Có lẽ là bởi vì ban ngày ngủ nhiều, hoặc là do nhiệm vụ Tái Kỳ Nhã giao cho Tiểu Ngọc Nhi làm cho nàng khó xử, Tiểu Ngọc Nhi căn bản không có biện pháp tiếp tục ở tiếp trong nhà bạt, vì thế nàng chỉ có thể ra ngoài đi dạo. Thuận tay nhổ gốc cây hoa dại ven đường, Tiểu Ngọc Nhi nhìn về phía Cao Oa đang ở phía sau nói: "Cao Oa, năm nay ngươi bao nhiêu tuổi?" "Hồi Cách Cách nói, nô tỳ năm nay mười bốn." Cao Oa cung kính hồi đáp. "Mười bốn?" Tiểu Ngọc Nhi hơi có chút giật mình nhìn dáng người nhỏ xinh của Cao Oa, "Ta còn tưởng rằng ngươi mới mười một tuổi, không thể tưởng được cũng là mười bốn." Cao Oa cười ngại ngùng, trên gương mặt tròn tròn tươi cười lộ ra hai cái lúm đồng tiền nhàn nhạt, rất đáng yêu: "Bộ dáng Ngạch Cát của nô tỳ tương đối thấp bé, cho nên nô tỳ cũng giống nàng." "Người nhà của ngươi sống có tốt không?" "Vâng." Nghĩ đến người nhà, nụ cười trên mặt Cao Oa càng vui vẻ, "Ngạch Kỳ Cát rất cố gắng săn thú, Ngạch Cát cũng chăn nuôi gia súc, trong nhà còn có em trai mới năm tuổi, bởi vì nô tỳ hầu hạ Cách Cách, cho nên đại phúc tấn đặc biệt hậu đãi người nhà nô tỳ, cuộc sống của người nhà nô tỳ đều rất tốt." "Thật tốt, ngươi thực hạnh phúc." Tiểu Ngọc Nhi nhìn Cao Oa nhắc tới người nhà mà vui vẻ trên mặt cũng hiện lên nụ cười hạnh phúc, phát ra một tiếng cảm thán. "Nô tỳ làm sao có thể so được với Cách Cách, ngài xinh đẹp cao quý, đại phúc tấn lại thương ngài như vậy, nô tỳ cảm thấy Cách Cách mới là người hạnh phúc nhất." trong giọng nói Cao Oa có một chút hâm mộ. Tiểu Ngọc Nhi cười nhạt không nói, con người chính là như vậy, hâm mộ thứ người khác có được, lại bỏ qua thứ chính mình đang có, Tiểu Ngọc Nhi ở trong lòng cảm thán nói. "Nha, là Hải Lan Châu." Cao Oa đột nhiên nhìn con sông nhỏ cách đó không xa nói. Tiểu Ngọc Nhi nghe vậy thì nhìn lại, quả thật là Hải Lan Châu, chỉ thấy nàng quỳ gối ở bờ sông, nhìn thiên đăng trên nước, rơi lệ đầy mặt, không ngừng cầu nguyện. bộ dáng này, là vì sự tình của Trác Lâm đi, lơ đãng quay đầu một cái, phát hiện Hoàng Thái Cực không biết khi nào cũng đứng cách sau nàng một chỗ không xa. Theo bản năng Tiểu Ngọc Nhi trốn về phía sau nhà bạt, xoay người làm động tác chớ lên tiếng với Cao Oa, sau đó quay đầu tiếp tục nhìn động tĩnh phía trước. Chỉ thấy Hải Lan Châu thả thiên đăng rồi lại nhìn thiên đăng rơi xuống, trong lòng càng thêm tuyệt vọng, "Tại sao có thể như vậy? Chẳng lẽ ta thật là tai tinh sao?!" "Trời cao a, nếu thật là như vậy, nếu Trác Lâm vì ta mà chết, chỉ cần có thể để hắn bình an, thì để ta thay hắn chết đi!" Hải Lan Châu dùng tiếng la phát tiết phẫn uất trong lòng mình, sau đó lại vô lực ngã bên bờ sông, thấp giọng nức nở khóc. "Hải Lan Châu này đối với Trác Lâm thật đúng là si tình." Cao Oa ở phía sau nhỏ giọng cảm thán nói. Tiểu Ngọc Nhi tán thành gật đầu, nhưng mà vừa trông thấy Hoàng Thái Cực nhìn Hải Lan Châu khóc mà trên mặt hiện lên biểu tình đau lòng thương tiếc, Tiểu Ngọc Nhi nhướng mày, này... Hoàng Thái Cực vẫn là trước sau hữu ý với Hải Lan Châu sao? Hải Lan Châu ở bờ sông khóc bao lâu, Hoàng Thái Cực