Ở bên trong doanh trại, ttrong một lều trại Vương mỹ nhân đang nằm dựa vào đầu giường. Đem mọi người xung quanh cho lui xuống, nói với vị phụ nhân trẻ tuổi cạnh giường: “ Chân ta có chút mỏi, lại đây đấm bóp cho ta.” Vị phu nhân trẻ kia nghe vậy liền cụp mi xuống, quỳ xuống cạnh giường, đấm nhẹ lên chân Vương mỹ nhân, nhưng mới chỉ đấm được hai cái lại bị Vương mỹ nâng chân đạp một cái vào mặt: “ Đồ đê tiện, dùng lực lớn như vậy, ngươi muốn đấm chết ta sao?!!!” Vị phụ nhân bị đạp ngã liền cuống quýt quỳ dậy đạp đầu: “ cô nương bớp giận, nô tỳ không cố ý!” Vương mỹ nhân lạnh lùng cười cười: “ có cho ngươi cũng không dám. Tới! tiếp tục đấm chân cho ta.” Phụ nhân trẻ tuổi ngẩng đầu lên, thì ra là vị ái thiếp của Chu Đình Tiên- Vân di nương. Lúc này trong mắt Vân di nương đều là oán độc, nhưng khi Vương mỹ nhân nhìn qua nàng thìnàng lập tức rụt đầu, kính cẩn tiến lên phía trước tiếp tục đấm bóp chân cho nàng. Hai người này vốn là chỗ quen biết cũ, tính cả Thượng mỹ nhân cũng đều là chỗ quen biết. Phụ thân Vân di nướng chính là quan lớn tứ phẩm, còn phụ thân Vương mỹ nhân và Thượng Mỹ nhân là quan ngũ phẩm. Thời điểm Vân di nương ở nhà là thiên kim tiểu thư, trước mặt hai nàng đều tỏ thái độ kiêu ngạo. Về sau phụ thân nàng ta phạm tội, bị chém đầu, người trong nhà thì bị đày đến biên giới. Vân di nương trên đường đi sung quân, bị sai dịch lặng lẽ bán đi, lăn lộn thế nào lại rơi vào tay Chu Đình Tiên. Nàng vốn nghĩ bám chặt vào Chu Đình Tiên, mặc dù hắn chỉ là quan thất phẩm, nhưng tốt xấu gì cũng có chỗ dựa, nào biết Chu Đình Tiên cũng không phải chỗ tốt có thể dựa vào, nàng mới theo hắn được mộtnăm mà đã phải vào tù. Đến xét nhà Chu Đình Tiên lại là phu quân trong mộng trước đây của nàng- Thôi Thái. Ba năm trước, hoàng trưởng tử mang theo Thôi Thái về kinh, hoàng hậu mở tiệc tẩy trần cho hoàng trưởng tử, mời tất cả quan lại và gia quyến từ ngũ phẩm. Vân di nương trong đám người nhìn thấy Thôi Thái, từ đó một lòng chỉ hướng về hắn. Nàng nghĩ hết biện pháp hỏi thăm thân phận của hắn mới biết hắn là con trưởng của Thôi gia tại Thanh Hà. Thế gia tại triều đại này từ trước đến nay đều coi trọng dòng dõi, Thôi thị càng là gia đình hiển quý nhà cao cửa rộng. Còn Vân gia cùng lắm chỉ là gia đình quan ngũ phẩm tầm thường, căn bản không phải là đối tượng thông gia mà Thôi gia muốn. Về sau Vân gia suy tàn, Vân di nương liền chết tâm. Nào ai biết được tại thời điểm Chu gia suy tàn, Vân di nương lại gặp lại Thôi Thái, lúc ấy trái tim nàng liền thắt lại. Đáng tiếc nàng biết rõ Thôi Thái, lúc trước nàng hao hết tâm tư cho người đi nghe ngóng mọi chuyện về hắn, Thôi Thái lại hoàn toànkhông biết tới nàng, cũng chưa từng nghe qua tên nàng. Lúc thấy hắnđến xét nhà nàng liền gọi hắn một tiếng. Tựa như tiếng gọi lúc trong mộng, như nương tử gọi tướng công đến cứu mình. Nhưng khi Thôi Thái nhìn nàng- ánh mắt