Tiểu Niên FULL
Chương 5
Bạch Tiểu Niên vào lớp thực nghiệm.
Quả nhiên, Tiểu Niên nhà chúng tôi dù ở đâu cũng luôn là mũi nhọn.
Nhưng cũng bởi thế mà bài tập của cậu ấy nhiều hơn so với tôi, giờ tan học cũng bị lùi muộn hơn.
Từ đó dì Bạch giao cho tôi một nhiệm vụ sống còn: dọc đường đi học về nhà buổi chạng vạng, phải bảo vệ cục cưng của bà nguyên vẹn, không được mất một cọng lông chân.
Tôi đáp ui giời dì còn phải nói, con cũng gần như ba của Tiểu Niên rồi, nhất định sẽ che chở bạn ấy thật tốt.
Ai ngờ dì Bạch nghe xong không mảy may cảm kích, còn quơ chổi lông gà định phang tôi: “Thằng ranh con này, định nhờn mặt hả?”
Coi tên bạch nhãn lang(1) Bạch Tiểu Niên kìa.
Tôi bảo bọc cậu ấy đến vậy, nhưng xưa nay mỗi lúc tôi bị dì Bạch đánh, cậu ấy đã không thèm khuyên can thì chớ, lại còn ung dung ngồi cạnh xem trò vui.
Tôi chẳng làm thế nào được, chính bản thân mình cưng chiều người ta mà, tôi vẫn trung thành đưa đón bạn đi học.
Hễ trên đường gặp cô dì chú bác nào chào hỏi: “Anh Tiểu Niên đưa Tiểu Niên đi học đấy à?”, tôi phổng mũi còn chả kịp ấy chứ.
(1) Bạch nhãn lang: Kẻ vong ân phụ nghĩa.
Chỗ này là chơi chữ, vì Tiểu Niên họ Bạch.
Bởi không cùng lớp nên thời gian gặp nhau ở trường của bọn tôi chỉ gói gọn trong giờ nghỉ trưa.
Tôi phải đứng ở cửa lớp thực nghiệm chờ ông cụ non kĩ tính kia dọn bàn xong xuôi rồi mới được đi ăn cơm.
Tụi tôi không bao giờ cùng lấy một món, cậu ấy muốn ăn gì thì gắp từ khay cơm của tôi.
“Này Hồ Gia Minh ơi, thầy giáo lớp tớ nhộn lắm nhé, lúc giảng đến phần…” Đôi khi Bạch Tiểu Niên kể cho tôi nghe vài mẩu chuyện thú vị trong lớp, mặc dù tôi không hiểu, nhưng thấy cậu ấy cười tôi cũng sẽ cười theo.
Cậu ấy cũng đến xem tôi chơi bóng rổ, mùa hè sợ cháy nắng nên trốn dưới mái hiên, nhìn tôi qua hàng rào lưới sắt.
Mỗi lần ném rổ xong, tôi chỉ cần quay đầu là sẽ bắt gặp ánh mắt cậu ấy.
Bạch Tiểu Niên ôm một chiếc bình giữ nhiệt chờ tôi, trong bình là nước đậu xanh ướp lạnh đặc sản dì Bạch, bỏ thêm đường phèn ngọt mát.
Tôi cũng có một bình, nhưng lúc nào cũng xử hết rất nhanh, còn uống luôn cả phần của cậu ấy.
Sau này dì Bạch thường xuyên có việc bận, cũng chẳng biết là bận bịu cái gì, nói chung luôn về nhà rất muộn.
Vậy là nhiệm vụ cho Bạch Tiểu Niên ăn no bỗng rơi xuống đầu tôi.
Lại nói, tuy ông bô Hồ hết sức không đáng tin cậy, nhưng tay nghề nấu nướng cực siêu, truyền nghề cho tôi xong thì ngày càng lười nhác, bữa nào cũng chờ thằng con về làm cơm.
Hiềm nỗi thằng con ông muốn đi nuôi Bạch Tiểu Niên, bởi vì chẳng có ai lo cho cậu ấy cả.
Ông bô Hồ rất rộng lượng mà rằng: “Bây cút, biến qua ở hẳn nhà Bạch Tiểu Niên đi, đừng vác mặt về đây nữa.”
Tôi hỏi: “Vậy ba ăn cái gì?”
“Người lớn như ba mày mà còn mượn mày phải lo hử thằng oắt?” Ông bô Hồ nhướng mày, chắp tay sau đít, thẳng tiến vào nhà bà quả phụ họ Lưu ngay đối diện.
Tôi hết nấu cơm rồi lại rửa bát, nghiễm nhiên trở thành bảo mẫu không lương của nhà họ Bạch – đã thế còn là lao động trẻ em.
“Thôi đi, không lo cơm nước cho hai đứa ấy hả? Phí ăn ngủ của con dì còn chưa thèm tính đây này.” Dì Bạch vô tư xơi cơm tôi nấu, coi như lấy lại vốn từ chuỗi ngày tôi ăn chực cơm nhà dì thời tiểu học.
Dì còn phàn nàn vì phải ra chợ tiêu một khoản một trăm năm mươi đồng kếch xù mua lấy chiếc giường đơn khung sắt, ghép cạnh giường Bạch Tiểu Niên thành giường đôi cho tụi tôi.
Tối đến, tôi nằm ôm eo Bạch Tiểu Niên, bùi ngùi cảm thán mình là đứa nhỏ nghèo sớm biết lo toan việc nhà việc cửa.
Cậu ấy nằm trong ngực tôi cười khúc khích không ngừng.
Xem đi, tôi đút cho Bạch Tiểu Niên cơ man là thịt, thế mà cậu ấy chẳng béo lên gram nào, đến mùa thu đông tay chân lạnh ngắt, cứ đòi rúc vào người tôi.
Tôi bảo: “Ê Bạch Tiểu Niên, thiếu tớ thì cậu sống ra sao hả, không khéo mùa đông ngủm cù đèo vì lạnh mất.”
Bạch Tiểu Niên đáp: “Tớ đi đổ nước làm túi chườm nước nóng là xong.”
Tôi cáu quá bóp gáy cậu ấy: “Có túi chườm nào biết nấu cơm cho cậu, biết đưa cậu đi đón cậu về không hả? Đồ phản phúc!”
Bạch Tiểu Niên lúc nửa mê nửa tỉnh đích thực là ngoan nhất trần đời, hỏi gì cũng bảo “ừ” với “được”, hệt như một chú rối cỡ lớn bị giật dây.
Tôi nói, Bạch Tiểu Niên ơi, sau này cậu làm dâu nhà họ Hồ được không? Cậu ấy nhắm mắt, vuốt ve tay tôi, dùng giọng mũi “Ừ” một tiếng.
-Hết chương 5-.
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
17 chương
32 chương
60 chương
11 chương
14 chương