Tiểu nha đầu! muốn ăn không
Chương 11
-Tôi sẽ làm em đau khổ như tôi…
-Anh im đi!Hoàng Tử Phong,tôi vì di thư của chị ấy nên mới không truy cứu việc đó!
-Di thư?Cô ấy biết sao?
-Chị ấy biết nhưng lại ko muốn nói cho ai vì…chị ấy ko muốn ai làm hại anh.Chị ấy vì bảo vệ anh nên anh đã nhẫn tâm hại chị ấy…
-Ko thể nào!
-…đặt chị ấy vào trong phòng đặt TNT,rồi chính tay hẹn giờ,nhìn nó…
-Hoàng Anh Nhi,cô ko được nói nữa!
-…nổ và để chị ấy chết trong đó.Đã vậy xác còn bị cháy đen…
-Cô câm miệng lại cho tôi!Tôi ko giết cô ấy cũng ko đặt cô ấy vào trong phòng lắp TNT.Tôi ko bao giờ làm cái việc bỉ ổi,tiểu nhân ấy!
-Ờ,thì anh là tiểu nhân mà,lại càng bỉ ổi nữa!
Cậu hét lên,ôm lấy đầu và ngồi thụp xuống.Kí ức bất chợt ùa về…
Lúc đó nó 5 tuổi,là con út nên rất được yêu thương,chiều chuộng.Rồi 1 ngày ba nó đưa 1 người con trai về nhà.Cậu bé đó chỉ khoảng chừng 7,8 tuổi gì đó.Ba nó nói,cậu bé đó là…con riêng của ông ta với 1 người phụ nư khác ở bên ngoài.Và đương nhiên cậu bé chính là cậu-Hoàng Tử Phong,hay đó còn là anh cùng cha khác mẹ của nó.
Ba anh em chính nó chơi thân lắm.Rồi mãi về sau thì có chị họ con của anh trai mẹ đến chơi và thêm nhỏ nữa.Năm đứa chúng nó cùng nhau chơi,cùng nhau ăn còn cùng nhau chọc phá.Đến khi hai anh em nó chuyển ra ở riêng tuy ít gặp nhau nhưng tình cảm vẫn chặt chẽ.Rồi khi nó 14 tuổi,thì bi kịch xảy ra.Cậu được nhận vào 1 tổ chức.Trong tổ chức,nhiệm vụ của cậu chính là phải giết chết ‘chìa khoá vàng’. Nhưng nào ngờ,’chìa khoá vàng’ chính là….chị họ của nó.Cậu cho người đem cô vào phòng lắp TNT và trâm nổ.Cô chết,chỉ để lại di thư và 1 chiếc chìa khoá nhỏ bằng vàng cho nó.Cậu thì sao?Giết cô rồi sẽ đau khổ sao?Dù gì cậu cũng đã yêu cô 3 năm rồi,sau từ bỏ dễ dàng như vậy.Nhưng không,tay cậu đã đẫm máu rồi,chính bàn tay ấy giết chết nhiều người,có cả người cậu yêu.
Cậu đang ôm đầu nhớ lại ký ức thù cánh cửa phòng bi đạp vang ra.
-HOÀNG TỬ PHONG!-Travis hét lên
-Anh!-nó
Anh nhìn thấy nó liền chạy lại,cởi bỏ trói cho nó.Anh biết nó bị nhốt ở đây-địa bàn của anh.Do có đứa báo lại là có người vừa bắt được vị Chủ Tịch vĩ đại vào đây nên anh lập tức đến đây
-Hoàng Tử Phong,anh và người bạn đồng hành kia thật ngu,bắt tôi đến địa bàn của tôi!-nó
-Địa bàn?Đây ko phải là địa bàn của tổ chức sao?
-Ngu ngốc,tổ chức đang làm chính là của tôi!Dẹp đi,người đâu,mang hai người này đi cho tôi!
Nó được trở về an toàn rồi!
Truyện khác cùng thể loại
34 chương
29 chương
29 chương
78 chương
102 chương