liền ở một bên nhìn bấy lâu, cho đến khi đến Hải Lan Châu rời khỏi bờ sông, Hoàng Thái Cực lúc này mới chậm rãi thong thả bước trở về nhà bạt của mình. Chờ Hoàng Thái Cực vừa đi, Tiểu Ngọc Nhi mới từ phía sau nhà bạt đi ra, nhìn bộ dáng này của Hoàng Thái Cực đại khái là Hải Lan Châu đã để lại cho hắn ấn tượng khắc sâu, nếu Trác Lâm thật sự chết trận, như vậy chuyện Hoàng Thái Cực nạp Hải Lan Châu làm phi cũng là chuyện sớm muộn. Bất quá, như thế thì có tăng thêm chút phân lượng nào của Đại Ngọc Nhi ở trong lòng Hoàng Thái Cực đâu? Tiểu Ngọc Nhi một bên suy nghĩ, một bên cũng chậm rãi trở về nhà bạt của mình. "Tiểu Ngọc Nhi, ngươi đã trở lại." Tiểu Ngọc Nhi một bước vào nhà bạt, Đại Ngọc Nhi vội tiến lên đón, oán trách nói với Tiểu Ngọc Nhi, chắc là đã đợi nàng hồi lâu. Tiểu Ngọc Nhi áy náy cười cười: "Thật có lỗi, muội vừa đi ra ngoài, tỷ tìm muội có chuyện gì sao?" "A, tỷ tỷ ta tới đưa thuốc cho muội." Đại Ngọc Nhi vội từ lấy một bình sứ nhỏ trên cái khay trong tay Tô Mã, "Đây là tuyết cao, loại thuốc trị bỏng tốt nhất, ta còn bỏ thêm rất nhiều phấn trân châu vào, dùng cái này, sẽ không cần lo lắng trên tay của muội sẽ lưu lại vết sẹo." Tiểu Ngọc Nhi tiếp nhận bình sứ, chân thành cười cười: "Cám ơn Ngọc tỷ tỷ." "Chúng ta là tỷ muội a, khách khí làm cái gì!" Đại Ngọc Nhi sang sảng cười nói, "Muốn nói cám ơn, ta phải hảo hảo cám ơn muội, muội vì cứu tỷ tỷ, còn khiến mình bị thương." "Không sao, Hải Lan Châu tỷ tỷ không có việc gì là tốt rồi." "Đúng rồi, Đại Hãn có nói muội qua một thời gian ngắn sẽ cũng chúng ta đi kinh đô đúng không?" Đại Ngọc Nhi đột nhiên hỏi. "A, có." Tiểu Ngọc Nhi hơi hơi sửng sốt, sau đó gật gật đầu. Đại Ngọc Nhi lập tức kéo chặt cánh tay Tiểu Ngọc Nhi, cười nói: "Lần này muội phải đi theo chúng ta a, vài lần trước vô luận tỷ tỷ ta yêu cầu như thế nào muội cũng nhất định không chịu theo ta đi kinh đô, xem ra vẫn là Đại Hãn có biện pháp, có thể khuyên nhủ muội." Lời này nếu như từ miệng người khác nói ra, Tiểu Ngọc Nhi có khả năng sẽ hoài nghi ý tứ trong lời nói, nhưng mà do Đại Ngọc Nhi nói ra, Tiểu Ngọc Nhi cũng biết nàng hoàn toàn là cao hứng vì mình cũng có thể theo nàng đi kinh đô, vậy nên Tiểu Ngọc Nhi cười nói: " long uy của Đại Hãn không thể phạm tới, hơn nữa nếu lần này ta còn không đi kinh đô, còn không bị tỷ tỷ làm phiền chết a!" "Ai kêu mỗi lần khi tỷ đi kinh đô muội muội ngươi cũng không theo ta đi, khiến cho tỷ tỷ đây một người ở kinh đô cũng không được vui vẻ." Đại Ngọc Nhi oán giận chu chu môi, lập tức lại nở nụ cười: "Lần này chúng ta đến kinh đô, nhất định phải đến những nơi có thể chơi, có thể ăn quét hết một lượt!” "Tốt!" Tiểu Ngọc Nhi cười gật gật đầu. "Tỷ tỷ không tiếp tục quấy rầy muội muội nghỉ ngơi nữa, ta đi trước." đem lễ vật đưa lên, Đại Ngọc Nhi cũng cáo từ. "Ân, tỷ cũng nghỉ ngơi sớm một chút a." Tiểu Ngọc Nhi cười đem đồ Đại Ngọc Nhi đưa đến đặt vào trong hộp. Đêm khuya, Tiểu Ngọc Nhi cứ như vậy nhìn chằm chằm đỉnh lều trại, đầu óc tất cả đều là thân ảnh ba người Hoàng Thái Cực, Đại Ngọc Nhi, Hải Lan Châu. Đại Ngọc