lúc này, mọi lo lắng nghi kỵ phút chốc tan biến, nàng chỉ lo sợ Thái tử sẽ chết trước mặt mình. Như vậy, cả đời này của nàng sẽ dằn vặt khôn nguôi, chẳng thể yên lòng. Đang lúc khóc lóc thảm thiết, nàng bỗng nghe thấy Thái tử khẽ bật ho mấy tiếng, chậm rãi mở mắt ra. Chàng mỉm cười, thì thào: "Ta còn chưa chết... Kiều Kiều đừng khóc..." Nàng nín khóc, mừng rỡ hỏi: "Thái tử biểu ca, huynh không chết thật ư?" Lý Phù Tô nhẹ gật đầu, lại nhìn vào mắt nàng, đáy mắt sáng rực chờ mong, khẽ cất tiếng hỏi: "Lúc nãy... Kiều Kiều vừa gọi ta là gì?" Vệ Trường Lạc ngẩn ra, mới phát hiện mình hoảng lên đã lỡ miệng. Nàng không đáp lời chàng, quay mặt đi, nói: "Đa tạ Thái tử điện hạ đã cứu tiểu nữ." Ánh sáng trong đáy mắt Thái tử chợt tối đi, chàng khẽ thở dài, hỏi: "Lúc nãy Kiều Kiều có bị thương ở đâu không?" Vệ Trường Lạc nhìn xuống tay chân mình, thấy chỉ có vài vết xước nhẹ, không thấy đau đớn gì. Bởi vì Lý Phù Tô đã ôm chặt lấy nàng, dùng thân mình che chắn cho nàng, thế nên chỉ có chàng chi chít vết thương, nàng thì vẫn lành lặn chẳng chút tổn thương. Vệ Trường Lạc cúi đầu, nhỏ giọng đáp: "Tiểu nữ không sao." Lý Phù Tô mỉm cười, lại siết chặt vòng tay hơn một chút, thì thầm bên tai nàng: "Chỉ cần Kiều Kiều không sao là tốt rồi, tốt rồi..." Vệ Trường Lạc nhận ra hai người lúc này quá gần gũi, cảm thấy không ổn, thử đẩy nhẹ chàng ra, nói: "Thái tử... Hay là để ta dìu ngài đi tìm một chỗ trú qua đêm, ngày mai chắc chắn Duệ ca ca sẽ nhanh chóng tìm được chúng ta..." Lý Phù Tô nhìn nàng, cười khẽ một tiếng, hỏi: "Kiều Kiều chắc chắn rằng... Tam hoàng đệ nhất định sẽ tới ư?" Nàng gật đầu, kiên định đáp: "Chàng nhất định sẽ tới." Chỉ nghe Lý Phù Tô khe khẽ thở dài, chậm rãi buông nàng ra. Vệ Trường Lạc ngồi dậy, nhẹ nhàng dìu Thái tử dậy, tập tễnh đi tìm chỗ trú. Bấy giờ là đầu xuân, phương Bắc vốn lạnh giá, ban đêm ở trong núi rừng hoang vắng lại càng rét buốt hơn. Nếu không tìm được nơi tránh gió, chỉ e cả hai sẽ bị chết rét trước khi ra khỏi đây.  Nương theo bóng trăng mờ, cuối cùng Vệ Trường Lạc cũng tìm được một hang đá nhỏ, bèn dìu Thái tử tới đó. Nàng là kim chi ngọc diệp sinh ra trong gấm lụa, lẽ ra cũng chẳng biết phải làm sao sống sót ở núi rừng hoang vắng. May rằng trước đó Duệ ca ca đã lo xa, chỉ dạy cho nàng một vài kỹ năng để sinh tồn trong trường hợp bất trắc. Vệ Trường Lạc gom củi khô lại, dùng đá mài hì hục một lúc đến rát cả tay mới đánh được một ngọn lửa nhỏ để sưởi ấm và đuổi thú dữ. Đoản đao đã không còn, nàng rút cây trâm mà Duệ ca ca tặng mình ra, bật lên lưỡi dao nhọn, chẻ củi nhỏ ra cho dễ cháy. Cũng may gần đó có một con suối, nàng lấy tạm chút nước về để uống và rửa sạch vết thương cho Lý Phù Tô. Lý Phù Tô nằm trên đống cỏ khô, tựa đầu vào vách đá lạnh lẽo, lẳng lặng quan sát nàng bận rộn qua lại. Bất chợt, chàng cất tiếng hỏi: "Những thứ này... đều là Tam hoàng đệ dạy cho Kiều Kiều à?" Vệ Trường Lạc gật đầu, nói: "Duệ ca ca bảo, tuy chúng ta sinh ra ở nhà vương đế, nhưng cũng phải học làm vài việc lặt vặt, đề phòng bất trắc lạc tới nơi hoang sơn dã lĩnh cũng có thể sống sót chờ viện quân đến." Nàng cũng biết, Duệ ca ca hành quân đánh trận, hẳn đã nhiều lần thập tử nhất sinh, một mình trơ trọi giữa rừng thiêng nước độc. Nếu không, một hoàng tử tôn quý làm sao có thể biết làm những việc này, lại còn lo lắng chu đáo như