Edit: Yunchan “Cậu chỉ nghĩ là tai con bé không nghe được nên không thể nào có ai muốn lấy, đúng không?” Tô Tiểu Mị tức giận chỉ ra tâm tư của tên tiểu tử này, mở miệng nói: “Con bé có người muốn lấy hay không, cậu định đoạt được sao?” “Ta không nói vậy.” Hắn nổi cáu: “Bọn ta là bằng hữu.” “Bằng hữu?” Tô Tiểu Mị nhìn cái tên tự cho là mình đúng này, cười khẽ: “Ta cho cậu biết, giữa nam nhân và nữ nhân, vĩnh viễn không bao giờ chỉ là bằng hữu. Cứ cho cậu xem con bé là bằng hữu, nhưng con bé chỉ coi cậu là bằng hữu thật sao? Cậu có chắc là con bé không hiểu lầm sự quan tâm quá mức của cậu không?” “Đông Đông không phải là người tự mình đa tình như vậy.” Hắn lạnh giọng phản bác. Tô Tiểu Mị nhìn hắn, hỏi: “”Là không phải hay không dám?” Hắn lặng thinh. “Cậu là đại thiếu gia Dịch gia, con bé chỉ là một người bán đậu hũ, dù là bất cẩn động tâm thật đi nữa, thì tình cảm đó có phải quá xa vời không? Có dám hy vọng không?” Tô Tiểu Mị cười nói: “Cậu biết con bé không dám nên mới cố ý tìm tới nó. Cậu biết Đông Đông cảm thấy mang ơn việc cậu dạy nó biết chữ, sẽ không cản cậu, nên cậu mới lấy chỗ của con bé làm nơi chạy trốn.” Nam nhân trước mắt vừa nói vừa cười, nhưng mắt thì lạnh lẽo. Lạnh như đêm đông. Chỉ là mấy câu đơn giản, nhưng từng câu từng chữ hệt như gáo nước lạnh hất mạnh lên người hắn, khiến hắn thảm hại vô cùng. Hắn muốn bào chữa cho mình, nhưng họ Tô nói đúng một chuyện. Là hắn cố ý. Có lẽ ban đầu hắn không cố ý, nhưng về sau… Mấy năm qua dần, quả thật hắn ngày càng cố ý, cố ý tìm cô vào đêm khuya, cố ý ở lại chỗ cô không đi, cố ý để cô quen với sự hiện diện của hắn. Cho nên hắn ngậm chặt miệng, không nói không rằng. Tô Tiểu Mị biết mình nói trúng bèn cười tiếp lời: “Ta thấy tên tiểu vương cậu, từ trước tới giờ chỉ tới tìm con bé vào đêm thôi đúng không? Sáng mai cậu cứ đích thân tới nhìn thử một lần xem, mở to cặp mắt gian tà của cậu ra mà nhìn, ngay giữa ban ngày, nhìn rõ cho ta, nhìn xem Lôi Đông Đông là cô nương thế nào, nhìn thử xem có thật là không ai bằng lòng lấy con bé hay không.” Là ý gì? Hắn nghệt ra, chỉ thấy nam nhân kia đã ung dung khiêng ba rương gỗ giấy dầu ra ngoài. “Tốt nhất là Đông Đông thật sự không động tâm với cậu, nếu không nghĩ ngợi gì thì con bé tốt số rồi, chắc hẳn trong lòng đã có ai khác. Nếu thật vậy, thì sau này cậu cứ tới mua đậu hũ vào ban ngày, trời tối thì ít tới chỗ con bé lại, đỡ cho người ngoài nói năng đàm tiếu, hủy hoại nhân duyên của người ta, không chừng tới kiếm sống con bé còn không làm được nữa. Cậu là người làm ăn nên phải hiểu miệng đời đáng sợ cỡ nào, đừng chờ tới khi mọi chuyện không thể cứu vãn mới hối hận.” Tô Tiểu Mị nhắc đi nhắc lại một tràng, rồi quay đầu đi ra cửa, ngoài cười nhưng trong không cười nhìn sắc mặt tái nhợt của tiểu vương cứng đầu kia, nói: “Đúng rồi, tiểu tử, cậu cũng đừng đi khắp nơi rồi bảo mình là đồ đệ của ta nhé, phòng cậu bừa như chuồng heo thế này, đồn ra ngoài thành ta dạy hư, mất mặt chết bỏ.” Sau đó, y huýt sáo bước ra cửa. Dịch Viễn đứng chôn chân tại chỗ, nghe tới nỗi sắc mặt lúc trắng lúc xanh. Bị họ Tô dạy dỗ một trận, chẳng hiểu sao ngực hắn vừa tức vừa bức bối tới khó chịu. Cô không động tâm với hắn là tốt