lạnh lùng ấy như nước lạnh dội vào người nàng vào đầu xuân giá lạnh, đem ý niệm nàng còn giữ tiêu diệt sạch. Về sau nàng bị đầy đến doanh trại làm nô dịch, vô số lần nhìn thấy bóng dáng Thôi Thái, nhưng nàng lại chỉ có thế nhìn lén từ xa. Giờ mộtngười là tướng quân cao cao tại thượng, một người chỉ là nô dịch thân phận ti tiện, hai người đến cơ hội nói chuyện cũng không có. Đợi đến lúc Vương mỹ nhân cùng Thượng mỹ nhân đi tới nơi đóng quân. Nha hoàn cua Vương mỹ nhân vì không hợp khí hậu mà chết, mà Vương mỹ nhân cần người hầu hạ, lúc này mới tìm Vân di nương trẻ tuổi chỉnh tề nhất trong đám nô dịch tới hầu hạ Vương mỹ nhân. Kỳ thật cũng chỉnh là gương mặt nàng sạch sẽ đầu tóc chỉnh tề hơn đám nô dịch còn lại mà thôi. Nữ tử lưu lạc đến quân doanh làm nô dịch, ngoại trừ ban ngày làm khổ dịch, buổi tối còn phải phục vụ những tên lính cấp thấp ( chuyện ấy ấy đó).  Vật đổi sao dời, không nghĩ tới những nữ nhân nàng xem thường lúc trước giờ lại ngồi ở tít trên cao, trở thành thị thiếp của hoàng tử, mà nàng giờ lại trở thành tiện nô, thật đúng là cười ra nước mắt. Vân di nương lần này cẩn thận hầu hạ, nhìn sắc mặt Vương mỹ nhân mà làm việc, chờ nàng ngủ mới dám lặng lẽ rời đi. Nhưng dù có ra khỏi lều cũng không dám đi lung tung, nếu nàng đi lung tung có khả năngsẽ gặp phải tên lính nào nổi hứng kéo vào lều hầu hạ hắn. Nàng ở ngoài lều đứng một lúc liền nhìn thấy Thượng mỹ nhân nhẹnhàng đi tới. Thượng mỹ nhân nhìn thấy nàng đứng ở cửa còn ân cần lôi kéo tay nàng nói: “ Vân nhi sao lại đứng ở cửa vậy?” Lúc trước nàng ta gọi nàng là Vân tỷ tỷ, hôm nay lại chỉ mở miệng một tiếng hai tiếng đều là Vân nhi. Dù nàng ta nói chuyện thận thiện, Vân di nương cũng không dám nghĩ nàng ta có ý tốt, sinh hoạt ở hậu viện Chu Đình Tiên và ở doanh trạiđã sớm dạy nàng không nên có những ý nghĩ không an phận nếukhông nàng sẽ phải ở trên giường thối hoắc của bọn lính mà mặc bọn chúng dày vò mình. Vương cô nương đang ngủ nên ta ra ngoài cửa trông coi.” Thượng mỹ nhân cười cười: “ thì ra muội muội đang ngủ, ta còn mang đến cho nàng chén súp này.” nói xong nàng ta phân phó nha hoàn của mình “ Tĩnh Nhi đem chén súp vào lều đi, cẩn thận đừng đánh thức Vương muội muội.” Nha hoàn kia nhu thuận dạ một tiếng rồi đi vào lều, còn Thượng mỹ nhân kéo tay Vân di nương, đi tới chỗ hẻo lánh nói chuyện. “ Ta thực không biết Vân nhi rơi vào tình cảnh này, sao lại…” Giống như vô tình than thở “ Vương muội muội tính tình nóng nảy, cuộc sống của ngươi chăc cũng không thoải mái phải không?” Vân di nương cuối cùng cũng có vài phần tâm kế, bình tĩnh buông tay nàng ra, cúi đầu chăm chú nhìn đôi tay đã bị công việc nặng làm cho chai sạn thô sần của mình, nó đối lập với đôi tay thôn nhỏ trắng mịn như ngọc của Thượng mỹ nhân.  