vậy? Lý Phù Tô khẽ cười, nhỏ giọng nói: "Tam hoàng đệ quả là suy tính cẩn thận." Dù là huynh đệ, hai người lại hoàn toàn khác nhau, từ tính tình, suy nghĩ, sở thích, cho đến cách yêu. Tình yêu của Lý Phù Tô chính là nhốt nàng trong lồng vàng, chặt đứt đôi cánh của nàng, để cho nàng chỉ có thể dựa dẫm vào chàng, cả đời không thoát khỏi bàn tay chàng. Trong suy nghĩ của chàng, Kiều Kiều vốn không nên biết quá nhiều, cũng không cần bận tâm đến ai ngoài chàng, mọi thứ đều có chàng lo liệu ổn thỏa. Nếu có ngày chàng không còn trên đời, cũng không muốn để nàng lẻ loi ở lại dương thế chịu khổ, mà nhất định sẽ bắt nàng tuẫn táng theo mình. Trái lại, tình yêu của Lý Phù Duệ chính là rèn luyện nàng mạnh mẽ hơn, trưởng thành hơn, dạy cho nàng cách sống sót khi không có hắn bên cạnh. Hắn không ngại cho nàng thấy thế giới đen tối khốc liệt ngoài kia, cũng không ngại cùng nàng chia sẻ âu lo. Lý Phù Tô đưa mắt nhìn ngọn lửa rực cháy ở góc động, nhất thời chẳng biết nên oán hận hay cảm kích Tam hoàng đệ của mình. ..... Đến khuya, Thái tử sốt cao, mê man không tỉnh lại, cả người nóng bừng bừng, môi lại vẫn tím tái. Vệ Trường Lạc luống cuống không biết làm sao, chỉ đành cởi ngoại bào của mình ra đắp lên cho chàng, bản thân thì ngồi co ro trong góc, tự hà hơi ủ ấm. Thế nhưng, Lý Phù Tô dường như vẫn không đỡ hơn chút nào, cả người liên tục run bần bật, không ngừng thì thào: "Lạnh... Lạnh..." Vệ Trường Lạc không còn cách nào, chỉ sợ chàng không qua khỏi đêm nay. Nàng cắn môi, cuối cùng quyết định nhích đến gần, vòng tay ôm lấy chàng. Lý Phù Tô dần yên tĩnh lại, không còn run rẩy nữa. Một lúc sau, nàng nghĩ chàng đã ổn, muốn rời đi, lại bất chợt bị kéo ghì lại. Trong mơ màng, Lý Phù Tô ôm chặt lấy nàng, chặt đến mức nàng thấy ngạt thở, lại không dám đẩy ra. Đêm đó, Thái tử ngủ cũng không an ổn. Suốt đêm, chàng không ngừng nói mớ. Có lúc, chàng nỉ non gọi "mẫu thân", có khi lại thì thầm gọi "Kiều Kiều". Nghe những lời chàng nói trong cơn sốt mê man, nàng mới biết được rất nhiều chuyện thuở nhỏ của Thái tử mà trong giấc mơ kia không hề nhắc tới. Chẳng hạn như, chàng từng chính tay giết chết nhũ mẫu của mình, bởi vì bà ta phản bội chàng. Chẳng hạn như, chàng từng tận tai nghe phụ hoàng nói muốn phế mình để lập Tam hoàng đệ làm Thái tử... Nàng liếc mắt nhìn Lý Phù Tô đang mê man bên cạnh. Lúc này, trông chàng thật yếu ớt, thật đáng thương. Nàng bỗng dưng nhớ tới lần đầu mình gặp chàng. Lần đầu gặp mặt, Vệ Trường Lạc nép sau lưng của cô mẫu, tò mò ló đầu ra nhìn trộm, chỉ thấy một bạch y thiếu niên đang ngồi bên hiên, đưa mắt lẳng lặng ngắm tuyết rơi lất phất ngoài cửa sổ. Lúc đó, chàng giống như tách biệt hoàn toàn với trần thế ô trọc chung quanh, phảng phất chỉ cần chớp mắt một cái, chàng sẽ lập tức bay mất lên trời. Vệ Trường Lạc chưa bao giờ gặp người nào khiến nàng chỉ nhìn một cái đã thấy đau lòng như thế. Cho nên, lúc trông thấy thái giám dâng lên một bát thuốc đen ngòm, nom có vẻ rất đắng, tiểu cô nương liền đánh bạo dúi một miếng mứt vào tay thái tử biểu ca. Khi ấy, Thái tử biểu ca ngẩn ra một lúc, mới mỉm cười nhận lấy. Vệ Trường Lạc mãi mãi không quên được, khoảnh khắc khi chàng mỉm cười ấy, tựa như gió mát trăng sáng, hoa quỳnh nhất tề nở rộ. Đôi mắt phượng của chàng cong cong như vầng trăng khuyết, lấp lánh ý cười ấm áp. Nàng cứ như si như