số sao? Điều kiện của hắn tệ tới vậy sao? Động tâm với hắn có gì không tốt? Vả lại gì mà không động tâm với hắn nghĩa là lòng cô đã có người khác, Đông Đông sẽ đặt ai trong lòng chứ? Nói lại thì, trong lòng cô có ai đó thật sao? Suy nghĩ này làm ngực hắn run lên mãnh liệt. Hắn chau mày, dằn xuống cơn bức bối tràn ứ trong lòng, mím môi nghĩ. Cô có người thương rồi, sao không nói sớm với hắn? Còn để mặc hắn tới lui như vậy? Hay là cô thực sự… động tâm với hắn? Tim bỗng đập mạnh khó hiểu, bỗng dưng nhớ tới cái đêm cách đây vài ngày, cô chơi cờ với hắn, hắn cầm tay cô… Lúc đó, cô cố rút tay ra, nhưng không rút về thật, cô cũng để cho hắn nắm. Đêm đó, cô không rút tay lại, là vì sợ? Hay vì mừng? Trong mơ hồ, lòng bàn tay dường như vẫn còn lưu lại hơi ấm từ bàn tay nhỏ bé của cô. Hắn hít vào một hơi, rất sâu, rồi nhíu mày sụp mắt siết chặt quyền lại. Cô muốn xuất giá sao? Có từng nghĩ tới chưa? Hắn đã quên mất lần đầu trông thấy cô là khi nào. Hắn sống cùng một tòa thành với cô, nhưng trẻ nhỏ trong thành này nhiều xiết bao, mọi người đều biết hắn là Dịch Viễn, hắn thì không nhất thiết phải biết ai. Thế nhưng hắn lại nhớ rất kỹ, mình bắt đầu động tâm với cô từ bao giờ. Lúc đó để dạy cô biết chữ, hắn hay tới tìm cô. Một năm đầu lúc mới dạy cô, hắn còn khá sợ bị người ta nhìn thấy, sợ người ta biết hắn chơi chung với đồ ngốc như cô. Dù sao thì hắn cũng là tiểu bá vương, nếu bị người ta phát hiện hắn suốt ngày ở cùng với tiểu cô nương ngây ngô non nớt thì sẽ ra cái dạng gì? Lúc ấy ít nhiều gì hắn cũng là thủ lĩnh, các bằng hữu nhìn thấy lão đại như thế không cười nhạo mới là lạ. Thế nên, hắn mới tránh cô trước mặt người khác, chỉ lén tìm cô sau lưng mọi người. Nói thật thì, trong lòng hắn cũng lờ mờ nhận ra làm vậy là không đúng, nhưng lúc ấy hắn rất sĩ diện, chỉ lo để ý tới ánh mắt của bằng hữu, không nghĩ cô biết được sẽ có cảm giác gì. Khi đó, hắn còn coi mình là thiếu gia, là tiểu bá vương trong thành. Khi đó, hắn còn nghĩ cô chỉ là một cô nương có tật ở tai, vô cùng đáng thương. Khi đó, hắn còn nghĩ mình ở cao hơn cô, cho là hắn bằng lòng dạy cô biết chữ đã là vinh hạnh, là may mắn của cô. Hắn giúp cô rồi, chỉ giả vờ không thấy trước mặt mọi người thôi thì có sao chứ? Hắn tự nhủ với mình rằng làm thế chẳng có gì sai, vì hắn còn mặt mũi của hắn, còn thanh danh mà hắn phải bận tâm. Thế nhưng, ở chung với cô lâu dần, hắn dần nhận ra mình rất thích ở gần cô, còn thích hơn cả đi săn hay cưỡi ngựa cùng bằng hữu, thích hơn cả ra phố quậy phá. Hắn thích nói đùa cãi cọ với cô, thích nhìn cô cười tới nỗi lăn quay khỏi tảng đá, thích dạy cô phát âm viết chữ, chỉ cần ngồi một chỗ đọc sách cùng cô cũng khiến tâm trạng hắn tốt lên trông thấy. Năm mười tuổi cô vẫn giống như một đứa trẻ, nhưng ba năm trôi qua, cô dần lớn lên trở thành một cô nương trong veo như nước. Năm ấy hắn mười sáu, còn trẻ sức lực dồi dào, tuy đã điềm tĩnh hơn, nhưng vẫn sĩ diện như trước. Một hôm, hắn không từ chối hết lời mời của bằng hữu, đành cùng các thiếu gia nhà buôn trong thành tới tiệm ăn dùng bữa. Nói là dùng bữa, nhưng thật ra là uống rượu, mấy vị thiếu gia choai choai, ở nhà bị quản thúc nghiêm khắc, vào tiệm ăn thì chẳng ai dám