Tiểu Niên FULL
Chương 17
Tôi chẳng biết mình đã kéo Đình Đình vào phụ diễn cho vai người đàn ông gia thất đề huề, ba năm hai lứa như thế nào nữa.
Tóm lại, vừa cân xong hoa quả rồi dán mã vạch lên, tôi đã chào “dì ơi con đi đây”, sau đó tức thì xoay lưng, đẩy con trai bà quả phụ chạy mất.
“Mới nói dứt miệng là chồng tôi chết rồi, ông lại đứng ngay đó nhận thằng ranh này là con ông, mẹ kiếp, tôi biết lấy gì che mặt bây giờ!” Nữ diễn viên phụ – tiểu thư Đình Đình tỏ ra hết sức bất mãn trước hành động chia rẽ cặp uyên ương bất chính ấy của tôi, “tôi với Tiểu Vương bái bai luôn rồi, làm sao đây hả?”
Tôi đáp: “Bái bai thì bái bai, tìm người khác tốt hơn(1)!”
(1) 拜拜就拜拜,下一个更乖 Bài hát của Lý Trạch Nghiêu.
Đồng chí Phùng Thái Nam năm nay sắp lên hai cũng tỏ vẻ đồng tình, vỗ tay bập bẹ: “Bái, bái bai… tốt!” Đồng thời xì ra một cái bong bóng mũi.
Đình Đình vặc lại: “À, vậy sao không đi tìm “người khác” của ông đi?”
Bị thọc trúng tim đen, tôi ôm con trai cô nàng hăm dọa: “Phùng Đình Đình! Còn nhắc lại vụ này nữa tôi sẽ ném con trai bà vào thùng rác!”
“Ông ném đi! Ném xong tôi sẽ thành bà quả phụ độc thân xinh đẹp, ngày mai dọn qua ở với anh nhân viên bán sữa chua liền!” Cô nàng không mảy may đếm xỉa tới lời dọa dẫm của tôi, thậm chí vẫn ung dung rút khăn giấy lau nước mũi cho Phùng Thái Nam.
Phùng Thái Nam còn tí tởn nữa chứ: “He, bái bai!”
Mẹ con nhà này thật đáng chết, dám cười cợt sung sướng trên nỗi đau của tôi.
Thế nhưng trò ồn ào của cả hai quả thật đã khiến nỗi đau ấy vợi đi đôi chút.
Chủ yếu là tôi cảm thấy bất ngờ, thì ra cho đến bây giờ khi gặp lại dì Bạch, trong lòng tôi vẫn chưa hết khó chịu.
Đã nhiều năm trôi qua, cứ ngỡ nơi bị khoét trong tim kia hẳn cũng đã liền thành một khối rồi chứ? Vậy mà gặp lại dì ấy, tôi mới phát hiện ra nó chẳng hề lành lặn chút nào.
Cái lỗ kia vẫn trống hoác, rỗng không, chạm nhẹ thôi cũng ri rỉ chảy máu.
“Vậy nên mày bảo nó là con mày?” Ông bô Hồ gặm một miếng táo, trưng ra vẻ mặt cha già bất lực vì con, “Hồ Gia Minh, hai chục tuổi đầu rồi mà sao vẫn còn bày trò dỗi hờn như học sinh tiểu học vậy?”
Phùng Đình Đình hùa theo: “Đúng vậy đó chú ơi! Đúng là làm ô uế thanh danh của con mà!”
“Con… Tại sao con không thể hờn dỗi? Con trêu tức bà ấy chút xíu không được à? Con muốn bà ấy thấy con bây giờ cực kì mĩ mãn…”
Hồ Vĩ Nghiệp đặt quả táo xuống: “Tiểu Hồ, bà ta đã không muốn tụi bây ở bên nhau, mày còn làm thế thì làm sao chọc tức bà ta nổi? Cùng lắm chỉ chọc tức được Tiểu Niên thôi.”
“Vậy con…”
“Nếu thật sự muốn chọc tức bà ta, mày phải dắt tay Bạch Tiểu Niên “xây tổ ấm trên cành yêu đương” kìa, hiểu chưa?” Cha già nhà tôi quả không hổ danh lưu manh lão làng, “lúc chia tay mẹ mày, ba suy sụp bỏ bê công việc, cả ngày nằm liệt trong nhà, mày nghĩ như vậy là chọc tức được bà ấy hả? Không hề, bà ấy sẽ chỉ càng cho rằng quyết định ban đầu là chính xác thôi.
Giờ nhìn xem, ba mở cái quán cơm nhỏ này…”
“Ba, là con và bạn học của con hùn tiền mở.” Tôi ngắt lời.