Thượng mỹ nhân nắm tay nàng vỗ nhẹ, nói đầy ẩn ý: “ Kỳ thật ta từ trước đến nay là người mềm lòng, Vân nhi chiếu cố Vương muội muội theo lý ta không nên nói cái gì, bất quá… loại chuyện sinh con này nhưđi một vòng qua quỷ môn quan. Nghe nói mấy trắc phi trước của điện hạ đều là do sinh non tại biên quan mà chết, điều kiện chữa bệnh ở đây còn kém…đến lúc đó Vân nhi nếu có mệnh hầu hạ tiểu chủ tử thìso ra hầu hạ Vương muội muội tốt hơn nhiều.” “ Ngươi suy nghĩ kỹ một chút.” Đến khi Thượng Mỹ nhân đi xa, Vẫn di nương vẫn còn kinh ngạc nhìn bóng lưng của nàng, cung không biết Vân di nương đang suy nghĩ cái gì. Sau khi trở về từ Châu phủ, Hứa Thanh Gia ngoài việc mỗi ngày phải đến trước nha môn đúng giờ xử lý công vụ thì thời gian còn lại đều ngoan ngoãn ở hậu viện nha môn dưỡng thương.Vũ Sâm đưa thuốc trị thương có hiệu quả rất tốt, chỉ qua mấy ngày mà đau đớn trên chânhắn đã giảm bớt rất nhiều, vết thương cũng lành cực nhanh, điều này làm Hồ Kiều cao hứng không thôi. Có một ngày, Hứa Thanh Gia từ trước nha môn trở về, cảm xúc có vài phần không tốt. Hồ Kiều cảm thấy tâm tình hắn không tốt liền hỏi rõnguyên nhân. Hứa Thanh Gia vốn không có ý định dấu diếm nàng nên khi nàng hỏi liền trả lời. “ Ta nghe nói, Thang Trạch sau khi nhậm chức liền cùng định xa quân hợp sức, sau khi những người bị nhiễm bệnh trước kia bị cách ly trongmột khu. Những thôn xóm có người phát bệnh cũng bị phong tỏa rồi nhưng hắn vẫn sợ lây lan sang địa phương khác nên liền hạ lệnh bắn chết những người còn sống trong thôn, còn đem những thôn xóm bị bệnh dịch thiêu chụi.” Hồ Kiều nghe xong hít vào một hơi: “ thật không nghĩ tới người đồng môn này của chàng… lại là loại người hung ác như vậy!” hắn nhìn ôn nhã ( ôn nhu+nho nhã), vậy mà có thể đưa ra quyết định độc ác như vậy, thật sự là vô độc bất trượng phu! ( không độc hiểm thì chẳng phải là Đại trượng phu) Nàng dám đánh cuộc, nếu là phu quân nhà nàng thì sẽ không xuất hhiện loại chuyện này. Hau người đều lâm vào trầm mặc. Vốn thôn dân gặp tai họa cũng đã đủ đáng thương, những người ở đó đều đã mất người thân vì dịch bệnh rồi, về sau vì thôn xóm còn bị phong tỏa do có người bị bệnh. Họ kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay. Có thể may mắn không nhiễm bệnh giữ được mạng chờ ngày lệnh phong tỏa được bỏ thì coi như nhặt được một cái mạng. Nhưng không nghĩ tới tránh thoát thiên tai, tránh thoát được dịch bệnh, đến cuối cùng vẫn không giữ được mạng, đều phải bồi mạng cùng thôn xóm. ( editor: lúc đầu edit m tưởng thằng cha Thang Trạch chỉ giết người bị bệnh cho đỡ mất công chữa nhưng đọc đến đoạn sau mới nhận ra là nó giết luôn cả thôn, người khỏe cũng giết….