Nhi thích Hoàng Thái Cực, Hoàng Thái Cực hình như có ý tứ với Hải Lan Châu, Hải Lan Châu si tâm mà yêu Trác Lâm... Sau đó, một đạo thân ảnh di động vào đầu Tiểu Ngọc Nhi, Đa Nhĩ Cổn... Tuy rằng này Đa Nhĩ Cổn này không phải Đa Nhĩ Cổn trong lòng nàng, nhưng mà hai người cũng đều giống nhau yêu thích Đại Ngọc Nhi, Tiểu Ngọc Nhi càng nghĩ càng loạn, cuối cùng, nổi giận một đem cả người từ đầu đến chân quấn vào trong chăn. Qua vài ngày sau, Hoàng Thái Cực liền nhận được tin chiến thắng, Đa Nhĩ Cổn tập kích bộ tộc Sát Ha Nhĩ trong đêm, khiến quân đội Sát Ha Nhĩ bị thương nặng, Hoàng Thái Cực nghe vậy mừng rỡ, lúc này quyết định trở về doanh trướng đốc chiến, tranh thủ thời gian để có thể mau chóng đánh bại toàn bộ Sát Ha Nhĩ, giải quyết buồn phiền này nhanh chóng. Mà Tiểu Ngọc Nhi không mấy ngày nữa cũng đi theo Đại Ngọc Nhi, mang theo lễ vật đưa cho Triết Triết, hướng kinh đô phía trước khởi hành. ......... Năm tháng sau, kinh đô. Kinh đô náo nhiệt từ đầu đường đến cuối đường, tiếng cười vờn quanh, lâu lâu còn truyền đến tiếng hét to của người bán hàng rong, cùng với âm thanh thảo luận và vỗ án trầm trồ khen ngợi ở trà lâu tửu quán. Còn có một chút tiếng sáo diều bay cao mà những đưa bé cầm trong tay chạy tới chạy lui, kinh đô thành một mảnh phồn hoa yên ổn. Cao Oa ngồi bên trong xe ngựa, tựa đầu nhìn bên ngoài cửa xe, nhìn cảnh sắc ngã tư đường phồn hoa, cười đến đặc biệt sáng lạn. "Ngươi nha, mỗi lần xuất cung ngươi đều có thể vui thành như vậy." Tiểu Ngọc Nhi buồn cười liếc mắt nhìn Cao Oa một cái. Cao Oa thu hồi tầm mắt, làm nũng nói với Tiểu Ngọc Nhi: " kinh đô này mỗi ngày mỗi dạng, dù như thế nào nô tỳ cũng không cảm thấy nhàm chán, hơn nữa nô tỳ cũng chỉ có thể cùng Cách Cách xuất cung hai lần mỗi tháng, tất nhiên phải quý trọng này đó cơ hội." "Vậy ngươi liền hảo hảo xem đi." Tiểu Ngọc Nhi cười nói, sau đó tiếp tục nhìn kinh Phật trong tay. Vô luận thời gian thay đổi như thế nào, mỗi ngày mười lăm hàng tháng nàng đều đi chùa miếu dâng hương bái phật, đã trở thành thói quen của Tiểu Ngọc Nhi. Trước kia khi nàng cãi nhau với Đa Nhĩ Cổn, chỉ có bái phật niệm kinh, việc này có thể khiến Tiểu Ngọc Nhi từ phiền não mà có thể thế giải thoát, dần dần nàng có thể thu liễm tính tình của mình, không tức giận liền có thể không tức giận, nhưng mà vẫn như cũ không trở về níu kéo tâm của người kia... Nghĩ đến đây, Tiểu Ngọc Nhi tự giễu nở nụ cười một chút, mỗi lần đều không tự chủ mà nhớ tới hắn... Nhưng chung quy những việc nàng làm đều có liên quan đến hắn, Đa Nhĩ Cổn, ngươi quả nhiên là khúc mắc vĩnh viễn không giải được trong lòng ta... Đợi khi Tiểu Ngọc Nhi lễ Phật xong, tiểu ni cô ở một bên đã chờ sẵn, "A di đà phật, Ngọc thí chủ, thiện phòng đã chuẩn bị cho ngài, là căn phòng đệ nhất trong viện phía đông." Tiểu Ngọc Nhi hai tay tạo thành chữ thập đáp lễ: "Đa tạ tiểu sư phụ." "Không cần phải khách khí." Tiểu ni cô kia gật đầu, lập tức mang Tiểu Ngọc Nhi đi đại điện. Giúp Tiểu Ngọc Nhi đốt xong hương bái xong phật rồi lại thêm dầu vừng, Tiểu Ngọc Nhi liền đi đến thiện phòng đã