Ông bô Hồ khoát tay: “Không quan trọng! Quan trọng là ba mày bây giờ sống rất tốt, có nhà có xe, có con trai con gái, còn cả thằng cháo nọi(2) trời ban nữa chứ! Lại sắp mở tiệc vui với dì Lưu nhà mày, mụ yêu quái ấy biết lại chả tức chết à!”
(2) Nhân vật nói tiếng địa phương.
Phùng Thái Nam nghe nhắc đến mình thì vô cùng thích chí, học theo ông bô Hồ: “Cháo nọi!” Đình Đình lập tức che miệng nó lại: “Đừng học lung tung!”
Tôi bèn khiêm nhường thỉnh giáo: “Đồng chí Hồ Vĩ Nghiệp, theo đồng chí nghĩ, tôi nên làm thế nào?”
“Hồi đó vì sao mày lại từ bỏ Tiểu Niên? Chẳng phải do bà ta sợ con mình đồng tính luyến ái, học hành trễ nải à? Ờ, rồi sau đó mày lại tự nhận thấy bản thân thành tích kém cỏi, không có tương lai, không muốn ảnh hưởng người ta…”
“Ba, chính ba bảo con đừng làm hại người khác đó.” Tôi lại ngắt lời ông.
Ông bô Hồ giả bộ hồ đồ: “Có hả? Bao giờ, nói lúc nào cơ?”
Tôi âm thầm oán hận trong lòng, ông già trắc nết này bản thân từng nói gì cũng không nhớ nổi nữa, ngay trước mặt Bạch Tiểu Niên chứ đâu, lúc ấy Tiểu Niên đang xếp lại túi bút giúp tôi…
“Hồ Gia Minh con trai ba rất là có triển vọng đó! Tuổi còn trẻ mà tay nghề nấu nướng đã vượt mặt cha già, còn đứng tên sở hữu cửa hàng, tuổi trẻ tài cao, sao lại không xứng với Bạch Tiểu Niên được? Theo đuổi nó cho ba, hạnh phúc mĩ mãn cho bà mẹ Tiểu Niên trắng mắt ra coi!”
Bạch Tiểu Niên thường hay nhét kẹo vào túi bút của tôi, tất cả đều là loại rất đắt tiền.
Lúc nào tôi cũng để đồ đạc bát nháo, nên cặp sách và túi bút luôn do một tay cậu ấy sắp xếp.
Cậu ấy sẽ tỉ mẩn vuốt phẳng từng trang vở bài tập quăn mép, sau đó lấy những chiếc kẹp đủ màu kẹp vào để định hình.
Lúc ấy cậu ấy nói gì nhỉ? Cậu ấy nhìn tôi và bảo, “đừng nghe ba cậu phát biểu linh tinh, cậu đâu có kém.” Ánh mắt cậu ấy sáng long lanh, “cậu thông minh lắm mà.”
……
Tôi bất thình lình vỗ bàn một cái: “Ông bô Hồ, con sẽ đi cướp con trai dì Bạch về!” Không cần biết đây là một giây bốc đồng hay là mưu đồ nhen nhóm đã lâu, tôi quyết phải liều mình một phen.
Hồ Gia Minh của năm mười mấy tuổi luôn sợ rằng mình không thể cho Bạch Tiểu Niên hạnh phúc, Hồ Gia Minh năm hai mươi mốt tự tin mình có thể xây tổ ấm trên cành yêu đương!
Phải liều chơi, xe đạp mới thành xe hơi!(3) Tôi không quan tâm hiện giờ cậu ấy còn nhớ đến tôi hay đã yêu người khác, chỉ cần chưa vào động phòng, có là xe đạp tập thể dục tại chỗ tôi cũng có thể dùng đi cướp rể!
(3) Nghĩa câu gốc: Đấu một trận, xe đạp biến xe máy.
Ý chỉ người biết can đảm nắm cơ hội sẽ có thể thắng lớn.
Tôi bừng bừng khí thế quyết tâm như đầu lĩnh thổ phỉ quyết tâm đi cướp áp trại phu nhân, chẳng ngờ sáng hôm sau đã chạm mặt Bạch Tiểu Niên ngay trước cửa quán cơm nhà mình.
Cậu ấy ai oán trừng mắt nhìn tôi: “Hồ Gia Minh!”
Vua thổ phỉ còn chưa kịp sửa soạn gì, lập tức đứng hình: “Có!”
-Hết chương 17-
<img src="https://chaptimg.wattpad.vn/public/images/storyimg/20210729/tieu-nien-17-0.jpg" data-pagespeed-url-hash=402272211 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/>
Minh họa xe đạp cướp rể.
Truyện khác cùng thể loại
5 chương
73 chương
4 chương
29 chương
23 chương
19 chương
80 chương
142 chương