say mà ngắm nhìn, chẳng còn nhớ rõ trời đất tháng năm nữa. Vệ Trường Lạc giật mình, nhận ra những ký ức đẹp đẽ ấy, từ bao giờ đã trở nên xa xăm như vậy, cứ như cách cả một đời. .... Đến gần sáng, Lý Phù Tô tỉnh dậy. Vệ Trường Lạc lập tức hỏi: "Thái tử biểu... đã đỡ hơn chưa?" Tiếng gọi "Thái tử biểu ca" vừa định thốt ra, rồi lại im bặt. Lý Phù Tô khẽ cười, đáp: "Không sao rồi, Kiều Kiều đừng lo." Nàng nghe vậy, đang muốn đứng dậy nhích ra xa một chút, lại bất chợt bị ôm chặt lấy. Lý Phù Tô tựa cằm lên vai nàng, áp mặt vào làn tóc thơm, khẽ nói: "Ta rất lạnh... Một chút thôi, giữ yên như vậy một chút thôi, được không?" Vệ Trường Lạc không biết phải làm sao. Lý trí cho nàng biết mình nên tránh xa chàng ngay tức khắc, nhưng nhìn thấy một Lý Phù Tô yếu ớt như vậy, ký ức ấu thơ ùa về, khiến nàng có chút không nỡ lòng. Lý Phù Tô thì thào nói: "Kiều Kiều, đừng để ta ngủ quên, ta chỉ sợ ngủ rồi sẽ không tỉnh lại nữa." Vệ Trường Lạc quệt nước mắt, bảo: "Được, ta sẽ nói chuyện với Thái tử, không để ngài ngủ quên đâu." Lý Phù Tô mỉm cười, thều thào nói: "Hát cho ta nghe một khúc được không. Còn nhớ trước đây, mỗi lần ta bệnh, Kiều Kiều đều ở bên cạnh hát mấy đoạn hí khúc cho ta nghe. Ta... rất nhớ những ngày tháng ấy..." Vệ Trường Lạc gật gật đầu, cất giọng trong trẻo ngâm một khúc Hoàng Mai điệu: "Vì cứu Lý lang rời gia viên Ai ngờ bảng vàng đỗ Trạng Nguyên Đỗ Trạng Nguyên khoác áo đỏ Mũ cài cung hoa Thật là đẹp thay..." Những ngày đó, nàng vẫn thường chạy đến Đông cung, ríu rít làm bạn bên cạnh Thái tử biểu ca. Chàng không thể ra ngoài, nàng liền mang những chuyện thú vị bên ngoài kể lại cho chàng, thi thoảng còn học mấy đoạn hí kịch để hát cho chàng nghe. Thái tử biểu ca không hề chê nàng ồn ào, lại rất chăm chú im lặng lắng nghe. Bất kể nàng nói gì, chàng đều nguyện ý lắng nghe. Trước giờ, chưa có ai chịu chăm chú lắng nghe những lời nàng nói như thế. Đây chính là khúc hát đầu tiên nàng học được, hí hửng chạy đến hát cho chàng nghe. Khúc hát vốn lấy từ một vở kịch, kể về nàng Phùng tiểu thư yêu mến Lý Triệu Đình, bị phụ mẫu ngăn cản chỉ vì khinh Lý công tử cơ hàn, lại lập mưu kế hãm hại chàng. Phùng tiểu thư trốn nhà lên kinh thành, thi Trạng Nguyên chẳng phải vì quan cao tước hậu, chỉ để cùng Lý lang nên duyên giai ngẫu. Thuở nhỏ vô tri, nàng cũng từng mơ giấc mộng tài tử giai nhân, vượt qua hết thảy lễ giáo gông xiềng, chẳng để tâm đến hộ đối môn đăng. Lại chẳng hay rằng, trong kịch luôn đẹp đẽ, hiện thực lại thường tàn khốc. Lúc này, Lý Phù Tô nằm bên cạnh nàng, lẳng lặng lắng nghe nàng tiếp tục hát tiếp khúc ca dang dở: "Giấc mộng Lý lang đã thành quá vãng Người phong lưu năm xưa giờ đây ở chốn nao? Cổ kim nói ra bao lời Chẳng qua cũng chỉ chữ tình mà thôi. Nhân gian này, điều chi là khổ nhất? Chỉ sợ chẳng thể gặp được chàng. Thế gian này vốn đầy giả dối Nhưng ta bỗng dưng lại yêu chàng..." Tiếng hát nàng trong trẻo như chuông bạc, ngọt ngào tựa kẹo đường, vang lên giữa đêm tĩnh mịch, lại khiến lòng người đoạn trường. "Một giấc hoàng lương hai mươi năm Chàng vẫn chẳng hiểu tình cũng chẳng hiểu yêu Người viết khúc giả thật lòng Kẻ nghe khúc càng vô tình..." Tiếng hát vang vào thinh không, vọng lại hồi ức, cuối cùng tan thành nước mắt. .... @Tác giả: Thái tử làm lố cứ như anh sắp chết đến nơi vậy thôi chứ anh vẫn sống dai lắm nha. =))))