được chuẩn bị để chép kinh Phật. Cao Oa lẳng lặng đứng ở một bên, lâu lâu nhìn nàng, sau đó nhìn trời. Khi Tiểu Ngọc Nhi chép gần mười trương kinh Phật, nàng cũng đã đứng ngồi không yên, "Cách Cách, ngài còn muốn chép bao nhiêu a?" "Việc chép kinh Phật yêu cầu tâm phải thành, không cầu nhiều, chỉ cầu dụng tâm." Tiểu Ngọc Nhi vừa nói vừa đem một trương kinh Phật đã chép xong tốt thổi thổi mực cho khô rồi đặt qua một bên, nghe vậy, Cao Oa khổ sở cúi mặt, Tiểu Ngọc Nhi nói tiếp: " nếu Ngươi nhàm chán, thì tự mình đi chơi đi, trước bữa tối trở về là được." sắc mặt Cao Oa nhất thời từ tối chuyển tỉnh: "Đa tạ Cách Cách, vậy nô tỳ liền cáo lui trước." Nói xong, liền giống như con thỏ chạy ra ngoài, biết bao khoan khoái. Tiểu Ngọc Nhi buồn cười nhìn bóng dáng của nàng, sau đó tiếp tục tập trung bắt tay vào việc chép kinh Phật. Phổ Tể Tự này là khi Tiểu Ngọc Nhi vừa tới kinh đô không lâu đi chơi cùng với Đại Ngọc Nhi phát hiện được, Phổ Tể Tự này cung phụng Quan Âm, bởi vì kinh đô phần lớn người Mãn đều chiếm đa số, mà người Mãn và người Mông Cổ đều là thờ phụng đạo Tát Mãn, còn người Hán phần lớn là dân chúng bình dân, cho nên hương khói thường không quá nhiều. Tiểu Ngọc Nhi vừa mới thờ phụng phật giáo, tiền hương khói cũng rất hào phóng, vì thế liền trở thành khách hành hương thường hay lui tới, Phổ Tể Tự này còn có một gian phòng tốt chuyên dành cho Tiểu Ngọc Nhi. Tiểu Ngọc Nhi cũng thích nơi này vì sự lịch sự tao nhã cùng u tĩnh, cho nên ngày mười lăm hàng tháng nàng sẽ xuất cung đến nơi này lễ Phật và ngủ lại. Sau khi Tiểu Ngọc Nhi sao chép xong kinh Phật, mặt trời đã lặn về phíaTây, đã là hoàng hôn, nhưng Cao Oa còn chưa có trở lại, điều này khiến cho Tiểu Ngọc Nhi có chút không yên lòng. Tuy rằng này Phổ Tể Tự này lịch sự tao nhã, nhưng cũng là bởi vì nó ở trên núi cao, nên cảnh phía sau núi rất xinh đẹp, nên mỗi lần buồn chán Cao Oa đều thích đến phía sau núi ngao du, nhưng mỗi lần đều đến trước hoàng hôn sẽ trở về, nhưng lần này lại đi lâu như vậy cũng chưa có về. Đối với nha hoàn đáng yêu thẳng thắn này, Tiểu Ngọc Nhi vô cùng thích nàng, cho nên Tiểu Ngọc Nhi thu thập một chút rồi cũng đi ra phía sau núi tìm kiếm Cao Oa. Khi Tiểu Ngọc Nhi đi vào sâu trong núi, càng đi càng xa, đến cuối cùng ngay cả chính nàng cũng không biết mình đã đi tới chỗ nào. Lúc này sắc trời đã từ từ tối sầm, ánh trăng đã hiện ở giữa không trung, gió đêm thổi tới, khiến Tiểu Ngọc Nhi bắt đầu lo lắng. Cuối cùng, Tiểu Ngọc Nhi chỉ có thể dựa vào trí nhớ của mình để tìm đường cũ quay lại, hy vọng có thể tìm được đường trở về, để những tăng lữ tới hỗ trợ tìm Cao Oa. Nhưng mà nàng càng tìm lại càng khó thấy lối ra, đến lỗi rẽ Tiểu Ngọc Nhi nhắm mắt chọn đại đường bên phải, nhưng mà đi không biết bao lâu, đột nhiên phía sau lại truyền đến một giọng nam hô lên. Nàng còn chưa nhìn lại, đã thấy một bóng đen xuất hiện ở trước mặt nàng, mạnh mẽ kéo nàng qua bên phải. Người nọ dùng sức thật mạnh, phía bên phải lại là đường dốc, Tiểu Ngọc Nhi kêu thảm một tiếng, nàng và người nọ đồng thời cùng lăn xuống núi.