đệch đúng là không có tính người mà- chẳng có ai làm quan tốt như Hứa ca ca…huhu) Bởi vì biết được việc làm của Thang Trạch, tâm tình của phu thê Hứa gia vài ngày cũng không thoải mái được. Ngay cả người không tin thần phật như Hồ Kiều mấy ngày nay cũng theo Cao nương tử đi mộtchuyến đến chùa thắp hương, nghe tăng nhân niệm kinh mới xem như trong lòng thanh thản được một chút. Giữa tháng bảy Cao gia có hỷ sự. Cao nương tử phải gả nữ nhi, công việc bề bộn xoay quanh. Bụng Hồ Kiều ngày càng lớn, Hứa Thanh Giakhông cho phép nàng đi giúp vui. Cao nương tử muốn vì con gái cầumột lá bùa bình an, nên liền dẫn nàng đi một chuyến đến chùa, vì đứa bé trong bụng mà cũng cầu một cái bùa bình an, ngoài ra nàng còn cómột tâm sự khác. Sau khi trở về, nàng liền chuẩn bị cho nữ nhi Cao nương tử một bộ trang sức, rồi để Lạp Nguyệt đưa qua chỉ nói với Cao nương tử là thêm chút của hồi môn cho tiểu nương tử. Ngày cưới nhiều người, bụng nàng ngày càng lớn, đi lại nơi đông người có chút bất tiện nên ngày đókhông thể đến, chỉ có thể để cho huyện lệnh đại nhân đến chúc mừng. Cao Chính cùng Cao nương tử đều biết Hứa Thanh Gia xem Hồ Kiều như bapr bối dễ vỡ, quản lý cực chặt chẽ, ngày thường nếu không đicùng hắn thì nàng ngay cả cửa cũng không được bước qua. Vì vậy mộtnơi đông người như tiệc cưới hắn làm sao có thể để nàng đến được. Ngày vui của Cao gia, Hồ Kiều như mọi ngày nghỉ ngơi tại hậu viện. Hứa Thanh Gia cho mọi người trong nha môn nghỉ một ngày, đến nhà huyện úy đại nhân tham gia tiệc cưới. Đến chiều tối Hứa Thanh Gia mới say khướt trở về, gối lên chân Hồ Kiều, vuốt bụng nàng cảm thán: “ Nhà chúng ta vẫn là sinh một tên tiểu tử đi, sinh khuê nữ thật vất vả mới nuôi nó lớn, còn phải tặng cho nhà người ta làm dâu, thực sự là quá đau lòng mà.” Đứa trẻ còn chưa có sinh ra, hắn đã quan tâm đến giới tính, còn nghĩ luôn đến tương lai của nó rồi. Hồ Kiều thấy hắn gây sự liền gõ lên trán hắn: “ Nếu không có khuê nữ Hồ gia ta, Hứa gia tiểu tử ngươi vẫn còn độc thân đấy!” hắn che cái trán cười cười: “ Ai nói vậy, cũng không nhất định nha. Bổn huyện vừa trẻ vừa anh tuấn, làm sao có thể độc thân?” “ Dạ dạ dạ! Khuê nữ nhà quan lớn cũng muốn gả cho ngươi!!!” Chỉ cần nhắc đến nợ cũ, khí thế của huyện lệnh đại nhân liền biến mấtkhông dấu vết: “ Làm sao có chuyện đó được? không có đâu A Kiều, nếu không có nàng ta khẳng định mình vẫn còn độc thân đấy… khẳng định!!!Ai sẽ nhìn trúng một tiểu tử nghèo như ta chứ!?” hắn hiểu lầm thái độ của nàng như vậy ngược lại thật tốt, Hồ Kiều nghe vậy cũngkhông có đào bới thêm, chỉ vuốt bụng thở dài: “ Huynh nói cũng đúng, nếu sinh ra khuê nữ làm sao có thể cam lòng gả tới nhà người khác chứ? thật vất vả mới nuôi nó lớn khôn, vậy mà lại trở thành người nhà người ta, nghhĩ thôi cũng thật thương tâm.” Nàng giờ còn chưa có sinhđã thấy đau lòng rồi. Nghĩ lại lúc nàng xuất giá, ca ca mình cũng làmột bộ dáng thất hồn lạc phách, về sau dần dần cũng bình thường. Nếu nàng sinh một nữ nhi, chỉ sợ tương lai cũng phải trải nghiệm loại tình huống chia lìa này, nghĩ thôi mà đã cảm thấy… Vẫn là sinh mộttên tiểu tử tốt hơn. Tốt xấu gì vẫn là có thể ngày ngày hầu hạ bên gối mình (ý nói ở cạnh đó mọi người).