quản, huống chi, thiếu gia Dịch gia hắn cũng ở đây, có tiệm cơm nào trong thành không nể mặt hắn? Dám không mang rượu lên cho hắn? Lúc ấy đáy lòng hắn biết rõ, đây mới là nguyên nhân chính tại sao bọn họ cứ khăng khăng lôi hắn theo. Không phải hắn không để ý, nhưng lớn như vậy rồi, hắn cũng đã biết rõ từ lâu, thân là thiếu gia Dịch gia, ai cũng có thứ để cầu cạnh hắn. Thân phận này thật tiện, nhưng cũng thật phiền. Trên thực tế, là càng ngày càng phiền. Lúc nhỏ mọi người chơi cùng nhau không có bao nhiêu rắc rối, tuy có chuyện để nhờ vả, nhưng cũng không dám quá táo tợn. Nhưng khi tuổi lớn dần, những mưu toan mục đích càng ngày càng rõ ràng hơn. Người đối tốt với hắn đều có thứ cần nhờ vả, dù có ra vẻ thanh cao tới mấy cũng sẽ để lộ sự thô tục, không giấu được tham cầu. Nhìn những bằng hữu ngồi trong tiệm nói cười huyên náo, bình phẩm những cô nương qua lại trên đường, chọn qua lựa lại những món ăn trên bàn, quay qua hắn mà a dua nịnh hót, xu nịnh bợ đỡ… Hắn uống hai chén rượu mà chỉ cảm thấy chán ngán, nên đứng dậy nói cáo từ. Mọi người ngẩn ra, muốn hắn ở lại thêm, hắn chỉ thấy mệt, không nói nhiều nữa mà đứng dậy xuống lầu. Nghĩ là hắn không hứng thú, những người đó cũng lẽo đẽo theo sau. “Dịch thiếu, sao vậy? Là đồ ăn không hợp khẩu vị của huynh à? Hay là rượu quá tệ?” “Đó mà là rượu sao? Là dấm thì có. Không sao hết, Dịch thiếu, rượu ở đây không ngon, ta biết một tửu lâu ở thành Tây, chúng ta đổi chỗ khác rồi uống tiếp nhé…” “Các ngươi tự đi đi, ta không có hứng thú.” Hắn kiệt sức đáp, bước xuống lầu, vừa mới ra tới cửa đã thấy Đông Đông đang cầm ba khay đậu hũ đứng bên cạnh xe lừa nhà cô. Hắn sững sờ một thoáng, bất giác dừng chân lại. Cô đang cầm khay đậu hũ, xoay người lại thì nhìn thấy hắn. Thấy hắn, cái miệng nhỏ của cô cong lên, đôi mắt to cũng cong theo, nở ra nụ cười vui vẻ, cầm đậu hũ bước nhanh về phía hắn. “Sao thế? Dịch thiếu? Sao ngừng lại thế? Ối, ở đâu ra cô nương xinh thế này?” Hắn nghe vậy thì cứng đờ, thấy cô đã bước lên thềm đá của khách điếm, gần như đúng lúc đó, một tên đằng sau hắn cũng nhảy ra bậc cửa. Mà hắn biết rõ, cô rất vui khi thấy hắn, cô muốn chào hắn. “A? Chẳng phải là đầu đậu hũ Lôi gia đây à?” “Đầu đậu hũ? Đầu đậu hũ gì thế?” “Ở cuối chợ đấy, huynh chưa ăn qua sao? Nhà đó bán đậu hủ ngon lắm, đáng tiếc cô nương này bị ngốc.” Một tên khác cũng chen ra ngoài, thấy cô thì tò mò hỏi: “Dịch thiếu, huynh biết đồ ngốc này à?” Nhìn thấy người ngoài, cô ngẩn ra một lát, dừng bước trước mặt hắn, nhưng hắn lại cố ý nghiêng người dịch qua, sẵng giọng nói: “Không biết, ngươi không thấy người ta đang giao hàng sao? Đừng cản đường.” Cô nhìn hắn, trong thoáng chốc thân thể nho nhỏ hơi cứng lại, nụ cười toét miệng ngọt ngào cũng phút chốc đóng băng. Hắn đứng sững, và cô cũng vậy. Sau đó cô hé môi, cố giữ lại nụ cười trên mặt, dùng chất giọng khàn khàn lại quái dị nói: “Cảm ơn Dịch thiếu. Dịch thiếu muốn mua đậu hũ không?” Hắn sửng sờ, thấy cô bê đậu hũ lên cao, cười nói: “Một khay đậu hủ ba văn tiền.” Một tên theo đuôi bỗng sải bước dài lên, vung mạnh tay về phía cô: “Biến biến biến, không mua bán gì hết, cái đồ đầu đất ngươi, không thấy bọn ta đang muốn ra ngoài à? Đừng ở đây ngán đường, thật chướng mắt.” “Cô ta ngốc mà, không ngốc thì sao lại chặn ở cửa chứ? Huynh không thấy tới Dịch thiếu còn phải nghiêng người để cô ta qua à.” “Chờ đã, huynh không mua thì ta mua, đậu hủ Lôi gia ăn rất ngon.” Một tên bám đuôi khác chen lên trước, say bí tỉ ngoắc hai ngón tay với cô, nói: “Này, ngươi, cho ta hai khay, hai khay đậu hũ có hiểu không? Hai khay… À, để coi, ta thấy ngươi cũng không biết đếm đâu, cho ta hết là được, ta mang tới tửu lâu kế tiếp để đầu bếp nấu cho ta.” Nói rồi hắn giật phắt ba khay đậu hũ trong tay cô, rồi móc chín văn tiền ra đưa cho cô. Đông Đông chìa tay ra nhận, tên kia vì uống say, không đợi cô nhận được tiền đã đánh rơi hết xuống đất, mấy đồng tiền phát ra tiếng leng keng rồi lăn đi thật xa. “Ơ, rớt rồi. Ngươi tự nhặt lấy nhé.” Đông Đông ngớ ra, nhưng vẫn chẳng tức chẳng giận xoay lưng bước xuống thềm đá, ngồi xổm xuống nhặt nhạnh những đồng tiền nằm lăn lốc trên đường. Tiểu thiếu gia say xỉn thấy thế còn hét vang về phía cô: “Ê, là chín văn tiền, ngươi đừng lượm chín hòn đá rồi đứng lên đó, ha ha ha ha…” Mấy thiếu gia nghe xong thì cười ầm lên. Dịch Viễn nhìn bóng dáng ngồi xổm trên đường nhặt tiền của cô, rồi nghe tiếng cười tởm lợm của những tên bằng hữu, đột nhiên, cảm giác tội lội và nhục nhã đổ ập xuống đầu. Trước đây, hắn luôn cho mình là tài trí hơn người, nhưng nhìn đi, hắn đang đứng chung với hạng người gì đây? Đúng, bọn họ đều là thiếu gia. Nhưng ngoại trừ ăn chơi đàng điếm, bắt nạt kẻ yếu, gây chuyện thị phi ra, thì bọn họ có thể làm được gì? Đột nhiên, trước mắt hắn mở ra những gương mặt đỏ gay vì rượu, trông méo mó vô cùng. Rất méo mó. Nhưng méo mó nhất, chính là hắn. Ai cũng có thứ để cầu cạnh hắn, chỉ mỗi cô là không. Cho nên, cô càng tốt đẹp hơn. Trước khi Đông Đông cứu hắn, hắn chưa từng đối xử tốt với cô, cũng chỉ biết cô là đồ ngốc. Người ta bắt nạt cô, dù hắn chưa nhận ra ức hiếp một kẻ ngốc thì có gì vui, nhưng cũng chưa lần nào ra tay ngăn cản, nó không liên quan tới hắn, nên hắn không cần quan tâm. Nhưng cô vẫn chìa tay ra giúp đỡ hắn. Cô giúp hắn mà không có nguyện vọng gì, cũng không xin xỏ gì. Cảm ơn Dịch thiếu. Mặc dù biết rõ hắn vờ như không biết cô, cho dù hắn làm tổn thương cô, nhưng cô vẫn giữ thể diện cho hắn. Dịch thiếu muốn mua đậu hũ không? Cô cười, che giấu giúp hắn lời nói dối đáng hổ thẹn, lời nói dối ghê tởm … Ngực nóng lên, không nghĩ thêm nữa, hắn bước nhanh lên, xuống đường ngồi xổm bên cạnh cô, tìm vài văn tiền còn lại. Nhìn thấy bóng hắn, cô sửng sốt ngẩng đầu, ngây ngô nhìn hắn. Hắn nhìn cô, bỏ vài văn tiền vào lòng bàn tay cô, để chúng chung một chỗ, rồi mở miệng nói: “Xin lỗi.” Cô nhìn hắn kinh ngạc, trong đôi mắt to đen láy loáng cái đã ầng ậng nước. Nhưng một lần nữa, cô cong coong vành mắt, bờ môi cũng cong cong, nở ra nụ cười ngọt ngào như gió xuân. Một giây đó, tim của hắn, đập lên dữ dội. Là lúc đó, vào chính lúc đó, hắn mới hiểu ra, hắn thích cô, rất thích, không chỉ là bằng hữu. Trái tim, cứ đập lên thình thịch, càng đập càng nhanh. Hắn muốn nói với cô, nhưng bên cạnh đã có một chiếc bóng cao to phủ lên, hắn ngẩng đầu thì thấy cha cô. Đông Đông nhìn thấy cha, thì nhanh nhảu đứng lên.